Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6.1: Tác thành cho bọn họ?

Tác thành cho bọn họ?

Thực ra thì mưu kế của tôi và Dương Duy rất đơn giản - chính là lôi kéo Giang Niệm Vũ vào cuộc, tạo ra cuộc hẹn giả giữa anh ta và Vu Ương Ương khiến Trịnh Sở Diệu nổi giận, sau đó tôi chỉ việc "ngư ông đắc lợi".

Vài tuần nữa là đến ngày đội Golf trường St.Leon giao lưu.

St. Leon thường không tổ chức định kỳ các lễ hội giao lưu, thật khéo.

Với danh tiếng là trường trung học hàng đầu, hiệp hội đoàn thể của trường St.Leon sẽ không như bình thường, các hoạt động sẽ mang tính toàn trường, ví dụ như hội nhóm nhạc cổ điển (học sinh trường St.Leon tự thành lập một ban nhạc, có người khá nổi tiếng, thường được đi nước ngoài biểu diễn), sẽ ra một số điều kiện hạn chế đối với người tham gia, ví dụ như tiệc trà rượu vang có quy định học sinh đủ mười tám tuổi mới được tham gia, cải tiến siêu xe thể thao (đám học sinh cấp ba này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?), các hoạt động thi đua thể dục thể thao phần nào đó thuộc về tầng lớp thấp hơn như thi kỹ thuật cưỡi ngựa, thi đấu kiếm, thi đánh golf....., mà sáng nay chính là thời điểm diễn ra hội giao lưu ban đánh golf giữa lớp tôi và lớp Giang Niệm Vũ.

Đại hội thể dục thể thao, các nam thanh nữ tú vận động dưới ánh mặt trời, tỏa đầy hơi thở thanh xuân, cũng tỏa ra hơi thở được nuôi dưỡng trong giàu sang phú quý.

Tôi mặc bộ đồ đánh golf của hãng Burberry, váy ngắn kẻ caro lộ ra cặp đùi thon dài nhỏ nhắn, bước những bước dài lên sân khấu, vừa đi vừa đánh mông một cái, vòng qua một hàng nam sinh nữ sinh đang nghiêm chỉnh đứng theo hàng mặc Nike, Adidas, PUMA, ASICS, FILA, Mizuno, đứng bên cạnh là một thiếu niên đang vung gậy tập luyện, bộ đồ đánh golf màu xanh lam đậm càng làm nổi bật dáng người rắn rỏi thon dài của anh ta.

"Này". Ánh mắt tôi tỉ mỉ quan sát anh ta từ dưới lên trên, không nhịn được nở một nụ cười xán lạn mà xấu xa: "Anh nói xem, tôi có nên gọi anh là "Kitty" không? "Người pha chế được chào đón nhất Genesis"? Hay là "Lớp tưởng Tiểu Vũ"?

"Cô có thể xoay người, rẽ phải đi thẳng khoảng chừng mười mét, đó là khu nghỉ ngơi của các học sinh quý tộc, đến gần nam sinh nào đó mặc nguyên bộ BALLY GOLF.....," anh ta không phản bác cũng không nổi nóng, chỉ mỉm cười nói: "Sau đó giả vờ như không quen biết tôi."

Tôi cũng tốt bụng cười cười: "Được rồi, vì nhớ đến lúc chúng ta trong cơn hoạn nạn mới biết lòng nhau, tôi quyết định tiếp tục gọi anh là Kitty."

Thế là anh ta quyết định gọi tôi là "Chẳng ai cả", hoàn toàn không để ý đến tôi.

Tôi cố tình trêu anh ta: "Kitty, Kitty, Kitty..." Cuối cùng anh ta cũng tỏ vẻ giận dữ: "Hình như tôi chưa trêu trọc gì đến cô?"

Tôi chép miệng vài tiếng, giơ ngón trỏ trước mặt anh ta lắc qua lắc lại, ngả ngớn nói: "Anh không cảm giác được là tôi đang trêu trọc anh sao?" Ai da, Lâm Tinh Thần, mày thật có tố chất lưu manh.

