Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Thái Dung dựa theo địa chỉ do Du Thái cung cấp, lái xe đến một con đường nhỏ lộn xộn, hai người nghỉ chân ở một quán rượu phụ cận mục tiêu là câu lạc bộ dưới hầm. Quán rượu nằm ở lầu hai một tòa nhà đối diện, cửa sổ sát sàn viền inox theo phong cách Bauhaus hướng ra ngoài, hàng cây bên đường đã trải qua gió lạnh cả một mùa đông hiện vẫn chưa trổ mầm non, nên nhìn rõ mồn một khắp ngã tư đường ở câu lạc bộ phụ cận.

Trung Bổn Du Thái quay mặt đi, nhìn chăm chú vào người đi đường trên ngã tư, ánh mặt trời chạng vạng màu hồng nhạy xuyên qua thủy tinh màu trà, dịu dàng rọi lên mặt hắn một ánh sáng nhàn nhạt.

Nếu tính từ vụ thoáng gặp gỡ trong hẻm nhỏ, hai người quen biết nhau xấp xỉ bảy năm, bởi vì như thế, nhau mặt đối phương trong thời gian dài cũng sẽ không thấy thẹn thùng.

Nhân viên phục vụ mang đến nước chanh miễn phí, rồi đưa thực đơn. Hiện tại là bảy giờ sập tối, đối với những người yêu thích cuộc sống về đê thì vẫn còn sớm, thế nên quán rượu này mở cửa đón khách đồng thời cũng cung cấp bữa tối. Hai người gọi mỳ Ý và salad, Trung Bổn Du Thái đặc biệt căn dặn người bán không cho vào những rau mùi linh tinh như húng quế này nọ. Một lúc sau Lý Thái Dung chờ mãi không thấy mang thức ăn lên, lại gọi thêm một phần banana split cho nhiều mật ong và sữa đặc.

Banana split không cần nấu nướng nhiều nhanh chóng được đưa lên, có ba viên kem được phủ kẹo màu sắc rực rỡ, bên trên cắm một cây tăm làm thành cái ô nhỏ, tiếp theo là món salad phối hợp màu sắc khiến người ta rất muốn ăn. Lý Thái Dung đẩy banana split đến trước mặt Trung Bổn Du Thái, người kia cầm lấy cái ô, liếm liếm phần đuôi dính kem mang tính tượng trưng, tỏ vẻ bản thân đã ăn xong.

"Đêm qua, còn có lúc nãy Tiểu Du dựa vào người anh," Lý Thái Dung cầm muỗng, múc một miếng kem, "dạo này... có phải em gầy đi nhiều không? Cảm thấy em có nhiều tâm sự."

Trung Bổn Du Thái trầm mặc không nói, dùng nĩa xiên vào một quả cà chua bi và một miếng phô mai.

Rốt cuộc mỳ Ý cũng được đưa lên bàn, Lý Thái Dung dùng nĩa và muỗng cuộn mỳ, đưa đến bên miệng Du Thái. Lần này Du Thái không từ chối, ngoan ngoãn ăn. Trong mắt chủ quán, hai người đại khái là một đôi tình nhân hẹn hò bình thường, ra ngoài hóng gió thuận tiện ăn cơm tối.

"Ăn no mới có đủ thể lực." Lý Thái Dung vừa nói vừa tiếp tục đút cho Trung Bổn Du Thái ăn.

"Đúng rồi, chuyện tối nay, có lẽ cần anh phối hợp với em một chút."

Ánh mắt Trung Bổn Du Thái trở nên căng thẳng, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, máy mini trong mắt phát ra âm thanh điều chỉnh tiêu cự. Lý Thái Dung nhìn theo tầm mắt hắn, thấy được bóng dáng của Lý Mẫn Hanh và Trung Thôn Nhật Nại ngồi trên một chiếc Vespa màu mật ong. Y muốn mở miệng, lại nghe Trung Bổn Du Thái nói:

"Cô gái ngồi sau lưng em trai anh là người nó nhắc đến trong điện thoại sao? Nhìn kỹ, có thể phát hiện gia văn của trường tư thục Sắc Vi trên áo khoác."

"Không phải gọi là huy hiệu trường sao?"

