[Jeno x Renjun] Tôi Của Quá Khứ Không Có Tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi của quá khứ không có tiền

Tác giả: 爱血型要爱谁

Pairing: Jeno x Renjun

.

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ngay trong thành phố lớn tìm được một công việc, rời khỏi quê hương thân thuộc, một mình ngồi xe lửa đi đến địa phương xa lạ.

Thành phố lớn quả nhiên là thành phố lớn, chi tiêu cho cuộc sống ở đây cũng lớn theo. Tiền lương kiếm được từ công việc của tôi, ở đây chỉ có thể thuê một phòng ở nhỏ, lại còn là thuê cùng người khác.

Khi tôi kéo hành lý theo chủ nhà đi đến phòng, người kia đang ở bên trong sửa sang gì đó, nhìn qua là một người cùng độ tuổi với tôi.

Hắn nhìn chủ cho thuê nhà đứng bên cạnh tôi, lập tức nở ra một nụ cười xinh đẹp, chào hỏi tôi. Hắn nói hắn tên là Hoàng Nhân Tuấn. Nụ cười tựa như ánh mặt trời, rất ấm áp, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với hắn.

Chủ cho thuê nhà đi rổi, tôi chủ động tìm đề tài nói chuyện, dù sao cũng là người ở cùng nhau không biết trong bao lâu, không thể không hiểu biết chuyện của đối phương. Lặng lẽ nói chuyện một lúc, tôi mới biết hóa ra hắn cũng giống như tôi, là vừa vào thành phố lớn làm việc. Nếu nói như vậy, bọn tôi rất là có duyên, tuổi cũng không có khoảng cách, hẳn là có thể hòa thuận sống chung.

Tôi và hắn rất nhanh thì thân quen, thời gian gần một tháng, hắn hoàn toàn hiểu rõ sở thích của tôi. Tôi tan tầm muộn hơn hắn, cho nên mỗi chiều trở về, hắn đều nấu sẵn thức ăn chờ tôi cùng nhau ăn.

Tôi luôn nói với hắn, hắn hiền tuệ* như vậy, nếu vợ tương lai của tôi có thể giống một nửa hắn thì tốt rồi. Hắn luôn khẽ cười, sau đó bộ dáng ghét bỏ, bảo tôi kiếm nhiều tiền, tìm một người vợ tốt. Quả thật tôi cũng không lừa hắn, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy, có thể lấy được một người vợ giống như hắn, thật là hạnh phúc biết bao nhiêu...

*hiền tuệ: có đức có tài lại thông minh

Lâu ngày, tình cảm giữa tôi và hắn cũng càng lúc càng tốt hơn, tựa như bạn tốt đã quen biết thật nhiều năm. Chỉ cần nhấc tay nghiêng đầu, hắn cũng biết tôi muốn cái gì. Có một lần tôi bất quá chỉ ho một tiếng, hắn liền nấu trà giải cảm, ép tôi uống. Còn có lần khác, tôi chỉ là lắc lắc đầu trước cái quạt đầy bụi, hắn liền lập tức dọn dẹp cả căn phòng, không còn nhiễm một hạt bụi.

Trước kia tôi chỉ thấy đây là những hành động nhỏ không đáng kể, hiện tại nhớ lại thấy rất ấm áp.

Tôi và Hoàng Nhân Tuấn hòa thuận ở chung, tuy rằng mỗi ngày đều là sinh tồn trong công việc phiền muộn, lại bởi vì có nhau làm bạn mà không còn nhàm chán như thế. Đến khi có một ngày, tôi nhận được thư đuổi việc của công ty.

Nhận được phong thư, đầu tôi nhất thời như bị ném bom, phải nói như thế nào với ba mẹ? Phải tìm công việc mới ở đâu? Tiền thuê nhà tháng này thì sao? Tôi nên làm gì bây giờ? Tất cả vấn đề tràn ngập trong đầu, phiền não không thôi. Tôi chán nản rời khỏi công ty, luẩn quẩn gần nhà hơn mười giờ mới về. Về đến nhà, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, cùng với gương mặt tươi cười của Hoàng Nhân Tuấn, cảm thấy thật chướng mắt, vì thế tôi quay đầu, trực tiếp đi vào phòng của mình, đóng sầm cửa thật mạnh.