Giang Niệm Vũ không nói gì, nhìn tôi một lát rồi thở đài một hơi: "Có chuyện gì không?" Giọng điệu quen thuộc thế này, giống như đang hỏi: Cô bị bệnh sao?

"Tôi nghĩ mình nên giải thích một chút, tôi là hoa đã có chủ..." Tôi khẽ cắn răng, khẽ cười: "Vì vậy những chuyện phát sinh giữa chúng ta... anh có thể coi như chưa từng xảy ra được không?"

"Chuyện gì?"

Giang Niệm Vũ thật đúng là người thức thời, tôi thõa mãn gật gù: "Học trưởng quả nhiên phóng khoáng, chúng ta nên hợp tác với nhau!" Anh ta không thèm để ý tới tôi.

"Anh biết Trịnh Sở Diệu là vị hôn phu của tôi chứ?"

"..." Giang Niệm Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt "Biết, nhưng đó là chuyện của cô"

"Nói đến đây thật mất mặt, vị hôn phu của tôi có vẻ rất thích Vu Ương Ương..." Lần thứ hai Giang Niệm Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt "Biết, nhưng liên quan gì đến tôi"

Đương nhiên là liên quan đến anh! Anh là nam phụ vô cùng si tình! Là đồng minh quan trọng của vị hôn thê gian ác mà!

"Anh có thể cố gắng một chút, nỗ lực bảo vệ đóa hoa trắng của anh cẩn thận, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng chú ý đến cô ấy, ngàn vạn lần không được để vị hôn phu của tôi cướp mất cô ấy........" Tôi thành khẩn nắm tay Giang Niệm Vũ, ý vị sâu xa nói: "Tất là đều là vì Vu Ương Ương, chắc anh không hi vọng cô ấy bị cuốn vào chuyện tình cảm của tôi và Trịnh Sở Diệu, cuối cùng thân bại danh liệt trở thành kẻ thứ ba bị phỉ nhổ chứ?"

"Nếu hai người bọn họ yêu nhau," Giang Niệm Vũ khẽ mỉm cười, ngửa đầu lên nhìn trời, lát sau mới quăng ra một câu: "Tại sao cô không bỏ Trịnh Sở Diệu đi? Tác thành cho bọn họ?"

Không được, tôi muốn đảo ngược tình hình!

Tại sao phải từ bỏ Trịnh Sở Diệu? Sao phải tác thành cho họ?

Tôi giật mình.

Đúng vậy, tại sao lại phải từ bỏ Trịnh Sở Diệu?

Từ đã, từ đã. Không đúng, không đúng rồi. Lâm Tinh Thần sao có thể từ bỏ Trịnh Sở Diệu đây?

Tương lai anh ta là công việc ổn định, là phiếu cơm dài hạn kiêm cái cây hái ra tiền của tập đoàn Dori mà, rung cây một cái, các mối đầu tư ào ào đổ vào tập đoàn Dori, sao tôi có thể từ bỏ cây thông noel bằng vàng lấp lánh này được?

"Dù sao thì anh cố gắng một chút, nếu không đến lúc cô gái anh yêu mến chạy theo Trịnh Sở Diệu, anh ôm đầu mèo Kitty mà khóc một mình đi..." Tôi cổ vũ anh ta lấy lệ, sau đó lập tức bỏ đi, đến phòng thay đồ.

Để tiện cho các hoàng tử công chúa nghỉ ngơi sau khi chạy show, mỗi học sinh trường St.Leon đều có một phòng thay quần áo riêng, chỉ khác là, phòng thay đồ của học sinh quý tộc rộng rãi hơn, một mặt toàn bằng kính, phòng treo quần áo, mũ, ghế sô pha, ghế nằm, TV LCD, nơi pha trà......, giống như phòng nghỉ của đại minh tinh, nếu như đã hẹn trước thì còn có chuyên gia trang điểm đến giúp bạn.