"Chính xác là gia văn," Trung Bổn Du Thái sửa lại, "trên áo khoác của học sinh bình thương là huy hiệu trường của Sắc Vi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy cả hai có sự khác biệt rất nhỏ." Hắn nuốt nước bọt, nói tiếp: "Có lẽ đứa nhỏ đó giống em, không có cha mẹ, trên danh nghĩa tương đương với con nuôi của nhân sĩ cấp cao của trường. Con gái bảo bối của gia đình bình thường căn bản không có khả năng đưa đến huấn luyện ở đây."

"Nói cách khác..."

"Không dễ chọc," Trung Bổn Du Thái nặng nề đặt ly thủy tinh lên bàn, "cố tình xuất hiện vò lúc này, cô bé này có thể là một phiền phức."

"Nhưng con bé và em làm việc cho cùng một tổ chức," Lý Thái Dung nghe không hiểu, "sao phải đề phòng nó?"

"Chờ giải quyết chuyện lần này xong sẽ nói với anh." Trung Bổn Du Thái thở dài.

"Nên không được thất bại nha."



Trên đường chạy tới hiện trường battle, Trung Thôn Nhật Nại đột nhiên muốn ăn bánh kếp lề đường, xếp hàng một lúc rồi mới nhớ ra túi đồng phục của mình còn ở trong phòng của Lý Mẫn Hanh. Chủ quán không có tiền thối cho Lý Mẫn Hanh, cậu không thể không chạy đến cửa hàng bên cạnh đổi tiền lẻ. Vì vậy nên hơi trễ một chút, lúc cả hai đến câu lạc bộ, trận đấu đã bắt đầu rồi.

Trung Thôn Nhật Nại cầm một phần bánh kếp siêu to đi theo Lý Mẫn Hanh vào câu lạc bộ, bảo an ở cửa thấy đồng phục của Trung Thôn Nhật Nại liên chặn hai người lại. May mà Lý Mẫn Hanh và người phụ trách trận đấu có quen biết, hỏi thăm một chút thì đưa hai người vào trong. Người phụ trách vừa giúp Lý Mẫn Hanh đăng ký vừa nói: "Hôm nay đưa bạn gái tới xem à?"

Không đợi Lý Mẫn Hanh trả lời, Trung Thôn Nhật Nại kích động đến gần: "Xin đăng ký cho em với, hôm nay em thi cùng anh Mark."

"Hả?"

Lý Mẫn Hanh giật mình quay đầu. Ánh mắt Trung Thôn Nhật Nại tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm, trước đây chưa từng nghe nói cô biết freestyle, đột nhiên lại nói muốn dự thi, người phụ trách kế bên nở nụ cười không có ý tốt:

"Chỉ bằng em? Em gái, em liếm cho sạch kem dính bên dưới kìa."

Nhóm rapper đang đợi lên sân khấu ở bên cạnh không hẹn mà cùng bật cười. Những lời này có ý quấy rối tình dục rất rõ ràng, ngay cả một người ít khi nổi nóng như Lý Mẫn Hanh cũng phải xiết chặt nắm tay, nhưng cậu không nói gì, nắm lấy cổ tay của Trung Thôn Nhật Nại đang tức giận, gạt đám người sang một bên.

"Tại sao không cho em chửi hắn?" Trung Thôn Nhật Nại giận đến trợn đôi mắt hạnh, bị người này nói như vậy, cả bánh kếp cũng không muốn ăn nữa.

Rap battle ngầm không phân biệt trên đài dưới đài, thông thường người xem và tuyển thủ đứng thành một vòng, ở giữa chừa lại một chỗ trống hình tròn cho hai bên battle khai triển. MC gọi nghệ danh Mark của Lý Mẫn Hanh, cậu kéo tay Trung Thôn Nhật Nại đi qua mấy vòng quần chúng, tiến vào trung tâm. Giữa người xem bắt đầu có tiếng hò hét. Trung Thôn Nhật Nại dùng sức nắm lấy Lý Mẫn Hanh, Lý Mẫn Hanh quay đầu, hiểu ý lại càng nắm chặt tay. Cậu nhận lấy micro từ tay MC. Người phụ trách vừa rồi diss Trung Thôn Nhật Nại cũng chen vào, đứng bên cạnh chờ xem hai người họ xấu mặt. Những người xung quanh không biết từ đâu phát ra một câu chế nhạo: "Lý Mẫn Hanh! Con mẹ mày còn dám dẫn người tới, mày có biết mất mặt không?"

Ngay sau đó lại có người phát ra lời chế giễu chướng tai: "Gái điếm ngốc nghếch ngực to thế này đến battle ngầm, đúng là đồ bỏ đi! Tao thấy nó ngay cả freestyle là gì cũng không biết."

