<24>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn rùng mình chạy khắp tứ chi, tuyệt vọng và thù hận hòa lẫn trói chặt thần kinh Lý Thái Dung.

Người có nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời ngày xuân, người có ánh mắt linh động như ngôi sao rực rỡ, người hay nhảy ào vào lòng mình, hiện giờ lại mang một vết thương trí mạng, không một chút sinh khí mà ngã xuống vũng máu.

Hắn chưa bao giờ giết người.

Nhưng không có nghĩa hắn sẽ không giết người.

Vươn móng vuốt sắc bén, lập tức đâm thủng cổ người đối diện, những người còn lại thấy thế đều điên cuồng bỏ chạy. Lý Thái Dung theo bản năng đuổi theo, cuối cùng lại miễn cưỡng dừng bước.

Du Thái... Du Thái...

Ngơ ngác quay đầu nhìn gương mặt quen thuộc mà tái nhợt kia, cùng với một thiếu niên sợ hãi co rúm quỳ trên mặt đất, đôi mắt màu đỏ của Thái Dung phát ra khí lạnh.

Bước đến chỗ Lý Đông Hách, trong đầu lại quanh quẩn giọng nói mang theo ý cười của tiểu hoàn tử:

"Đừng như vậy có được không, Đông Hách vẫn là trẻ con mà."

Run rẩy hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt. Móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, máu cứ thế theo ngón tay chảy xuống đất, hoàn toàn thê lương.

Nếu bây giờ em tỉnh lại, nhất định cũng sẽ ngăn cản anh.

Nhẹ nhàng ôm lấy Du Thái, gương mặt Lý Thái Dung điềm đạm như nước. Cúi đầu kề trán với tiểu hoàn tử, tiếp theo vươn bàn tay đầm đìa máu xoa lên làn da lạnh lẽo của người nọ.

"Nếu trước đây anh không gặp em, nếu trước đây em không đụng trúng anh, hiện tại chúng ta sẽ như thế nào? Nhưng mà sẽ không có nếu, đây chính là lựa chọn của cả hai chúng ta."

Cảm nhận được mạch đập của Du Thái dường như đã gần ngưng lại, Lý Thái Dung rốt cuộc không kiềm chế được, nước mắt chậm rãi ra xuống gương mặt tinh xảo, khiến gương mặt của người trong lòng cũng ướt đẫm một mảng.

"Du Thái, anh yêu em. Đừng trách anh."

Nhắm mắt lại áp lên môi Du Thái, vươn đầu lưỡi mở răng của cậu ra, một luồng khí nóng hổi từ ngực trào lên, cuối cùng chuyển qua cho cơ thể của người mà hắn yêu nhất.

Đó là linh khí giúp cho Lý Thái Dung trường sinh bất tử.

Lý Đông Hách mở to hai mắt, run rẩy nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nó chưa kịp ngăn cản, cũng không có tư cách ngăn cản.

Tất cả tiên giả hay tinh linh trên đời này đều dựa vào linh khí này để tinh lọc những gì không sạch sẽ trong cơ thể, có thể bảo vệ cơ thể bất diệt. Nhưng hôm nay Thái Dung đã đem linh khi này truyền cho Du Thái...

Lảo đảo đi tới, Lý Đông Hách cuống quýt ôm chặt Lý Thái Dung đang dần dần mất đi ý thức, nức nở thoát ra âm thanh vỡ vụn: "Anh... không được..."

Mỗi người có lẽ đều trải qua một giai đoạn như vậy, nỗi tuyệt vọng to lớn quấn chặt lấy yết hầu, không thể thở nổi. Nhưng chung quy, trên đời này sẽ không có bóng tối tuyệt đối.

Bả vai Lý Đông Hách bị vỗ nhẹ một cái, cẩn thận quay đầu lại, đập vào tầm mắt là gương mặt quen thuộc.

Kim Đạo Anh một thân áo trắng tiên khí phiêu phiêu nhìn cảnh tượng có thể nói là sinh ly tử biệt trước mắt, nhịn không được mà ở trong lòng chửi Lý Thái Dung một vạn lần.

"Con mẹ nó, Lý Thái Dung ngươi lại kiếm chuyện với ta, thuốc của ta cũng phải tốn tiền đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net