Tôi đi đến phòng thay đồ của mình, chú Đức quản gia dẫn theo một cô hầu gái đứng ở cửa cúi đầu với tôi, nghiêng người: "Tiểu thư, theo lời cô dặn, đã cấp tốc mang tất cả quần áo thể thao đến đây rồi."

"Làm phiền chú Đức rồi." Tôi phất tay một cái.

Chú Đức vừa đi, tôi nhanh chóng đổi sang bộ BALLY GOLF, cùng nhãn hiệu với Trịnh Sở Diệu, khà khà, đây là đồ đôi đúng không?

Một tuần trước tôi quấn lấy Trịnh Sở Diệu rất lâu, muốn biết hôm giao lưu hắn sẽ mặc trang phục đánh golf của hiệu nào. Tôi muốn cùng mặc đồ đôi, nhưng cái tên này sống chết không chịu nói, hắn ta nhất định không ngờ bổn tiểu thư mang hết tất cả trang phục đánh golf của các nhãn hiệu lớn đến đây!

Chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ, bên tai liền truyền đến tiếng con gái khóc thút thít, tiếng khóc nức nở yếu ớt, dường như vô cùng thương tâm, từ trước đến giờ bổn tiểu thư không có can đảm làm kẻ ác, nghe thấy liền sởn hết cả gai ốc.

"Ai? Cô là ai?" Tôi run rẩy hỏi, không phải là không muốn chạy, mà là sợ đến run cả chân, không chạy nổi.

Tiếng khóc ngừng trong thoáng chốc, tôi bám vào vách tường chậm chạp đến gần một góc của gian phòng thay đồ nữ, nhìn thấy Vu Ương Ương co rúm người ngồi dựa trên sàn nhà, giơ một bộ quần áo rách rưới không nhìn ra nhãn hiệu lên, khóc lóc thật đáng thương.

Không phải bị... Cái kia chứ?

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi thận trọng hỏi.

"Hu hu, bộ thể thao của tớ bị người ta làm hỏng rồi, hu hu hu..." Hóa ra chỉ là bộ thể thao bị hỏng thôi!

Tôi bất đắc dĩ bĩu môi, có điều chỉ là một bộ quần áo vỉa hè, khóc đến mức tôi còn tưởng cô ta bị cưỡng bức, vốn định khoát tay bỏ đi, nhưng nhìn cô ta khóc thảm thương như vậy, trong lòng không kìm được bắt đầu phân vân.

Giúp hay không giúp?

Trong đầu ác ma và thiên sứ cãi nhau không ngừng.

Tiểu ác ma hai tay chống nạnh: Ahaha, đáng đời, đáng đời, cô nên bỏ mặc cô ta ở đây khóc đến khi hội giao lưu kết thúc đi!

Tiểu thiên sứ chắp tay trước ngực: Giúp cô ấy, giúp cô ấy đi, lòng tốt sẽ được báo đáp, không phải cô mang nhiều đồ thể thao lắm sao?

Tôi chần chừ: Nhưng cô ta là tình địch của tôi mà.....

Tiểu thiên sứ cười: Cô thật ngốc nghếch, cô ấy trốn ở đây khóc thì làm sao tận mắt chứng kiến cảnh cô và Trịnh

Sở Diệu mặc đồ đôi được?

Tiểu thiên sứ thắng lợi áp đảo!

"Tôi còn có một bộ thể thao, cậu mặc tạm đi." Tôi thở dài.

"Ồ? Thật không?" Vu Ương Ương không dám tin, đến khi tôi lấy ra váy thể thao kẻ caro, hai mắt cô ta sáng lên.

"Tôi thật sự có thể mặc loại hàng hiệu này sao?"

Tôi khẽ cắn răng, gật đầu: "Ừ".

"Lâm Tinh Thần, cảm ơn cô, cô thật... tốt bụng".

Tôi ngẩn người một lát, cúi đầu thấy Vu Ương Ương nắm chặt tay tôi, chân thành nói: "Cảm ơn, mặc xong tôi sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho cô"......"

"Không cần!" Tôi rút tay ra, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh: "BURBERRY phải được giặt ở cửa hàng chuyên nghiệp!"