Trung Thôn Nhật Nại hai tay ôm trước ngực, lẳng lặng nghe tiếng chỉ trích phiến diện khắp nơi. Đợi cho xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Lý Mẫn Hanh đang định nói gì đó, lại bị cô đoạt micro.

Cô vỗ vỗ đầu micro, nhẹ hắng giọng một cái, sau đó dùng âm thanh tràn đầy lực xuyên thấu nói:

"Đúng rồi, lúc nãy tôi để ý thấy trong sân đấu này không có người con gái nào, các cô gái đâu cả rồi? Ngồi ở ghế lầu hai? Bàn pha rượu? Mọi người cảm thấy con gái chỉ biết chơi không biết rap, vậy tôi nói cho các vị biết— nếu biểu hiện của tôi trong trận đấu này quá nát, vậy tôi thua cũng không việc gì; nhưng nếu các người vì tôi là con gái mà không cho tôi lên đại, vậy các vị là sai hoàn toàn."

Cô vừa nói vừa đi vòng quanh chỗ trống nhỏ hẹp, sau đó giơ lên phần bánh kếp siêu to thêm nhiều bơ và mứt hoa quả trong tay, chụp lên đầu người phụ trách đang cười nhạo.
Người xem ồ lên.

Trung Thôn Nhật Nại đi đến sau lưng Lý Mẫn Hanh, cùng cậu tựa lưng vào nhau.

Cô tiếp tục nói: "Nếu trong các người có ai cảm thấy tôi nói đúng, thì hãy rời khỏi đây ngay; còn nếu có ai không phục, vậy dùng phương thức mà đàn ông các người am hiểu nhất để giải quyết—"

Trung Thôn Nhật Nại lấy ra một đôi tay gấu từ trong váy đồng phục, trịnh trọng mang lên tay, sau đó trả micro lại cho MC.

"Không sai chứ," Lý Mẫn Hanh ở phía sau cô nhỏ giọng nói, "tuy anh tin tưởng có thể đánh bọn họ nằm cả, nhưng mà..."

"Không cần lo nhiều như vậy, lên đi!"

Tiếng la trong trẻo của Trung Thôn Nhật Nại như kèn phát lệnh, hỗn chiến bắt đầu. Bọn đàn ông cảm thấy bản thân bị làm nhục mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, ngay từ đầu họ đã bỏ qua gương mặt xinh đẹp của Trung Thôn Nhật Nại, toàn bộ hỏa lực hướng về phía Lý Mẫn Hanh; nhưng rất nhanh họ phát hiện Trung Thôn Nhật Nại còn tàn nhẫn gấp mười lần so với Lý Mẫn Hanh. Đôi giày của cô nện lên đầu và vai của bọn đàn ông, những tên côn đồ miệng đầy bọt mépbay ra dưới nắm tay cô. Không thể coi khinh phụ nữ— đây là giáo huấn nhân sinh mà Trung Thôn Nhật Nại để lại cho mọi người hôm nay.

Người phụ trách mặt mũi bầm dập mang theo cái đầu đầy bơ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi chiến trường, Trung Thôn Nhật Nại tập trung hỏa lực, đánh gã đến không thấy đường đi. Gã trông cực kỳ chật vật, té chạy đến cửa muốn gọi bảo an. Nhưng ngay cả bảo an cũng không biết tung tích. Lúc này, đôi mắt đầy máu của gã nhìn thấy một người đàn ông tóc đỏ đi tới, phía sau còn có một võ sĩ đeo theo hai thanh đao.

Đây e là không phải đánh nhau ẩu đả bình thường, gã đàn ông mang theo vẻ mặt hoảng sợ đứng lên chạy ra ngoài.




Sau khi thanh toán, Trung Bổn Du Thái ghim hai thanh đao vào đai lưng rồi đứng dậy rời đi. Lúc này, phía sau quầy bar có tiếng nói chuyện.

"Cảm ơn đã ghé thăm, nghe nói câu lạc bộ rap khu đối diện có đánh nhau, hai vị làm việc cẩn thận."

Lý Thái Dung nhìn trái nhìn phải, phát hiện một người phục vụ rượu trong quán vừa lau ly vừa nói như vậy, ánh mắt dừng ở hai người.

