Chương 32: Bất Quy Cảnh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Bất Quy cảnh(2)

Thà rằng.... Thẩm Vân Cố cứ coi như không nhìn thấy hắn còn hơn.

Sau khi Thẩm Vân Cố quay đầu lại giúp hắn, liền trực tiếp biến thành người lạ, lập tức buông tay, chỉ để cho Tạ Kha một bóng dáng mờ ảo.

Tạ Kha cũng thoải mái.

Hắn chưa từng tiếp xúc đến Bất Quy cảnh, nhưng có nghe qua.

Người ta có thể thấy rất nhiều thứ ở trong đó, có thể là chuyện của ngươi, hoặc không, nhưng đều là chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Ở đây thật sự vô cùng hỗn loạn, giống như đi vào trong giấc mơ của một người.

Mây tím trôi nổi, trời đen như mực, những ngọn núi xanh lấp ló thoáng qua.

Hắn nhìn thấy pháo hoa của nhân gian, tiếng ca múa không dứt của hồ tộc, thế giới đầy màu sắc và hỗn loạn, và cuối cùng mọi thứ đều mờ đi trong làn mây tím.

Hắn phát hiện mình bị một lực kéo đi, cả người như đi trên mây, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng tồi tàn.

Ở đây vừa trải qua một trận mưa, hoa quế rụng đầy nhà, bùn đất ngoài sân ẩm ướt.

Mùi hoa quế nhẹ nhàng quanh quẩn.

Trời xanh quang đãng, gió thổi hơi lạnh, tiếng vang kẽo kẹt.

Một thiếu nữ mở cửa bước ra ngoài.

Nàng xách váy, cúi đầu cẩn thận nhìn đường, tránh vũng nước đọng trên mặt đất, đi ra ngoài.

Tạ Kha lười xem nàng đi đâu.

Vốn nghĩ phải một lúc sau nàng mới trở lại, nhưng ở đây như những đoạn phim ngắn chiếu lại, cảnh quay trôi qua trong nháy mắt.

Hắn vừa quay người lại, bầu trời lại mưa, đỉnh núi phía xa khẽ ngâm.

Thiếu nữ từ bên ngoài trở về, nhưng thân hình đã lớn lên một chút, đã trở thành một nữ nhân mảnh mai yêu kiều.

Lúc này lại là đầu xuân, hương hoa quế đã biến mất, nhưng hoa trong sân vẫn nở rộ.

Nàng về phòng, ngồi xuống, lại đứng lên, nhíu mày, một bộ dáng đầy tâm sự.

Nàng đi lại một hồi, lại ngồi xuống, che mặt, ôm vai, không tiếng động khóc lên.

Không ai biết.

Sau khi khóc xong, Hạ Thanh tới sân sau, nơi góc tường có một gốc cây cổ thụ cao ngất, một chiếc xích đu được lắp vào cành cây bằng một sợi dây dày.

Thiếu nữ nhìn trời, ánh mắt trầm mặc, nàng bước tới ngồi trên xích đu, ngón tay nàng chạm vào sợi dây thô ráp, nhẹ giọng nói: "Ngươi có biết không, ta sắp lập gia đình."

Biểu tình của nàng tỉnh táo như đang kể chuyện của người khác: "Ta đã gặp qua hắn, hắn lớn tuổi hơn ta rất nhiều. Đại khái là...bằng tuổi với phụ thân ta ấy. Ta nghe mọi người nói hắn rất giàu, cũng rất tốt bụng."

Nàng nói: "Hắn rất tốt, nhưng ta không thích."

Nàng nói: "Ta không thích."

Nàng ngồi trên xích đu, nhìn lên bầu trời, quần áo tung bay trong gió, ánh mắt xa xôi.

Váy dài tung bay, không ngừng bị phóng to ra, cuối cùng một trận tuyết trắng mong manh rơi đầy trời.

Tuyết đầu mùa.

Nàng ở trong sân đặt một chiếc giỏ lên thân cây, sau đó dùng một sợi dây buộc vào chiếc giỏ, đầu kia của sợi dây ở trong tay nàng.

Nàng đặt mồi ở dưới giỏ, nấp sau một bụi cây.

Chờ chim sẻ cắn câu.

Trên nền tuyết một mảnh trắng xóa, trống rỗng đến tang thương.

Nàng cuộn tròn tóc, mặc một chiếc áo bông tồi tàn, nhìn về phía trước, trong mắt như có ánh sáng.

Nàng chờ rất lâu.

Chờ đến khi tuyết tan, dọc theo tóc mai chảy xuống cổ.

Cái lạnh làm nàng rùng mình, không khỏi động một chút.

Nàng vừa động một cái, chiếc giỏ lập tức rơi xuống.

Nàng ảo não vỗ trán.

Ầy, chỉ còn cách để lại nó lên.

Đến lúc Hạ Thanh tới gần, nàng mới phát hiện không ngờ cái giỏ lại động đậy.

Động đậy?

Nó nó nó nó nó biết động đậy?

Chúa ơi!

Con đã bắt được cái gì?