Ương Ương thay quần áo, vô cùng hạnh phúc đi tham gia hội giao lưu golf.

Lạ thật, tôi hẳn phải là mẹ kế xấu xa ngăn cản Cô bé lọ lem tham gia vũ hội chứ, sao lại biến thành bà tiên mang quần áo đẹp đến cho cô ta vậy?

Không được, tôi muốn đảo ngược tình hình!

Tôi muốn ngăn cản Cô bé lọ lem đi cùng hoàng tử. Quả nhiên có lòng tốt sẽ nhận được báo đáp, vị thần vận mệnh đối xử với tôi cũng không tệ lắm, chẳng bao lâu sau đã để tôi bắt lấy cơ hội.

Chúng ta hẹn hò đi!

Tôi hài lòng nhìn tình hình trước mắt, thong thả bước đến bên cạnh Trịnh Sở Diệu: "Này, học trưởng Tiểu Vũ đang dạy Vu Ương Ương đánh golf kìa, học trưởng Tiểu Vũ nhiệt tình quá....", sợ hắn không thấy, tôi còn cố ý chỉ chỉ góc tập luyện yên tĩnh của hai người đó cho hắn ta xem.

"Hả?" Trịnh Sở Diệu vừa nhìn, trong nháy mắt cả người bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh.

Lồng ngực Giang Niệm Vũ dán vào lưng Vu Ương Ương, tay cầm tay chỉ dạy, không biết là do trời nóng hay là gì khác, khuôn mặt hai người đều đỏ bừng bừng.

"Động tác của hai người đó càng lúc càng thân mật, anh xem, Giang Niệm Vũ không biết nói với Vu Ương Ương điều gì, Vu Ương Ương đỏ mặt gật đầu! Tôi đoán là nam sinh nhân cơ hội hỏi nữ sinh: "Bạn có muốn đi cùng tôi không?", nữ sinh rụt rè đáp ứng...."

Tôi dựa trên tinh thần paparazzi, còn đẩy Trịnh Sở Diệu một cái: "Ai, anh nói xem, bọn họ có phải rất xứng đôi không?"

"Ừ! Rất xứng đôi!" Trịnh Sở Diệu nghiêm mặt, lạnh lùng bình luận một câu, "Si nam xứng oán nữ." Tiếng nói mơ hồ mang theo một trăm phần trăm ghen tuông.

"Anh bảo tôi đừng động vào Vu Ương Ương, anh làm nhiều thứ vì cô ta như vậy cơ mà? Thế nhưng..." Tôi kề sát bên tai hắn ta hỏi: "Vu Ương Ương có biết tấm lòng của anh đối với cô ấy không?"

Trịnh Sở Diệu im lặng không nói.

Tôi giả vờ hết sức ngạc nhiên, thật ra ngấm ngầm mỉa mai: "Không phải là anh đơn phương đấy chứ? Không nghĩ rằng anh lại ngây thơ như thế Trịnh Sở Diệu ạ."

"Đơn phương cái gì?" Hắn ta hét to, khiến mọi người liên tục quay đầu lại, đương nhiên cũng thành công hấp dẫn hai người đang chìm đắm trong phấn hồng mà tán tỉnh nhau.

Hừ, tôi biết ngay mà, Trịnh Sở Diệu ngạo kiều sẽ thẳng thắn thừa nhận tình cảm như thế nào đây?

"Thật sao? Vu Ương Ương từng nói anh dính chặt lấy cô ấy..." Tôi ra sức gây chia rẽ: "Hóa ra đều là tự anh đa tình rồi!"

"Dính chặt lấy? Là chính Vu Ương Ương trêu chọc tôi thì có!" Trịnh Sở Diệu nghe vậy nổi giận, vội vã nhảy vào cái hố tôi đào: "Tôi không thể thích một đứa con gái nghèo túng được!" Trịnh Sở Diệu không thể thích một đứa con gái nghèo túng!