"Quý khách," người phục vụ rượu nở nụ cười giảo hoạt, "Hai người muốn qua bên kia làm gì đó đúng không?" Không đợi Lý Thái Dung trả lời, gã lại tự mình nhắc tới: "Không nói dối hai người, một phần ba thu nhập ở đây của tôi đều dựa vào cái bàn mà hai người ngồi, hằng năm không biết có bao nhiêu sát thủ, cảnh sát, hoặc bất cứ ai ngồi ở đó để giám sát câu lạc bộ đối diện. Chỉ có một quy tắc, tay súng bắn tỉa thì không được vào."

Trung Bổn Du Thái nhìn chằm chằm vào người phục vụ rượu. Gương mặt hắn giống như mọi khi, không có chút biểu cảm nào, nhưng Lý Thái Dung phát giác hướng chân của hắn đang thể hiện đề phòng về phía quầy bar.

"Xem như cảm ơn tiền boa, tôi có một lời khuyên, khu ghế ngồi lầu hai của câu lạc bộ có một mật đạo rất hẹp thông với cửa sau, nếu đối phương muốn chạy trốn, có lẽ sẽ rời đi bằng đường đó."

Hai người chạy tới cửa vào câu lạc bộ, dọc đường còn gặp một gã đàn ông trên đầu có chất màu trắng không rõ, hai dòng nước mũi pha máu đỏ tươi, thất tha thất thểu chạy ra ngã vào ven đường. Chờ tầm nhìn thích ứng với bóng tối, Lý Thái Dung bắt đầu lo lắng không biết em trai mình có chịu thiệt không. Y đứng ở cửa nhìn tới nhìn lui bên trong, lúc này Trung Bổn Du Thái ném thái đao cho y.

"Thái Dung, nhận lấy này, anh ra cửa sau chờ gã."

"Hả? Nhưng anh không biết dùng đao."

"Không sao," Trung Bổn Du Thái cắm đao vào đai lưng, "trước tiên em sẽ nghĩ cách làm hao thể lực đối phương, nếu gã chạy khỏi từ cửa nhỏ, anh hãy nghĩ cách chém gã."

Nói xong, Trung Bổn Du Thái thừa dịp cảnh tượng hỗn loạn, thời cơ cửa không người gác, đeo đao vọt vào câu lạc bộ.

Rất nhanh, trên hành lang lầu hai vang lên tiếng kim loại đánh nhau.

Chỗ trống ở giữa lầu một, người còn duy trì tư thế đứng thẳng chỉ còn lại hai người Lý Mẫn Hanh và Trung Thôn Nhật Nại. Đôi khi có vài gã đàn ông khôi phục sức lực nhào về phía bọn họ, sẽ lập tức bị đánh ngã một lần nữa.

"Phiền phức quá, không biết đứng lên sẽ lập tức bị chúng ta đánh cho nằm lại sao? Trẻ con nằm mới là trẻ con ngoan." Trung Thôn Nhật Nại phủi bụi trên tay.

Lúc này, cô nghe thấy trong phòng lầu hai có tiếng hô đánh hô giết, ngay sau đó là âm thanh trầm đục khi vũ khí kim loại chém vào sô pha. Lý Mẫn Hanh bảo cô dừng động tác.

Bên ngoài khu ghế ngồi là hành lang giữa không trung, bởi vậy âm thanh đều rõ ràng rơi vào tai mọi người dưới lầu.

Tiếng kêu kia báo hiệu cho một trận đấu thảm thiết trình độ vượt xa trận ẩu đả tay không tấc sắt bình thường, người bị thương đang nằm rên rỉ cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên. Mùi vị chẳng lành từ hành lang trống trải tràn xuống dưới lầu. Có chất lỏng hơi dính từ bên trên nhỏ xuống, đầu tiên là một giọt, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiều giọt chất lỏng tích thành mảng, hai mảng rồi ba mảng, tí tách chảy xuống. Những người bên dưới đưa tay lau mặt, trên tay lập tức dính phải mùi tanh không sạch sẽ.

"Ối, sao lại thế này?"

"Là... là máu!! Rất nhiều máu!!!"

Một tiếng nổ, cửa khu ghế ngồi bị phá.

Một gã đàn ông cả người đầy máu nghiêng ngả lảo đảo đi ra, đầu tựa vào lan can. Sau lưng gã xuất hiện một gương mặt xinh đẹp mà ác liệt.

"Du Tử học tỷ!" Trung Thôn Nhật Nại nén cổ họng, hô một tiếng.

