Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 5: Ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời mình

Chương 5.1

"Hậu hoa viên" trong truyền thuyết.

Sắp hết năm học, trong buổi học văn cuối cùng, thầy giáo chỉ lấy ra một tập bài kiểm tra trắc nghiệm giao cho bổn đại gia, rồi sau đó cùng thầy dạy tiếng anh lớp bên nắm tay nhau rời đi.

Bổn đại gia háo hức đếm từng giây chờ tiếng chuông tan học. Trừ vài người vùi đầu khổ sở làm bài, đa số bạn học nếu không nhỏ giọng tán gẫu thì cũng "viết thư tay" truyền giấy cho nhau.

"A, Bệnh Liệt Dương"

Ở học viên St. Leon này, Dương Duy, người mà không hề hay biết tên cậu ta bị tôi cố ý gọi thành "Bệnh Liệt Dương" được coi như là bạn thân chốn khuê phòng của tôi.

Cậu ta không phản ứng gì, ngồi ngay ngắn nghiêm túc, vừa rung đùi đắc ý vừa cau mày. Xem chừng một phần tư người nước ngoài có dòng máu Trung hoa muốn đọc hiểu cổ văn thật không dễ dàng gì.

"Về rồi làm tiếp!" Tôi che tờ bài tập của cậu ta, "Đi dạo với tôi." Cậu ta bất đắc dĩ kì kèo "Bây giờ tôi chưa làm xong, cậu có định mượn về nhà chép đáp án không?" "Được rồi, vậy cậu làm nhanh đi, cố lên." Tôi vô liêm sỉ khích lệ động viên cậu ta cho có lệ, rồi lấy iPad lượn lờ mấy trang web bán mỹ phẩm.

"Lâm Tinh Thần, tiếng Anh thì không nói làm gì, nhưng đây là bài tập tiếng Trung đấy, thân là con cháu Viêm Hoàng mà lại đi chép đán án của một người ngoại quốc là sao?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, sao tôi thấy mình đang bị Bạch Khải Phạm khinh bỉ thế này. "Chỉ là tôi không muốn dùng não vào mấy việc lãng phí như tìm hiểu mấy vị hoàng đế xa xưa thôi."

Tôi hừ lạnh, "Mấy bài tập này, bổn cung chỉ cần hai cái phẩy tay ba cái nháy mắt là giải quyết xong." Lấy bài tập ra, xoạt xoạt xoạt, chưa đầy ba phút, tôi phóng khoáng gõ bàn nhìn Dương Duy: "Tiên sinh, chép lại đi."

"Đáp án này... Có thể tin được không?"

Dương Duy nhíu mày, đối chiếu lại với đáp án của cậu ta và Bách Khải Phạm: "Sao không có đáp án nào trùng vậy?"

Bạch Khải Phạm hiếu kì lại xem, "xùy" một tiếng cười: "Tà uế tại người." ý tứ rất rõ ràng: Hành vi dơ bẩn bất chính, oán hận tự nhiên tích tụ lại. "Sao lại không đáng tin?" Tôi giật lại bài kiểm tra của mình, không phục nói: "Đây chính là đáp án đề thi khoa cử cổ đại được bí mật lưu truyền!"

"Mời công chúa điện hạ cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt." Dương Duy một tay hướng về phía trên, một tay ra hiệu "xin mời". Bạn học xung quanh cũng reo hò tràn đầy phấn khởi.

"Bổn đại gia nghe rõ" Tôi hắng giọng, bày ra tác phong chuyên nghiệp của giáo sư, cầm bút máy chỉ chỉ bài tập: "Khi chọn đáp án, ba dài một ngắn thì chọn câu ngắn, ba ngắn một dài thì chọn câu dài, hai dài hai ngắn khoanh B, nếu chênh lệch không đều chọn C là nhất!"