Không biến khi đó hắn phản ứng như thế nào, bởi vì tôi cũng không có tâm tình đi bận tâm cảm nhận của hắn, đại khái là bị tôi dọa sợ đi? Tôi nhốt bản thân trong phòng, qua thật lâu mới nghe được có âm thanh gõ cửa, tôi không để ý đến, cũng không muốn để ý. Mãi đến nửa đêm, bụng đói phát ra âm thanh, qua không bao lâu lại có tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa phòng, bên ngoài không có ai. Cúi đầu nhìn tấy là một tô mì ăn liền có bỏ thêm xúc xích và trứng chiên.

Cũng chỉ là một tô mì rất bình thương, nhưng hiện tại tôi lại bắt đầu nhớ về hương vị của nó.

Tháng thứ nhất tôi thất nghiệp, Hoàng Nhân Tuấn không hỏi một câu, như trước chiều nào cũng về nấu thức ăn, sau đó cười với tôi kể vài chuyện kỳ lạ hắn gặp được. Còn tôi thì một lời cũng không phát ra, chỉ im lặng ăn cơm, sau đó tiếp tục nhốt mình trong phòng. Mơ hồ nghe âm thanh hắn rửa chén.

Tôi nhớ rõ, trước kia, Hoàng Nhân Tuấn luôn nói, hắn nấu cơm, tôi rửa chén.

Tháng thứ hai tôi thất nghiệp, Hoàng Nhân Tuấn mỗi ngày mua một tờ báo, đem thông tin quảng cáo tuyển dụng cắt ra, nhét vào bên dưới cửa phòng tôi. Tôi xem những thông báo tuyển dụng này, đã thực hiện vô số cuộc gọi, sau đó xé rách, tùy tiện vứt trên nền nhà. Từng đêm khuya, thời điểm tôi nhắm mắt lại ngủ, sẽ nghe được tiếng động quét rác.

Tôi nhớ rõ, trước kia, Hoàng Nhân Tuấn nói, không được vứt rác lung tung, hắn quét rất vất vả.

Tháng thứ ba tôi thất nghiệp, Hoàng Nhân Tuấn nấu thức ăn dần ít hơn, tôi bắt đầu có chút không vừa lòng. Rốt cuộc có một lần, tôi rống to với hắn, "Cậu cảm thấy tôi không trả nổi tiền cơm sao!" Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Sau đó tôi nổi giận, xô hết thức ăn rơi lên nền nhà, hắn vẫn như cũ không có phản ứng, yên lặng nhặt lên mấy mảnh thủy tinh. Hắn nói, "Cẩn thận, chân đừng giẫm lên."

Tôi nhớ rõ, trước kia, Hoàng Nhân Tuấn thường nói, không được làm vỡ bộ dụng cụ chén đĩa của hắn, đây là bản giới hạn hắn khó khăn lắm mới trúng thưởng được.

Qua ba tháng, tôi vẫn không tìm được việc. Bỗng nhiên có một ngày, chủ cho thuê nhà đi đến, tôi tưởng ông ấy muốn tôi trả ba tháng tiền thuê nhà còn thiếu. Không nghĩ tới, ông ấy lại là đến bảo tôi đóng chặt cửa sổ, nói buổi tối sẽ có gió mạnh. Trong lòng tôi ấm áp, cảm thấy gặp được chủ cho thuê nhà như vậy thật tốt. Tôi cảm kích nói, "Tôi sẽ mau chóng trả tiền thuê nhà," sau đó ông ấy nói với vẻ mặt nghi hoặc, "Không phải cậu nhờ Hoàng Nhân Tuấn trả giúp cho rồi sao?" Khi đó, tôi chỉ biết kinh ngạc.

Hóa ra, Hoàng Nhân Tuấn lén giúp tôi trả tiền thuê nhà.

Thảo nào hắn nấu thức ăn ít hơn.

Thảo nào hắn chỉ đi bộ đi làm.

Thảo nào hắn nghỉ cũng không ra ngoài đi chơi.

Thảo nào hắn chỉ mặc đi mặc lại vài món quần áo.

Thảo nào cơ thể vốn đã gầy của hắn lại còn gầy đi hơn.

Mà tôi, vậy mà lại còn nổi giận với hắn.