Không đợi cho người đàn ông nhìn thấy rõ mặt mình, Trung Bổn Du Thái dùng động tác nhanh như tia chớp chặt bỏ đầu gã đàn ông.

Là bí kiếm Phất Tuyết. Dòng máu đỏ tươi và dịch tủy sống nhân tạo màu lam đồng thời phun ra, ở lầu một như có một trận mưa máu. Quang cảnh như ở địa ngục, một cái đầu người rơi xuống.

Trung Bổn Du Thái giơ đao lên, xoay người đi vào khu ghế ngồi, bên trong lại có tiếng gào khóc.

"Học tỷ... thật sự có thể gọi là xui xẻo."

Lý Mẫn Hanh không rảnh xem xét thi thể không đầu trông như hoa mù gà, cậu nắm tay Trung Thôn Nhật Nại, vượt qua những tên bại trận đầy đất, chạy ra cửa lớn câu lạc bộ.



Giống như ngửi được mùi máu của kẻ thù.

Trung Bổn Du Thái nhìn cửa ngầm rộng mở, không chút ddo dự đi vào theo. Hắn điều tiết độ cảm quang trong mắt, lập tức phát hiện mục tiêu đang giương đao ẩn thân ở góc cầu thang. Nếu có thể khống chế được chiến cuộc, chậm rãi tra tấn đối phương đến chết cũng là biện pháp không tồi. Trung Bổn Du Thái giảm bớt trọng tâm cơ thể, chậm rãi tiếp cận cầu thang phía trên.

Khi khoảng cách giữa đôi bên ngắn đến một mức độ nhất định, gã đàn ông quả nhiên vọt ra. Trung Bổn Du Thái đã đoán được sẽ mai phục như thế, không cần dùng sức cũng chặn được công kích. Bởi vì đang ở giữa cầu thang, bước chân có chút khó khống chế. Gã đàn ông ăn một đao trước ngực, gã ôm vết thương cảnh giác lui về sau, thư thế chưa lơi lỏng nửa phần.

Rõ ràng là không gian kín, lại cảm nhận được trong không khí dường như có gì đó dao động.

Trung Bổn Du Thái nhìn thấy bên mặt gã. Tuyệt đối đúng, đúng là gã đàn ông cầm đao đứng giữa gian phòng.

"Này," hắn hạ giọng, "ngươi còn nhớ mười năm trước, ngươi từng giết một kỹ nữ ở khu Hanamachi?"

Gã đàn ông nở nụ cười.

"Ai?" Gã nói như vậy, nghĩa là ngầm thừa nhận. Điều tồi tệ nhất là, không chỉ có một cô gái chết trong tay gã. "Ta còn tưởng tổ chức phái người đến giết ta diệt khẩu, không ngờ rằng là trả thù cho một kỹ nữ, thật thú vị."

Trung Bổn Du Thái cắn môi, tay cầm đao hơi run. Hắn khởi xướng tấn công lần hai.

Gã đàn ông giả vờ lui về sau, lúc Trung Bổn Du Thái đang vung đao thì linh hoạt chạy sang bên cạnh, đồng thời xoay người mượn lực li tâm quét đao thật sâu ngang eo Trung Bổn Du Thái.

Phất Tuyết còn chưa dùng ra, hắn cảm thấy bản thân dao động, đao và thân thể không trở thành một thể. Trì hoãn rất nhỏ, nhưng sơ hở lại rõ ràng. Gã đàn ông đổi hướng, kéo giãn cực ly. Trung Bổn Du Thái cố nén cơn đau, nỗ lực đuổi theo, ép buộc bản thân dung nhập với quỹ tích của đao.

Một đao này chém ra dường như đã dùng toàn bộ sức còn lại, bổ đứt chân trái gã đàn ông. Phần thân thể bị cụt lơ lửng trong không khí, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cầu thang.

Lúc này, gã đàn ông ngã trên mặt đất lấy súng ra bắn hắn.

Phát thứ nhất bị đao của Trung Bổn Du Thái ngăn lại, leng keng rơi lên đất. Phát thứ hai lướt ngang cánh tay hắn, ghim vào trên tường.

Gã đàn ông chống tay bò đi, Trung Bổn Du Thái đề phòng bị bắn lần thứ ba, cũng không dám đuổi theo về phía trước. Hắn đánh giá vết thương của đối phương cũng không kém hơn mình, nếu cho gã thêm chút vui vẻ khi được chạy đi, chút đau đớn ấy cũng không xem là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net