"Xem ra cậu đúng là đồ mặt dày vô địch." Giọng Trịnh Sở Diệu lành lạnh vọng tới, "Nếu vậy mấy trăm năm trước khoa cử lựa chọn kiểu gì?" Chậc, tên tiểu tử thối này đang ra vẻ cụ non dạy đời tôi sao, có tốt đẹp hơn tôi là bao, kẻ tám lạng người nửa cân cả thôi.

Tôi quay lại nhìn hắn ta làm mặt quỷ: "Đừng nói tôi mặt dày trông chờ vào cậu, hôm nay cậu về thẳng nhà, không cần chờ tôi!" Vì muốn tôi và Trịnh Sở Diệu "mưa dầm thấm lâu", các vị đại nhân lúc nào cũng tìm cách xúc tác cho tôi đi cùng hắn. Mấy ngày này đều cử xe đưa đón chúng tôi và bạn bè đi học.

"Cầu còn không được" Trịnh Sở Diệu phun ra bốn chữ này xong, nhanh chóng thu dọn sách vở vào balo rồi bỏ về.

"Đáp án của Lâm Tinh Thần, rốt cuộc có đúng không vậy?" Dương Duy khổ não vò mái tóc màu trà sữa.

"Về nhà "tự thân vận động" xem chừng còn an toàn hơn." Bạch Khải Phạm cười giòn, bàn tay to lớn xoa đầu Dương Duy, "Còn nữa, mai gặp." Dương Duy lặng lẽ gấp sách, tôi kéo kéo cậu ta: "Đã tới học viện St. Leon rồi sao có thể không viếng thăm "hậu hoa viên" trong truyền thuyết chứ? "Hậu hoa viên?" Cậu ta chớp mắt mấy lần, đôi mắt trong xanh lấp lánh. Tôi không chịu nổi ánh mắt ngây thơ thuần khiết ấy, ấp úng giải thích: "Hừm, chính là... nơi có thể nhìn thấy... mỹ cảnh." Mấy ngày lên lớp vừ rồi có thể thấy, thầy giáo của St. Leon thật đúng là cực phẩm như đồn đại. Chỉ là lúc ở trên bục giảng, thầy nào cũng đơ mặt, thầy nào cũng lạnh lùng. Thật muốn xem xem thước của huấn luyện viên lãnh khốc có dánh đánh lên da dẻ mềm mại của thầy y tế đẹp trai hay không. Thầy giáo vật lý tà mị sẽ làm thí nghiệm thân thể với thầy toán kiêu ngạo như thế nào. Thầy ngữ văn xinh đẹp như hoa có cùng thầy thể dục manh mẽ nô đùa dạy dỗ ra sao....

"Mỹ cảnh? Ý cậu là sau núi sao?"

Tôi gật đầu lia lịa như con mèo cầu tài.

Cuối cùng cũng có thể không đọc truyện đam mỹ tự thuật cũng có thể xem bản live, chỉ nghĩ đến tôi đã thấy rạo rực hết cả người rồi.

Lâm Tình Thần mày thật biến thái!

Quá biến thái!

Siêu cấp biến thái!

"Còn nữa, lần trước có tên biến thái mò vào, chỗ đó bị liệt vào khu quản chế, không có thầy giáo cho phép là không được vào!" Dương Duy ai oán nói với tôi, như thể cái tên biến thái đang gần ngay trước mắt.

"Trả tiền thì có thể vào chứ?" Bổn tiểu thư đây không có gì ngoài tiền.

Dương Duy lại ai oán: "Nếu trả tiền mà có thể vào thì sau núi sớm đã bị san bằng rồi." Tôi thất vọng thở dài, lẽo nhẽo quanh lỗ tai Dương Duy "Aiz, thật đáng tiếc, tôi muốn đi, muốn đi, muốn đi..." Tôi tụng kinh đến mức cậu ta không chịu được nữa: "Tôi biết có một đường ra sau núi, nơi đó có một bụi cỏ, phong cảnh tươi đẹp..."

"Chỗ nào?" Khắp người "lang huyết" (sói) sôi trào, xoay người lôi từ balo ra chiếc máy ảnh siêu tinh vi chuẩn bị từ lâu.

