<2>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Bổn Du Thái gần đây luôn gặp một gã con trai kỳ lạ.

Toàn thân trên dưới mặc một cây màu đen, còn luôn đội mũ lưỡi trai. Này còn chưa đủ, bên ngoài mũ lưỡi trai còn che bằng mũ của áo hoodie, đúng là bịt kín cả người từ đầu đến chân.

Giả thần bí hay giả đe dọa?

Nhưng người này dường như cũng không hẳn là cực kỳ thích màu đen. Sở dĩ đưa ra kết luận này là vì lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Du Thái đã bị lens mắt màu nâu nhạt của hắn làm cho hoảng sợ.

So với màu nâu nhạt còn nhạt hơn, là một màu cực kỳ không bình thường. Chính vì vậy mà cho dù đang gấp rút đi làm, cậu vẫn có thể dành chút thời gian ghi nhớ hắn.

Cũng bởi vì nhớ quá kỹ, khi lần thứ năm hắn giả vờ đi ngang qua nhưng thực chất là theo đuôi Du Thái trên đường đến công ty, cậu rốt cuộc không nhịn được xoay người hỏi hắn.

"Này, anh... Ối đệt, người đâu?"

Vừa mới cách mình không xa, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Trốn rồi sao... Chẳng lẽ con mẹ nó là cuồng theo dõi chuyên nghiệp?

.

"Dạo này tao gặp biến thái." Trung Bổn Du Thái nằm trên giường ký túc xá than thở đau khổ.

"Phụt..." Không ngờ lại bị bạn học Từ Anh Hạo cười nhạo, "Mày có gì đặc biệt hả, không nội hàm lại không có tiền, biến thái thèm cái gì?"

"Biến mẹ mày đi!" Đạp một cước lên giường trên, Du Thái lại mở miệng giận dỗi, "Biến thái nhà nào còn xem nội hàm hả? Còn không phải là nhìn thấy gương mặt đẹp như hoa như ngọc của ông đây."

"Dẹp dẹp dẹp, đẹp cái đầu mày."

Thực ra lời nói của Từ Anh Hạo cũng có chút đạo lý. Trung Bổn Du Thái là một sinh viên mỹ thuật hội họa năm tư, cuộc sống đại học đúng chuẩn lang bạt. Mấy tháng gần đây đột nhiên vận may kéo đến, không biết làm sao mà lại bất ngờ tìm được công việc – biên tập viên thực tập cho một nhà xuất bản truyện tranh. Cho dù gia cảnh cũng không tệ lắm, nhưng từ khi bắt đầu thực tập, Du Thái liền quyết định không xin tiền từ gia đình nữa. Hơn nữa mấy ngày nay, cậu đã dùng tiền lương mấy tháng cộng với chút tiền dành dụm trong lúc học đại học để thuê một căn nhà nhỏ, gánh thêm tiền thuê nhà trên lưng không thể nào so với cuộc sống tự do phóng túng khi ở ký túc xá.

Như vậy vừa thấy thật sự là không có nội hàm mà cũng không có tiền.

Vậy tên kia rốt cuộc tại sao lại theo mình?

Chẳng lẽ thật sự vừa lòng... gương mặt mình? Nhưng mình là con trai mà!

Lần đầu tiên trong cuộcđời Trung Bổn Du Thái cảm nhận được cái gì gọi là suy nghĩ nhỏ lo sợ lớn.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net