"Chính anh nói đấy nhé, anh không thể thích một đứa con gái nghèo túng!"Tôi tao nhã đánh một gậy, quả bóng trắng nhỏ bé bay lên trời, càng bay càng xa, cuối cùng biến mất trong bầu trời trong xanh mênh mông vô tận...

Trịnh Sở Diệu không hề có phong độ mà vứt gậy golf bỏ đi.

Tôi lặng lẽ hướng Giang Niệm Vũ giơ tay hình chữ V, anh ta cười khổ lắc đầu với tôi.

Không cần nhìn vẻ mặt của Vu Ương Ương, tôi biết gian kế của tôi đã thành công – gieo hiềm khích vào tình cảm giữa hai người!

Có nham hiểm không?

Lâm Tinh Thần cô thật có tâm cơ.

Nhưng mà nhìn Giang Niệm Vũ ôm Vu Ương Ương, tại sao trong lòng tôi lại có cảm giác khó nói?

Tôi thắng mà, tại sao lại cảm thấy cay mắt?

Lẽ nào đây chính là "Thắng cả thế giới nhưng lại thua anh"?

Xùy xùy, ví dụ vớ vẩn.

Trịnh Sở Diệu bị Giang Niệm V kích thích, hội giao lưu golf chưa kết thúc đã nói muốn đi bơi, cả trưa không thấy bóng dáng, điện thoại di động cũng không bật lên, hiện tại bắt tôi chờ quá lâu, chắc chắn là cố ý!

Đám học sinh dần dần tản đi, tôi nhìn sắc trời, đã sắp chạng vạng tối, bầu trời một màu trong xanh.

Một chiếc xe bus đưa đón dừng trước cổng trường, thân xe màu đỏ rực làm nổi bật phù hiệu màu vàng của trường, khiến phù hiệu càng thêm bắt mắt, nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là chuyến xe bus đưa đón cuối cùng của ngày hôm nay, những học sinh bình dân kia sau khi quét dọn vườn trường xong xuôi thường bắt xe bus đưa đón này quay trở lại nội thành.

"Tiểu thư Tinh Thần, cô có muốn lên xe ngồi không?" – Tài xế của Trịnh gia hỏi tôi.

"Không cần."

Nhiệt độ trên núi xuống cực kỳ nhanh, vì vận động nên tôi buộc tóc đuôi ngựa, lúc này gió phần phật thôi qua cổ, mang đến cảm giác lành lạnh, tôi theo bản năng hơi co người lại, nhảy tới nhảy lui, muốn nhờ vào vận động mà xua đi cảm giác lạnh lẽo.

Trái ngược với sự ồn ào của tôi, có một thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn tựa vào tường, khóe môi mỉm cười nhìn tôi, hai tay xỏ trong túi quần dài, trông giống như cũng đang chờ đợi rất lâu giống tôi.

Một vết bẩn không kịp lau dính trên áo khoác thể thao màu trắng của anh ta.

Giang Niệm Vũ đang đợi Vu Ươn Ương sao?

Tôi quay mặt đi, vuốt tóc, cuối cùng nhìn thấy Trịnh Sở Diệu chậm rãi đi ra cổng trường.

"Đi thôi." Trịnh Sở Diệu đi đến bên cạnh tôi, tùy ý liếc Giang Niệm Vũ một cái.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được mỉa mai: "Tôi còn tưởng anh chết đuối trong bể bơi rồi." Không ngang ngược ngông cuồng như bình thường, giọng nói của anh ta lại dịu dàng: "Cô muốn tôi chết à?"

"Anh uống rượu hả?" Ngửi thấy trên người hắn tỏa ra mùi rượu, tôi cau mày.

"Đừng nói nữa, hôm nay tôi rất mệt."

Còn muốn hỏi lại cái gì, Trịnh Sở Diệu đột nhiên kéo tôi vào trong lồng ngực, thấp giọng nói: "Chúng ta hẹn hò đi."

Cô có thể khéo léo một chút không?

"Hả?" Nhất định là tôi nghe nhầm rồi: "Cái gì?"