"..."

Dương Duy liếc nhìn chiếc camere đơn trên tay tôi, gân xanh trên trán giật giật, trong lòng đến tám phần hoài nghi phải chăng tôi chính là tên biến thái kia: "Cậu, cậu học chụp ảnh sao?" Tôi ngượng ngùng trả lời: "Ừ, của một tên bị phá sản bán lại, bổn tiểu thư thấy nó khá hiếm có, lại có hứng thứ với mấy thứ "bình dân" này." Cải lương không bằng bạo lực, động lòng không bằng hành động.

Mới chuẩn bị khai giảng chưa được bao lâu, ngoảnh mặt một cái đã đến lễ tình nhân cuối năm, tan học xong nhất định sẽ đến nơi đó triền triền miên miên giải quyết nỗi tương tư lâu ngày. Thế là tôi nhõng nhẽo đòi Dương Duy đưa đi. Hai người rẽ vào lỗi đi bé tí, chưa đầy nửa tiếng đã tới.

Hoàng hôn buông xuống, ráng mây đỏ rực giăng kín bầu trời. Bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng trên sườn núi như sợi dây nhung treo trong cửa hàng được bao phủ bởi một màu cam nền nã.

"Bụi cỏ ở đâu?" Tôi gấp gáp hỏi.

Sau kho dụng cụ có một bãi cỏ rất lớn, là nơi có tầm nhìn đẹp nhất học viện St. Leon có thể ngắm ánh tà dương, nghe nói hầu như mỗi ngày đều có một người ở đó "nhắm bắn..."

Không chờ Dương Duy nói xong tôi vội vã gào lên: "Còn không mau đưa tôi tới đó!"

Dương Duy sợ hãi nhìn tôi vài giây, tôi xoa xoa cằm, cười ha ha vài tiếng: "Tôi muốn tiết kiệm thời gian, nếu không mặt trời xuống núi thì sẽ không thấy gì hết..."

Cuối cùng sắc mặt cậu ta mới hồi phục bình thường, thì thầm: "Cũng đúng, nghe nói nhiếp ảnh thời gian và tầm nhìn rất quan trọng..."

Hai người chúng tôi một trước một sau rẽ cành cây dại đi dọc theo lối đi, đi mãi tới một bụi cỏ cao hơn tầm nhìn người lớn đang lay động không rõ quy luật, dã thú trong lòng tôi không ngừng gào thét.

Tuyệt với! Thật sự quá mạnh mẽ, quá ướt át...

Tôi hạ thắt lưng, ngôi chồm hổm xuống, nghiêng người kề sát vách kho dụng cụ. Dùng tư thế siêu cấp hèn mọn thò đầu ra, tiến hành đại nghiệp nhìn trộm...

Camera treo trên cổ tôi bị ai đó kéo kéo. Lúc này con mắt tôi còn dính vào khung cảnh trước của sổ, dồn hết tâm trí điều chỉnh tiêu cự, không hề suy nghĩ kéo móc treo từ trong tay người kia. Chốc lát, móc treo lại bị kéo đi, tôi lại kéo lại, kéo tới kéo lui mấy lần, tôi mất hết kiên nhẫn, quay đầu lại thở dài một tiếng. Không phải Dương Duy!

Một giọt mồ hôi lạnh từ sống lưng lướt xuống, muốn chết quá đi mất. Giang Niệm Vũ sao lại ở đây? Anh ta nói: "Cô ở đây rình mò cái gì?" Anh ta hỏi, giọng nói không lớn, nhưng cũng không phải cố ý đè thấp giọng.

Tôi nghiêng đầu nhìn bụi cỏ đang lay động ngày càng kịch liệt, lại quay đầu nhìn anh ta, không biết là nên bảo anh ta nhỏ giọng một chút? Hay là nắm tay anh ta bỏ chạy?

Thấy hai tay tôi cầm chặt camera, anh ta càng hiếu kỳ: "Cô định chụp cái gì?" Đương nhiên tôi không thể cho anh ta biết tôi muốn chụp cái gì!