Nàng vui sướng nhảy dựng lên, cẩn thận nhấc chiếc giỏ, bỗng nhiên một thứ gì đó trắng như tuyết nhảy lên cắn vào tay nàng.

Trong phút chốc, hàm răng cắn vào da thịt, nàng đau đến mức chảy nước mắt.

"Đau quá."

Nàng cắn răng, kéo thứ lông xù này ra, để lại trên cổ tay một dấu răng thật sâu.

Giữa trời đất ngập trong băng tuyết, nàng ngồi xổm xuống, trừng mắt nhìn nhau với đống lông xù trắng.

Mắt con hồ ly nhỏ không ngờ lại là màu hồng, trong trẻo vô ngần, rõ ràng là biểu tình hung ác, nhưng ánh mắt của nó khiến nàng cảm thấy vô cùng đáng thương.

Ngay lúc này, Tạ Kha như nghe thấy thanh âm vọng ra từ thế giới này, đến từ bầu trời, đến từ nội tâm của thiếu nữ.

Hồ ly nhe răng trợn mắt, nàng cũng nhe răng trợn mắt ngược lại với hồ ly.

Thiếu nữ thầm nghĩ: Trông đáng thương tội nghiệp thì sao chứ? Rồi cũng sẽ là đồ ăn của ta tối nay thôi.

Nhưng nàng vẫn không thể ăn được nó.

Lúc nước sôi, đang chuẩn bị vặt lông thì một nha hoàn từ ngoài bước vào gọi nàng một tiếng.

Nàng lau vội đôi tay ướt lên quần áo, đi ra ngoài gặp nha hoàn, quay trái quay phải một hồi rồi mới nói: "Tôn tỷ tỷ, a ma đâu?"

A ma là bà vú của nàng.

Mọi ngày vào giờ này, bà sẽ trở về ăn cơm với nàng.

Tạ Kha không thấy rõ dáng vẻ của nha hoàn đó.

Cả thế giới bị tuyết trắng bao trùm, hình dáng con người đan xen vào nhau, mờ mờ ảo ảo.

Nha hoàn đó nói gì, hắn cũng không nghe rõ.

Chỉ biết sau khi cô ấy rời đi, Hạ Thanh đứng một mình trong tuyết rất lâu.

Lâu đến mức tuyết phủ đầy tóc, cả người lạnh băng.

Lâu đến mức tứ chi chết lặng.

Tạ Kha mới nghe được một giọng nói từ bên trong nội tâm của nàng.

"A ma, người không cần con nữa sao?"

Nàng quay trở lại phòng, nhìn nước trong nồi, hồ ly trong lồng, nhưng nàng không còn tâm trạng nữa.

Nàng đến bên cạnh hồ ly, thất hồn lạc phách ngồi xổm xuống.

Sau đó nàng đưa mắt nghiêm túc nhìn nó, nhẹ giọng nói: "Ngươi có lẽ cũng không được người khác thích đi, trời đông lạnh giá, những con hồ ly khác đều có gia đình, có hài tử quây quần. Chỉ mình ngươi lang thang ở đây tìm đồ ăn. Ngươi coi, đồ ăn cũng chẳng tìm được, lại còn bị ta bắt, đừng nói là tìm đồ ăn, ngươi chưa bị ta ăn mất là may rồi."

Hồ ly trắng như tuyết không thèm nhìn nàng, chỉ dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương trên người.

Hạ Thanh nhìn nó, càng nhìn càng thấy tiểu hồ ly này đáng thương không ai muốn nuôi.

Càng nhìn càng thấy mình giống nó.

"Ầy."

Nàng thở dài.

Nàng mở lồng, thả nó ra, trời lạnh như vậy, nước sôi cũng đã nguội mất rồi.

Nàng định dùng nồi nước trước để hầm hồ ly để tắm cho nó.

Hồ ly giương nanh múa vuốt, giận giữ vô cùng.

Nàng bị tạt một người toàn là nước, cũng giận giữ vô cùng.

Nhưng nàng thật sự rất cô đơn.

Hôm nay là một ngày buồn.

A ma vẫn thường xuyên chăm sóc nàng bỗng về quê, không bao giờ.... trở lại nữa.

Nàng cần một người bạn.

Cũng may nàng vừa nhặt được một con hồ ly, mặc dù con hồ ly này biết cắn người, lại còn vừa ranh mãnh vừa kiêu ngạo, nhưng dù sao nàng cũng không phải người tốt, vừa bắt được đã muốn hầm lên ăn.

Trùng hợp làm sao.

Hai người đáng thương nương tựa vào nhau vượt qua đêm đó.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh giá đêm đông chiếu xuống lớp tuyết dày, mặt đất như tỏa sáng, phòng ốc mở toang, gió lạnh lùa vào mang theo từng đợt tuyết rơi, phủ trắng mái tóc thiếu niên.

Phủ trắng mái tóc thiếu niên.

Tuyết trắng xóa bao trùm hết thảy.

Hình ảnh trước mắt tan biến dần, mờ đi theo từng cơn gió tuyết.

Sau lại trở lên rõ ràng, tái hiện lên trước mắt.

Đêm tân hôn.