Hóa ra, tôi lại khốn nạn như vậy.

Trong lòng bỗng dưng nổi lên một luồng nhiệt, phập phồng lên xuống, nhớ đến hắn.

Cả đêm mưa to gió dữ, tôi đợi Hoàng Nhân Tuấn trở về, đợi cả một đêm, cũng là nhớ hắn cả một đêm. Tiếng mưa tiếng sấm tựa như gõ vào nơi sâu trong lòng, đêm càng khuya, tôi càng sợ hãi. Sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ hắn sẽ rời đi, sợ sẽ không nhìn thấy hắn nữa.

Hoàng Nhân Tuấn, cậu ở đâu? Đứa ngốc này, cậu rốt cuộc ở đâu?!

Cuối cùng, tôi nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa, tôi lập tức tiến lên ôm chặt vào lòng cái người còn đang cầm chìa khóa trong tay. Đứa ngốc này ngay cả ô che cũng tiết kiệm tiền, toàn thân đều bị dính mưa.

Hắn không muốn làm tôi bị ướt, dồn sức đẩy tôi ra, "Thời tiết này quần áo rất khó khô, đừng để bị ướt."

Đồ ngốc, mỗi giây mỗi khắc đều suy nghĩ cho tôi. Tôi siết lấy hắn càng thêm chặt trong lòng, không cho hắn giãy, dùng tất cả chân thành tha thiết nói một câu, "Xin lỗi."

Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa rơi trên mặt đất, hắn chậm rãi vươn tay ôm tôi. Cằm của hắn gối lên bả vai tôi, dần dần, tôi cảm giác được trên vai trở nên ấm áp. Tôi vẫn biết hắn không phải một người kiên cường, chính vì tôi mà lại giở vờ như bản thân có trái tim mạnh mẽ, lại bị một câu xin lỗi làm cho sụp đổ mất rồi, trước đây rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất.

Tôi nói, "Tôi sẽ cố gắng tìm việc."

Hắn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Sau đó tôi còn nói, "Sau khi tìm được việc, sẽ mua quần áo mới cho cậu, mua bộ chén đĩa mới cho cậu."

Hắn vẫn như cũ dịu dàng nói "Được."

Tôi tiếp tục nói, "Thu nhập ổn định rồi, tôi để dành tiền mua một chiếc xe, mỗi ngày đưa cậu đi làm."

Hắn rời khỏi cái ôm của tôi, sau đó rất nghiêm túc nói, "Tôi không muốn xe đạp, phải là hiệu BMW!"

Tôi cười cười, lại kéo hắn về trong lòng, "Tham quá đi."

.

Tôi của hiện tại, đã thực hiện được lời hứa của tôi với Hoàng Nhân Tuấn.

Sau khi tìm được công việc mới, kiếm được tiền, hơn nữa là không ít tiền, tự mình mở một công ty gia đình, quy mô làm ăn càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên, tôi rốt cuộc không được ăn lại món mì ăn liền xúc xích trứng chiên mà Hoàng Nhân Tuấn nấu cho.

Nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, trước mặt tôi xuất hiện một chén cơm, bên trên là một con bào ngư lớn.

"Anh phải ăn mì xúc xích trứng chiên nổi tiếng!"

"Không được! Mấy cái đó không tốt cho cơ thể!"

"Em mỗi ngày đều cho anh ăn cái này, anh nhìn thấy cũng muốn nôn ra!"

"Vậy anh mua cho em một chiếc Ferrari mới, em sẽ cân nhắc cân nhắc~"

"Hoàng Nhân Tuấn! Em không được quá tham lam!" Tôi hơi nổi giận nói.

"Lý Đế Nỗ! Anh mua hay không?!!" Hoàng Nhân Tuấn giận trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cuối cùng vẫn nói không lại hắn, mua cho hắn một chiếc Ferrari. Tuy rằng dùng không ít tiền, nhưng có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười thỏa mãn của hắn, bao nhiêu tiền đây căn bản chẳng tính là cái gì.

Hoàng Nhân Tuấn, tuy rằng em rất ngốc, rất phiền, rất tham.

Nhưng, anh yêu em.



-fin-





hic đọc xong cái ooc này buồn cười quá nhưng đáng iu nên làm luôn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net