Một tay Giang Niệm Vũ giơ cao móc treo camera của tôi, tôi sống chết cũng không chịu buông tay. Anh ta lại dùng sức nhấc lên cao hơn. Tôi vô thức kiễng mũi chân, ngẩng mặt lên...

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra lại rất nhanh! Cứ quang minh chính đại như vậy, tôi mềm mại đón nhận anh ta cứng rắn, sặc, hàm răng...

Môi tôi khám phá hàm răng của anh ta, nhân tiện hôn lên môi anh ta...

"Oang" một tiếng, đầu hoàn toàn trống rỗng, tôi trợn mắt đứng ngây ngốc. Bờ môi anh ta nhẹ nhàng chà sát qua môi tôi, mơ hồ mang theo dòng điện cao áp. Tôi khẽ run, môi anh ta cũng run lên một cái nhưng dường như lại không muốn rời đi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước lướt qua khóe miệng tôi, nhẹ nhàng tiếp xúc từng chút từng chút...

Không khí dường như ngừng chuyển động, chỉ có ánh mặt trời từng chút biến mất, khuất sau sườn núi.

Bỗng nhiên, tiếng kêu động vật quái dị vang lên, tiếp theo đó lại là những âm thanh kì lạ khác. Tôi nhất thời "tỉnh" lại, sợ đến mức đẩy Giang Niệm Vũ ra.

"Tôi, tôi đang quan sát hệ sinh thái, ha ha, anh cũng biết, cùng với...." Tôi không dám nhìn anh ta, đôi mắt đảo loạn nhìn xung quanh, khuê mật của tôi đã sớm bỏ của chạy lấy người, "... Cùng với bạn học Dương Duy." Quan sát hệ sinh thái? Tôi quan sát cái hệ sinh thái gì đây?

Hai con chó hoang chạy ra khỏi bụi cỏ, một công một mẫu gào gào bên chân chúng tôi nô đùa...

Được rồi, coi như không phải là hai con bướm đi, hai con cóc cũng được, tạo sao nhất thiết phải là hai con chó hoang chứ!!!

Tôi đứng yên tại chỗ như bị người ta quăng cho một cái tát.

Giang Niệm Vũ nhìn ngó bụi cỏ, rồi nhìn hai con chó hoang đang bỏ chạy, lại nhìn camera trong tay tôi, ba điểm thẳng hàng, cuối cùng liên kết với vẻ mặt của tôi, tính toán những chuyện bất lương trước đây tôi từng làm, ánh mắt xem thường: "Lâm Tinh Thần, cô thật biến thái!" Aiz, tôi thật biến thái, siêu cấp biến thái!

Chỉ vì rình trộm hai con chó hoang mà dâng cả môi mình cho sói, tôi còn không biến thái sao?

Chó điên cắn!

Đúng là chó điên mà!

Hôm sau trời vừa hửng sáng tôi đã tới trường học, lập tức lôi Dương Duy vào nhà vệ sinh nữ.

"Bệnh Liệt Dương, cậu thật quá đáng, dám bỏ tôi chạy trốn!"

"Tôi van cậu Lâm đại tiểu thư, hứng thú "bình dân" của cậu cũng quá khác người rồi! Bị bắt cùng cậu chẳng phải sẽ là đồng phạm sao?" Dương Duy đẩy tay tôi ra, lấy khăn phủi phủi, "Chà chà... hại tôi thấy thứ bẩn thỉu, buồn nôn chết đi được, ô nhiễm tâm hồn thuần khiết tươi đẹp của tôi." Trên đời này làm gì có chuyện chó hoang "giao cấu" trong trường học?

"Tâm hồn?" Tôi đạp cậu ta một cước "Lần sau ra ngoài cậu bỏ lại tôi một mình thử xem!" "Còn có lần sau sao?" Dương Duy mếu máo. "Lần sau tự cậu đi đi." Vận mệnh trớ trêu luôn đùa cợt tôi, tại sao trốn như vậy vẫn gặp Giang Niệm Vũ trên hành lang.

