Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong ảnh không hề bị mờ đi, nói: "Cậu sửa một chút đi, bằng không người đại diện kia nhất định không qua được. Nghe nói Lee Taeyong rất để ý chuyện này."

Yuta bỗng nhiên nhớ tới tình hình lúc phỏng vấn: Lee Taeyong từ đầu đến cuối đều nhìn Joohyun, không hề chú ý đến cậu một chút nào. Hắn vẻ mặt chuyên chú, phong độ nhanh nhẹn. Nhưng mặc dù như thế, nếp nhăn ở khóe mắt kia vẫn không thể che đi trong ảnh.

Cậu lắc đầu, trước sự kinh ngạc của mọi người, nhìn thẳng vào biên tập mỹ thuật nói: "Hắn cũng không phải ngoài hai mươi tuổi. Ảnh và nội dung phỏng vấn cũng không mâu thuẫn, là em cố tình không xử lý."

Biên tập mỹ thuật kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Yuta: "Cậu..."

"Sao lại thế này? Sao tất cả đều chen chúc trong này, có cái gì để nhiều chuyện sao?"

Giọng nói của Bae Joohyun chen vào.

Mọi người quay đầu lại, không khí căng thằng xem như cũng hơi dịu đi.

Cô thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi uống trà, trên tay mang theo một túi điểm tâm, bộ dáng rất thoải mái tự tại. Bất quá cô nhanh chóng nhận thấy không khí có điểu vi diệu, ngay lập tức tìm thấy hai người mấu chốt. Cô trước tiên không để ý Yuta, mà hỏi biên tập mỹ thuật: "Làm sao vậy? Yuta lại làm sai cái gì?"

"Tự cô xem đi."

Y xoay màn hình máy tính qua, Joohyun không biết là ảnh đặc tả gương mặt to như vậy, cả người sửng sốt trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Ảnh không tệ."

"Tôi bảo cậu ấy xóa nếp nhăn, cậu ấy không chịu. Đây là bài của cô, cô nói như thế nào."

Joohyun không ngờ là tình huống như vậy, tự nhiên chuyển ánh mắt đến trên người Yuta. Yuta không nói gì, nhưng ý trấn định không nói cũng hiểu.

Vì thế Joohyun lại nhìn ảnh của Taeyong. Sau khi xem kĩ càng, rốt cuộc nói: "Tôi thật không ngờ hắn cũng có thể bị chụp thành cái dạng này. Tôi cảm thấy được lắm, dùng cái này đi."

"Kim Heechul muốn kiểm tra bản thảo, loại ảnh này khẳng định không thông qua, đến lúc đó phải làm lại, ai chịu trách nhiệm?"

"Nếu bị trả về, cũng là do tôi viết không tốt, chúng ta chỉ lấy có hai cái ảnh thôi mà, cứ như vậy đi."

Ý bao che trong lời nói đã rất rõ ràng. Biên tập mỹ thuật sắc mặt đen thui, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cô đã nói như vậy, tôi cũng không có gì để nói."

"Cảm ơn biên tập." Yuta thật ra lại phản ứng rất nhanh.

Biên tập mỹ thuật không nề hà phất tay: "Nếu như bị Kim Heechul trả về, cậu phải tăng ca."

Ai mà biết được bản thảo giao đi vài ngày vẫn không có tin tức, Silver Screen là song tuần san, không thể chờ nổi, biên tập viên của Joohyun phải kiên trì chủ động tìm Kim Heechul, hai ba giây sau buông điện thoại, giọng điệu như trút được gánh nặng: "Có thể. Bất quá hắn muốn tất cả ảnh chụp lần này của Yuta, cũng nhấn mạnh lần nữa là tuyệt đối không cho phép tuồn ra ngoài."



Vài ngày tạp chí ra lò, cùng ngày Yuta nhận được điện thoại của Hina lúc đang học, âm điệu hưng phấn quả thực có thể chọc thủng màng nhĩ: "Ảnh của Taeyong là do anh chụp sao? Ảnh đẹp quá. Anh chắc chắn có lưu lại, chắc chắn không phải hai tấm đúng không? Yuta, anh giúp em giữ ảnh lại nha!"

"Hina... ảnh đó anh không thể lưu lại..." Yuta có chút khó xử.

"Ai mà không biết. Anh không cần nói là anh không thể lưu lại. Anh tự kỷ hả, lưu làm gì. Ảnh đó cho em, em không bán lấy tiền đâu, hay là anh không tin em..."

"Ý của anh không phải như vậy..."

"Nói vậy là hứa nha. Cuối tuần em đến gặp anh, vừa lúc ra rạp chiếu phim. Haiz, tới giờ học rồi, lát nữa em gọi cho anh."

"Cuối tuần anh..."

Ba chữ 'phải tăng ca' còn chưa nói ra, đầu kia đã treo điện thoại.

Không có cách, chỉ có thể gọi lại sau.

Hoạt động cuối tuần là công chiếu phim, chỉ là bộ phim thứ hai của đạo diễn này thôi, nhưng nhờ vào tiếng tăm và nhân khí của bộ phim đầu tiên, hội trường công chiếu tinh quang xán lạn, không biết có bao nhiêu phóng viên.

Nghĩ đến Hina còn đang chờ ở nhà, Yuta có chút không yên lòng, hơn nữa đêm nay cậu là lấy thân phận tay sai đi cùng, không khỏi sinh ra tâm tư nhàn hạ.