Ngọn nến lớn đã cháy được phân nửa, sau khi nàng mặc giá y, nàng chẳng buồn cởi ra nữa. Chiếc gương trên bàn chiếu ra khuôn mặt của nàng.

Có chút xa lạ.

Sự chán nản, tuyệt vọng, thống khổ trước đó, đến tận bây giờ, đều đã hóa hư vô.

Nàng bình tĩnh đến trống rỗng.

Từ trong ngăn kéo nàng lấy ra hai người đất nặn từ bùn, một nam một nữ, điểm khác biệt duy nhất giữa chúng nó là mái tóc.

Lúc nhỏ, nàng vẫn luôn vô tâm vô phế.

Tận đến năm đó tuyết rơi dày, a ma bỏ nàng ở lại, nhưng cũng vào ngày ấy, giữa trời tuyết, nàng gặp được... người quan trọng nhất cả đời này.

Nhưng từ nay về sau, có lẽ sẽ là ngàn dặm xa cách, không hẹn ngày gặp lại.

Hạ Thanh chỉnh trang cho bản thân, môi ngậm giấy đỏ.

Tạ Kha đứng bên cạnh quan sát, đi ra cửa.

Bức họa kia có lẽ là vẽ lại chuyện đêm hôm đó.

Con hồ ly kia đâu, chắc cũng phải tới rồi.

Hắn đi ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy đèn lồng đỏ rực, xoay tròn trong gió.

Tạ Kha thản nhiên nghĩ, lần này là loại lửa gì ấy nhỉ.

Sinh? Không giống.

Lão? Không có khả năng.

Bệnh? Có lẽ.

Tử? Cũng có lẽ.

Ái biệt ly, nếu Hạ Thanh gả cho người khác thì còn tạm hiểu được.

Cầu không được cũng không khác gì.

Lúc này hình ảnh trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn. Tạ Kha biết, con hồ ly kia đã tới.

Hắn trở lại trong phòng Hạ Thanh, bỗng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Chiếc gương trong tay Hạ Thanh rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nàng ngạc nhiên không tin vào mắt mình.

Nơi đó, dây thường xuân lặng lẽ sinh sôi nơi góc tường, nàng thấy một thiếu niên áo trắng đứng trên tường cười xán lạn nhìn nàng, đôi mắt huyết sắc như mang theo vạn dặm tinh tú.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn ngoắc tay với nàng, nhảy xuống đất, áo trắng tung bay.

Nàng vội vã đến cạnh cửa sổ gặp hắn.

Nhưng nàng chưa kịp nói gì, mới cười một cái, nước mắt đã lập tức rơi.

Thiếu niên ra vẻ ghét bỏ: "Nàng vẫn thích khóc như vậy."

Nàng dùng giá y lau nước mắt: "Vô nghĩa, huynh thử gả cho một người mà huynh không muốn đi, sao huynh không khóc cho được."

Thiếu niên tiếp tục ra vẻ ghét bỏ: "Làm gì có cái giả thiết như vậy."

Cảm giác lúc đó rất kì diệu.

Rõ ràng trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hạ Thanh nói: "Huynh đến đưa ta đi sao?"

Thiếu niên vẫn tức giận, một bộ hồn nhiên không thèm để ý: "Không phải, ta đến uống rượu mừng."

Hạ Thanh nói: "Dẫn ta đi đâu?"

"....." Trên mặt thiếu niên vẫn tỏ ra vẻ chán ghét, nhưng dưới ánh trăng - đôi mắt đỏ hồng trên khuôn mặt, như đỏ đậm thêm một cách quỷ dị.

Hắn ho khan một tiếng.

Phía sau là bầu trời đầy sao, một bờ tường đầy dây thường xuân héo rũ, trước mặt hắn là người con gái hắn vẫn luôn thích, mặc giá y, trong ánh mắt nhìn hắn như có ánh sáng.

Thiếu niên nói :"Ta dẫn nàng đến Bất Chu Sơn."

Bất Chu Sơn.

Đèn lồng đỏ rực treo trên cao, phản chiếu đôi mắt đỏ hồng của thiếu nữ và đôi má ứng đỏ của thiếu niên.

Màu đỏ là màu của niềm vui

Nhưng đỏ càng nhiều, lại là biểu hiện của giết chóc.

Tạ Kha - lấy thân phận là một người ngoài cuộc, quan sát hết thảy.

Khung cảnh lại thay đổi.

Một thế giới hỗn loạn, không hề có kết cấu.

Màu đỏ từng đốm từng đốm nhoáng lên, đâm vào mắt người xem.

Hắn cũng nghe thấy câu tương tự.

"Ta dẫn ngươi đến Bất Chu Sơn."

Nhưng âm thanh hoàn toàn khác lạ.

Người trước, là một thiếu niên ra vẻ kiêu căng lại e thẹn mời nữ nhân mình thích, còn người sau, là giọng khàn khàn bức ép của một người đàn ông trung niên.

Lần này, khung cảnh trước mắt đã thay đổi.

Diễn viên chính đổi từ Hạ Thanh thành......chính hắn.

--------------- ê đm chương này tôi ngâm tận 4 ngày không dám shutdown lap luôn ạ :(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net