Vừa nhìn thấy Giang Niệm Vũ... ngay lập tức hô hấp dồn dập, nhịp tim rối loạn, máu nóng sôi trào... là do chúng tôi từng "tiếp xúc thân mật" sao? Sờ sờ, nắm tay, ôm một cái, còn hôn...?

Phiền chết đi được. Cảm giác buồn bực không nói nên lời này là sao?

Học trưởng Giang Niệm Vũ đeo mắt kính gọng đen, đứng giữa đám đông nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn ngưỡng mộ của các thiếu nữ.

Từ khi anh ta đi học trở lại, địa vị nam thần của Trịnh Sở Diệu bị lung lay không ít.

Dương Duy đi trước quang quác quang quác gọi như phát hiện được châu lục mới: "Ai ai ai? Là ai đã khiến môi học trưởng Tiểu Vũ bị thương..." "Học trưởng Tiểu Vũ, miệng của anh, môi của anh sao lại bị thương?" Dương Duy quay đầu lại, đôi mắt mèo dừng lại trên mặt tôi đảo đảo vài vòng: "Lâm Tình Thần, cậu cũng vậy..." Dương Duy, nếu cậu không câm miệng tôi sẽ đánh cậu thành "Bệnh Liệt Dương" luôn đấy!

Tôi co người lại, cố gắng khiến bản thân trở nên nhỏ bé. Giang Niệm Vũ đi tới trước mắt, mỗi bước chân tựa như đang giẫm lên đôi môi tôi, đau nhói. Cùng đường rồi, không còn cách nào khác đành xoay người vùi vào lồng ngực Trịnh Sở Diệu.

Không biết tôi có điều khó nói, Trịnh Sở Diệu vô cùng bất mãn tôi nhân cơ hội ăn vụng đậu hũ của hắn, kéo tôi đang dính chặt trước ngực hắn ra, hai tay nhanh nhẹn mạnh mẽ nắm lấy khuôn mặt tôi, nhìn kỹ một lúc rồi hung dữ chất vấn: "Sao miệng cô lại bị rách thế kia?" A a a, liên quan gì đến anh! Lớn tiếng ồn ào cái gì chứ!

Chê tôi chủ động còn chưa đủ mất mặt sao? Poor me.

Giang Niệm Vũ thu lại nụ cười, hơi nheo mắt, liếc nhìn chúng tôi một chút.

Hiện trường toát lên mùi vị kì quái, mọi người ai cũng tự động tách ra hai bên, tạo thành một con đường từ chỗ Giang Niệm Vũ thẳng tới chỗ tôi, vô cùng nổi bật, rõ ràng là muốn bàn giao tôi cho anh ta.

Làm sao để dẹp loạn tin đồn vớ vẩn? Chính là tạo ra một tin đồn khác khiến người ta chú ý bàn tán hơn! Thuận tiện tuyên bố Lâm Tinh Thần này là bông đã có chậu.

Tôi nhón chân, cụng đầu lên trán Trịnh Sở Diệu, môi đỏ thấp giọng uy hiếp: "Này chó điên! Sao vậy? Anh cũng muốn cùng tôi như vậy đúng không?" Dứt lời cắn lên đôi môi mỏng của anh ta.

Trịnh Sở Diệu bị cắn đau, lửa giận bùng nổ, không thèm nghĩ ngợi, cắn lại tôi: "Cô là chó điên à?" Tôi và Trịnh Sở Diệu cứ như vậy suốt một phút, hình ảnh ngắt quãng là hai tay chàng trai nâng khuôn mặt cô gái, hai người trán cụng trán, mặt đỏ tới tận mang tai vẫn cùng nhau "gặm nhấm"...

Chỉ là, lần này dùng hết sức chiến đấu, người ngoài nhìn vào còn tưởng là tình chàng ý thiếp nồng đượm.

