<5>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Bổn Du Thái cuối cùng cũng nhìn thấy rõ diện mạo của người kia.

Không phải một thanh niên lang bạt ngoài đời như mình tưởng tượng, cũng không giống mấy anh chàng trong tiệm cắt tóc đầu ngõ. So sánh như vậy thật sự là vô cùng tương phản.

Ngũ quan phá lệ bất phàm, đường nét sắc sảo, tóc đen mềm mại như bao thiếu niên bình thường, và nét mặt lạnh như băng.

Trên đời này không có ai có thể đẹp hơn hắn.

Đương nhiên, trừ mình ra.

Cơn tức giận bị hắn theo dõi mấy ngày nay lập tức giảm đi phân nửa.

"Này..." Vẫn là Trung Bổn Du Thái mở miệng trước, "Xung quanh còn rất nhiều chỗ ngồi... ý của tôi là... anh không nhất thiết phải ngồi ghép bàn với tôi."

Người đối diện nghe xong đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười mỏng manh, nét lạnh lùng trên mặt liền trôi đi không thấy, ngược lại thay vào đó là sự ôn nhu.

"Ừm."

Hắn nhìn thẳng cậu, nhẹ nhàng gật đầu.

Ở đây... xấu hổ quá.

Du Thái có chút quẫn bách.

"Tại sao anh luôn đi theo tôi?" Mặc kệ, ai biết người nọ có ý gì, không hỏi rõ ràng sao được.

Lý Thái Dung nhướn nhướn mi, cong khóe miệng.

"Em tên gì?"Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không đáp mà hỏi lại.

"Trung Bổn Du Thái." Theo bản năng trả lời, sau đó mới phản ứng lại. "Mẹ kiếp... anh mau trả lời tôi, anh đi theo tôi làm gì?"

Người đối diện nhìn chằm chằm cậu, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.

"Em có muốn nuôi mèo không?"

"...Hả?" Du Thái hoàn toàn lờ mờ.

Cái đống hổ lốn gì đây.

Vẫn là biểu cảm lạnh lùng, giọng nói lại phảng phất kỳ ảo linh hoạt: "Tôi nói, em muốn nuôi mèo."

Cuối cùng, Lý Thái Dungnâng tay, nhẹ nhàng xoa đầu Du Thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net