Ngay lúc rảnh rỗi, bỗng nhiên nghe được trong đám người tuôn ra một trận thét chói tai như nổ tung, phóng viên xung quanh cũng tản ra, sợ tới mức tay cậu run lên, cẩn thận nghe ngóng, nguyên nhân của tiếng la chính là, Lee Taeyong.

Yuta tập trung nhìn vào, quả thật là hắn.

Lee Taeyong ăn mặc rất tùy ý. Nếu là người bình thường mặc như vậy, hơn phân nửa sẽ bị nhầm là nhân viên. Nhưng bởi vì hắn là Lee Taeyong, bất kể mặc cái gì cũng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.

Các phóng viên ảnh xung quanh Yuta vừa điên cuồng nhấn chụp vừa hỏi nhau: "Không nghe nói có Taeyong đến."

"Tôi cũng không biết. Mặc kệ, tóm lại có hắn thì tin tức lại nhiều thêm. Lần này xem như ăn may."

Các phóng viên ảnh cầm máy lên, hô nhiệt liệt như fan, điều này khiến cho Yuta đang đứng ở đó cảm thấy có chút cảm giác sai lầm. Tuy hắn không gọi, nhưng cũng bị tiếng kêu liên tiếp kích động, tay còn run hơn.

Taeyong đầu tiên là trò chuyện cùng đạo diễn và biên kịch trong chốc lát, lại hướng về các fan đang hét mà phất tay, lúc này mới chuyển sang khu chụp ảnh. Hắn ôm thắt lưng nữ chính, tay kia thì khoác trên vai đạo diễn, ba người đồng loạt mỉm cười. Tức khắc vô số ánh đèn nháy lên, một góc bên ngoài rạp chiếu phim sáng như ban ngày.

Bất quá Lee Taeyong cũng không cho các phóng viên cơ hội chụp đơn, cũng không nhận trả lời phỏng vấn, nhận vé xong liền trực tiếp đi vào rạp.

Sau khi mở màn, phía truyền thông có thể đi vào. Silver Screen có trong danh sách tham gia, nhưng loại chuyện tốt này cũng không đến lượt Yuta, cậu cũng vui vẻ, chạy nhanh về nhà với em gái.

Vừa mở cửa phòng, Hina liền tươi cười nhào đến: "Anh về rồi. Em nấu đồ ăn khuya, đi ăn trước đi, nếu không sẽ nguội. Cho em xem ảnh chụp đẹp không?"

Yuta đi vào phòng bếp, nói: "Ảnh này anh còn chưa xem đâu. Chờ anh ăn xong, chúng ta cùng xem. Em có muốn ăn cùng không?"

"Trễ rồi, em không muốn ăn."

"Được."

Cậu thật sự đói bụng, ăn hết hai bát canh lớn mới hài lòng quay về sô pha ngồi. Hina đang xem đĩa, đương nhiên là phim của Lee Taeyong. Người trong phim rất trẻ tuổi, mặt mũi khí thế sắc bén phi thường.

Chậm rãi mở máy ảnh, màn hình rất nhỏ, không thấy rõ chi tiết. Nhưng đối với Hina mà nói như vậy cũng đủ rồi. Nó xem tới kích động, túm lấy tay Yuta không tha, dùng sức thúc giục cậu ấn qua tấm tiếp theo. Yuta vốn muốn nói hay là đưa lên máy tính xem. Nhưng lại nghĩ nếu thật sự như vậy, cái cuối tuần này không biết khi nào mới xong, nên nuốt trở về, sửa lại nói: "Tuần sau mua tạp chí của anh đi, không chừng có tặng poster."

Hina cũng tưởng thật, mạnh đẩy cậu một cái, cười tiếp tục xem. Lúc nhìn đến tấm cuối cùng, nó bỗng ngây người, sau một lúc lâu giữ chặt tay áo Yuta, hét lên chói tai: "Tấm này, tấm này anh gửi cho em đi, em in poster!"

Tấm ảnh này ngoài ý muốn cũng khiến cho Yuta giật mình. Chịu không nổi sự thúc giục của Hina, cậu cười nói: "Nếu học kỳ này em được toàn bộ điểm A, anh gửi ảnh này cho em."

Hina nhất thời không còn tinh thần: "Vậy anh nói thẳng không cho em là được rồi."

Yuta buông tay, vẻ mặt vô tội: "Này là do em, không phải do anh."

Hina còn muốn tranh luận, Yuta đã vỗ vai nó: "Thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm đi, tối hôm nay anh phải tăng ca. Có cái gì ngày mai nói."

"Nhưng mà..."

"Không có 'nhưng mà'." Yuta nghiêm mặt.

"Vậy được rồi..." Hina đứng lên, ngoan ngoãn đi ngủ.

Yuta tắm rửa xong, đem ảnh chụp chép vào máy tính, mở ra bức ảnh khi nãy khiến Hina kêu lên. Hắn không nhớ nổi mình đã chụp ảnh này khi nào. Trong chớp mắt ấn chụp, đèn flash máy ảnh của phóng viên đối diện sáng lên, ánh sáng trong khoảnh khắc này rọi thẳng lên sườn mặt Lee Taeyong, bao quanh nửa người trên của hắn, tóc giống như bị chiếu thành màu vàng nhạt, nửa khuôn mặt quay về phía bên này hơi tối, khóe miệng thản nhiên câu ra ý cười; ánh mắt hắn sáng ngời rạng rỡ, khí thế cả người hừng hực, giống như đế vương dưới ánh đèn.

Ánh sáng sinh ra ma lực. Yuta nhìn chằm chằm bức ành này thật lâu, kéo chuột cắt dán, lưu lại vào trong máy tính của mình.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net