"Học trưởng Tiểu Vũ, uống cà phê nóng không. Hôm nay mua một tặng một..." Vất vả lắm mới từ trong đám đông chen ra, vừa dứt lời, nhìn thấy hình ảnh kích động như vậy, Vu Ương Ương nhất thời bị đả kích, sững sờ.

Nội dung vở kịch một bước nhảy vọt tới cao trào, lúc này trong đám người sẽ có một kẻ "sau này sẽ không bị ai truy cứu" sát thủ áo đen này chúng ta tạm gọi là "vận mệnh duỗi tay" đẩy Vu Ương Ương một cái. Lực đạo vừa đủ khiến cô ta loạng choạng về phía trước vài bước, ly cà phê tuột khỏi tay, logo cà phê Mỹ nhân ngư màu xanh rơi xuống đất, sống chết lăn tới bên chân hoàng tử. Vài giọt cà phê màu nâu bắn lên đôi giày hàng hiệu của hoàng tử.

Ngoại trừ tôi đứng ngoài thốt lên kinh ngạc, phần lớn khán giả lại hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện Vu Ương Ương ngã: cũng thành chuyện lớn rồi!

Giáng sinh của cô bé Lọ Lem (thượng)

Đồng nhân hắc ám truyện cổ Grim: Giáng sinh của cô bé Lọ Lem. Mời cô bé Lọ Lem tự mình lên tiếng: Bệnh Liệt Dương

Vương tử: Trịnh Sở Diệu

Mẹ kế xấu xa: Đóa Đóa

Chị kế xấu xa: Lâm Tinh Thần

Tinh Thần: Tại sao tôi lại là chị kế xấu xa?

Tác giả: Trừ cô ra, không ai có thể giải thích.

Lời của tác giả: Đoạn sau sẽ có nội dung BL (boylove), có lõa thể, có bạo lực tình dục máu me, bạn đọc mong manh dễ vỡ mời đi ra. Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng. Cấm trẻ con.

Mời cân nhắc thật kỹ trước khi đọc.

Trẻ con không được nhìn trộm.

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một chàng trai thông minh xinh đẹp lại có tâm hồn thiện lương trong sáng.

Chàng trai có mái tóc màu trà sữa, đôi mắt mèo long lanh màu lam đậm như được khảm lên khuôn mặt trắng mịn như sứ.

Mẹ chàng trai đã qua đời mấy năm, cha cậu cưới một người vợ mới, mẹ kế đến cùng hai người chị gái.

Từ khi cha cậu bé qua đời, hạnh phúc giả tạo rất nhanh bị phá nát, người nhà dần lộ ra bộ mặt độc ác của mình.

Chị cả kiêu ngạo tùy hứng, mắt đặt trên đỉnh đầu, thường cười nhạo cậu là "Bệnh Liệt Dương".

Chị hai giỏi diễn kịch, vừa khóc vừa đòi thắt cố tự tử, thường khiến cậu phải chịu nhiều oan ức.

Mẹ kế tâm địa độc ác không yêu thương cậu, ép cậu rời xa căn phòng xa hoa ấm áp, chuyển xuống gầm cầu thang âm u lạnh giá, còn sai khiến cậu từ sáng đến tối, chỉ cần không vừa ý sẽ không cho cậu ăn cơm. Quá đáng hơn chính là còn mặc kệ hai chị gái xấu tính đem cậu ra làm trò tiêu khiển.

"Hu hu, không muốn, chị gái..." Cậu bé mệt mỏi không tưởng tượng nổi, một thân một mình trốn ở góc phòng khóc hu hu.

"Đừng khóc nữa, gọi chị làm gì!"

Chị cả lau nước miếng bên khóe miệng, cười dâm đãng: "Ngoan, mặc chiếc tạp dề màu phấn hồng này vào, người sẽ không bị bẩn..."

Hết một ngày làm việc, trở lại căn lều nhỏ, cậu đói bụng đến choáng váng. Thiếu niên lương thiện đặt một miếng bánh mỳ lên sàn nhà, mấy con chuột trong khe dáo dác ngó ra, cậu không thèm để ý, còn ngoắc tay với bọn chúng: "Tới đây ăn đi, chúng mày cũng đói đến sắp chết rồi phải không...."