Trịnh Sở Diệu không nói gì, giơ tay tháo dây buộc tóc, mái tóc của tôi bất ngờ bị gió thổi bay tứ tung, dính vào mặt, sau cổ tôi, cảm thấy ngưa ngứa.

Hắn ta vuốt tóc tôi, sau đó giữ chặt lấy gáy tôi, nhẹ nhàng kéo mặt tôi về phía mình, ý thức được hắn muốn làm gì, tôi hơi giãy giụa một cái.

Thời khắc hắn sắp hôn, tôi nghiêng mặt sang bên tránh đi: "Trịnh Sở Diệu, anh có biết mình đang làm gì, nói gì không hả?"

"Ừ, biết..." Hắn ta khép hờ mắt, dường như vô cùng mệt mỏi thuận thế tựa đầu lên cần cổ tôi: "Lâm Tinh Thần, chúng ta hẹn hò đi..."

Trịnh Sở Diệu nói muốn hẹn hò với tôi?

Tại sao tôi lại không có cảm giác vui vẻ thế này?

Không thể phủ nhận, lúc uống say giọng nói của Trịnh Sở Diệu rất êm tai, khàn khàn mang theo sự gợi cảm khó có thể chống cự, tôi suýt nữa đã bị lừa rồi.

"Anh biết tôi là ai không?" Tôi hít sâu, nỗ lực điều hòa hơi thở.

"Biết.....," tiếng nói của hắn mơ hồ như nói mê: "Cô là Lâm Tinh Thần."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa sổ xe bus đưa đón của trường lộ ra một bóng nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mặt cô ta dán vào cửa kính xe, vẻ mặt trông có vẻ bi thương, nói vậy tình cảnh chúng tôi ôm nhau đã lọt vào mắt cô ta.
Trịnh Sở Diệu đã sớm biết cô ta ở trên xe rồi!

Quá đáng lắm, tôi bị lợi dụng rồi!

Xe bus đưa đón của trường vừa đi, tôi lập tức đỡ Trịnh Sở Diệu vào ghế sau xe, anh ta nhắm mắt lại ưm vài tiếng, không thoải mái giật nhẹ vạt áo, dây đeo giấu trước ngực tuột ra, cây thập tự bạch kim tinh xảo lóe lên ánh trắng bạc, tôi thấy anh ta đeo nó không chỉ một lần.

Nhưng lần này tôi thấy rõ dòng chữ tiếng Anh nhỏ được khắc trên cây thập tự...

Diệu & Ương?

Hai mắt bỗng cay xè khó chịu, tôi ngồi dậy, nói với tài xế Trịnh gia: "Thiếu gia nhà anh uống say, nghĩ cách khiến anh ta tỉnh lại rồi hẵng về nhà, nếu không người lớn biết anh ta như vậy lại trách phạt."

"Lâm tiểu thư, thế còn cô?"

"Tài xế nhà tôi sẽ đến đón tôi." Tôi thở dài, làm vợ chưa cưới mà đạt được đến trình độ này, là tôi quá lương thiện hay quá tốt bụng?

Chuyến xe bus cuối cùng đi rồi, Trịnh Sở Diệu cũng đi rồi.

Nhìn thấy Giang Niệm Vũ trên chiếc xe máy hạng nặng, vặn ga vài cái đứng đợi, tôi lập tức xông lên trước giang hai tay ngăn cản anh ta: "Dừng, dừng lại!"

"Cô dùng cách này để bắt xe à?" Một đôi mắt dưới cái mũ bảo hiểm màu trắng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tôi dùng giọng nói hòa nhã chưa từng có nói: "Hôm nay thật sự cám ơn anh."

"Cảm ơn tôi cái gì?"

"Trịnh Sở Diệu nói muốn hẹn hò với tôi rồi." Sớm biết chiêu này có tác dụng, tôi đã không cần hao tâm tổn trí thay đổi ngoại hình để hắn vui lòng rồi.

"Ừ." Quăng một từ không nghe ra bất cứ cảm xúc gì, anh ta lại vặn ga lần nữa.