Những con chuột ngấu nghiếm miếng bánh mỳ như lang như hổ.

"Ản nhiều chút, phải ăn đến béo tròn ra..."

Cậu chà xát đôi bàn tay đã đông cứng, sờ đầu mấy con chuột, âm thầm than thở: "Haizz, những tháng ngày thế này, đến bao giờ mới có thể kết thúc đây?"

Đến một ngày, quốc gia xa xôi đến phát thiệp mời, mời tất cả những thiếu nữ chưa kết hôn đến tham dự vũ hội Giáng Sinh.

"Hoàng tử sắp tổ chức vũ hội, cũng chọn một vị thiếu nữ trong vũ hội để lập thành vương phi. Tất cả thiếu nữ hân hoan vui vẻ, cố sức trang điểm làm đẹp, nếu như lọt mắt xanh của hoàng tử, sẽ từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, trở thành hoàng tử phi duy nhất trong vạn người.

Sau khi nghe được tin này, hai cô chị gái của cậu bé mừng muốn chết!

"Liệt Dương, tôi liệt kê thành danh sách rồi, cậu lựa theo đó mà mua." Chị cả vênh mặt hất hàm sai khiến.

"Dior, lễ phục phiên bản giới hạn?" Cậu bé nhăn nhó: "Nhưng bộ lễ phục này đã sớm bị công chúa nước láng giềng mua rồi..."

"Tôi mặc kệ, tôi muốn thứ này, nếu phải trộm thì cậu cũng phải nghĩ biện pháp trộm cho tôi!" Bổn đại tỷ hai tay chống nạnh, quyết không chịu thỏa hiệp.

Cậu bé không thể làm gì hơn đành liều mạng, nửa đêm lén lút vào phòng công chúa nước láng giềng "cuỗm" bộ lễ phục Dior phiên bản giới hạn về báo cáo kết quả.

"Bệnh Liệt Dương, Bệnh Liệt Dương, Bệnh Liệt Dương.." Hai cô chị gái mặt buồn rười rượi, không thể quyết định được nên mặc cái gì "Cậu thấy mặc cái gì mới có thể làm cho hoàng tử mê mẩn? Nên mặc trễ ngực hay hở lưng? Cài hoa hay cài lông vũ? Giày...?" "Tốt nhất là không mặc gì cả." Cậu luôn tay dọn dẹp đống quần áo vung vãi khắp phòng, miệng lẩm bẩm: "Đổi giới càng tốt..." Cuối cùng cũng đến ngày Lễ Giáng Sinh, hai cô chị gái đã chuẩn bị xong quần áo, hết sức phấn khỏi đi dự vũ hội của hoàng tử.

Tiễn hai cô chị gái xong, mẹ kế cũng đi hẹ hò với Tiểu Vương (?), ngôi nhà nháy mắt trở nên im ắng. Cậu bước vào lều nhỏ đơn sơ của mình, nhìn khuôn mặt đẹp trai lấm lem trong gương, lòng chợt cảm thấy tủi thân.

"Hu hu! Tôi cũng muốn đi dự vũ hội của hoàng tử!" Cậu cũng khát khao được tham gia vũ hội, giống như tất cả những người con gái trên đời này vậy.

"Vũ hội là do Vương cung tổ chức, vậy nhất định sẽ có gà nướng nhỉ? Hừm, còn cả tôm hùm Bắc Hải, bít tết bò Kobe, bánh gato chocolate, bánh pudding, chân giò hun khói, khoai tây chiên... À, còn có cả rượu vang nữa, đã lâu rồi không được uống...." Nghĩ tới bữa tiệc Giáng Sinh trong vũ hội, con sói hoang trong lòng cậu đã đói bụng đến nước miếng chảy ròng ròng.

Thế nhưng mặc cái tạp dề hồng phấn bẩn thỉu xấu hổ này, sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net