"Lần này biểu hiện của anh rất tốt, không ngừng cố gắng, nói khống chừng Trịnh Sở Diệu cũng sẽ bị kích thích muốn lên giường với tôi!"

Giang Niệm Vũ đằng hắng ho một tiếng: "Cô có thể khéo léo hơn một chút không?"

"Khéo léo không phải là phong cách của bổn tiểu thư."

"Để cảm tạ anh, tôi mời anh ăn cơm." Tôi nhanh miệng nói.

"Không cần......."

"Đừng khách khí." Tôi bò lên phía sau xe, như con khỉ dán vào vai anh ta: "Anh có thể phóng nhanh bao nhiêu?" Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tôi lè lưỡi, chỉ chỉ một chiếc xe Mercedes cách đó không xa đang đi lên núi, người đàn ông trên xe thấy tôi ngồi lên xe gắn máy của một người lạ, khẩn trương dừng xe lại, chạy đến chỗ chúng tôi, "Tiểu thư Tinh Thần! Cô muốn đi đâu?"

Tôi giục Giang Niệm Vũ: "Nhanh lên chút, nhanh lên chút, tôi sắp bị tài xế bắt trở về rồi!"

"Đại tiểu thư, đừng bóp cổ tôi nữa."

"Tôi không biết, là tay tự bóp... Á!" Lời còn chưa nói hết, chiếc xe máy vèo một tiếng lao về phía trước, tôi theo bản năng ôm lấy anh ta.

Không đội mũ bảo hiểm, mặt của tôi gần như áp sát vào lưng Giang Niệm Vũ, áo khoác thể thao của anh ta mở rộng ra, hai tay tôi không khách khí chút nào ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc ấy.

Chiếc xe như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương chạy băng băng trên đường núi, một lát đã bỏ xa chiếc ô tô, tôi hưng phấn hô: "Giang Niệm Vũ, chúc mừng anh đã bắt cóc được bổn tiểu thư!"

Gió thu tạt qua bên người, tiếng nói của tôi lẫn trong gió, lá khô úa vàng bị gió cuốn lên cao như kéo một tệp giấy thếp vàng.........

"Không đúng." Tiếng nói của anh ta vừa trầm lại vừa nhỏ: "Là tôi bị cô bắt cóc!"

Vị hôn phu

Chiếc xe tiến vào nội thành, Giang Niệm Vũ giảm tốc, đi qua những con phố lớn nhỏ, dừng lại trước một ngôi nhà.

"Ồ? Chỗ này có gì ăn à?" Tôi vuốt lại mái tóc rối tung, buộc hết lại.

"Trong thành phố có cảnh sát." Giang Niệm Vũ đưa mũ bảo hiểm trắng cho tôi: "Cầm đi."

Tôi ngoẹo đầu nghiên cứu nửa ngày, không biết nên nhét đầu vào như thế nào, Giang Niệm Vũ dùng anh mắt

"Cô ngớ ngẩn à?" liếc tôi một cái.

"Tôi chưa từng đội mũ bảo hiểm." Tôi giải thích: "Thật ra đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe gắn máy." Tôi cười khan vài tiếng, anh ta thở dài, chụp mũ bảo hiểm lên đầu tôi, tay khua khoắng ở cổ tôi.

"Anh làm gì thế hả?" Tôi sợ ngứa ra sức rụt cổ lại.

"Cài dây an toàn." Anh ta đột nhiên nâng cằm tôi lên, đối diện với đôi mắt trong suốt, tôi chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng rát dâng lên hai gò má, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Không nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của anh ta, cũng giả vờ không nhìn thấy gò má trong nháy mắt đã phiếm hồng của anh ta.

"Đã được chưa?"

"Chưa được."

"Được chưa?"

"Vẫn chưa."

"Rốt cuộc..."

"Đươc rồi."

Đỉnh đầu bị gõ mạnh một cái, tôi mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Giang Niệm Vũ dường như có một tia giảo hoạt lóe lên, lúm đồng tiền sâu bên má trái rất khả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net