Chương 85 -> Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Đông chí

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Qua vài ngày nữa là đông chí, bỗng nhiên hai ngày nay tinh thần của thái hoàng thái hậu tốt hơn một chút, huyết sắc trên mặt cũng nhiều hơn.

Tiết Tĩnh Xu không muốn suy nghĩ nhiều, tin tưởng bà bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp.

Thái hoàng thái hậu bảo trong cung đã lâu không náo nhiệt nên thừa dịp đông chí, gọi các vương gia, công chúa trong kinh vào cung, tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Ngoài trời tuyết đã rơi mấy ngày nay, nhưng bên trong điện lại vô cùng ấm áp.

Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế một trái một phải ngồi bên cạnh thái hoàng thái hậu, phía dưới là An thân vương, Mẫn thân vương, An Dương trưởng công chúa cùng với gia quyến của họ.

Tiếu An Minh với Tiết Tĩnh Viện cũng tới, còn các cơ thiếp khác của An thân vương thì không có tư cách xuất hiện ở đây.

Lúc trước thái hoàng thái hậu cấm túc ba người bọn họ vốn muốn bọn họ an phận một chút, nhưng hoàng đế lại ban hai mỹ nhân nên An vương phủ càng náo nhiệt hơn trước.

Hôm nay Tiếu An Minh với Tiết Tĩnh Viện ngồi trong điện còn miễn cưỡng duy trì hòa bình, chỉ có ánh mắt của hai người vẫn không ngừng cắn giết nhau.

An thân vương ngồi giữa hai người, dường như không hề phát hiện ra cơn bão tố giữa hai mỹ nhân mà hắn cứ bình thản uống chén rượu nhỏ, thỉnh thoảng lại nói vài câu trêu chọc thái hoàng thái hậu cùng Đoan thái phi vui vẻ.

Lúc trước khi vừa kết hôn, An thân vương còn sủng ái Tiết Tĩnh Viện một chút, ít nhất là hơn Tiếu An Minh nhiều. Vậy mà từ khi trong phủ có hai tiểu yêu tinh kia, An thân vương hoàn toàn bị câu hồn, lúc nào cũng là bộ dáng ôn hòa, khi trước một tháng nghỉ trong phòng nàng ta mười ngày, nay được bốn năm ngày đã coi như là hiếm có rồi.

Nàng ta không oán hận An thân vương mà oán hận Tiết Tĩnh Xu. Chẳng phải do quà tặng hai mỹ nhân của hoàng đế ư, vô duyên vô cớ gì mà hoàng đế lại nghĩ đến tặng mỹ nhân chứ? Nhất định là do tỷ tỷ tốt của nàng ta ngăn cản không muốn được sủng ái, không muốn được sống tốt rồi.

chỉ muốn xé nát chiếc khăn trong tay thành từng mảnh nhỏ, nhưng rồi lại lén giấu đi nhìn lên trên. trông thấy dáng vẻ ung dung quý phái của Tiết Tĩnh Xu thì trong lòng lại càng tức giận hơn nữa.

Cứ chờ đi, để xem ai là người cười cuối cùng!

Ánh mắt dời xuống dưới, nhìn cái bụng nhô lên của Tiết Tĩnh Xu, ta rũ mắt, sờ bụng mình, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, bỗng nhiên bịt miệng, làm bộ dạng nôn ọe.

Thái hoàng thái hậu đang nói cười cùng Tiết Tĩnh Xu, chợt nghe thấy âm thanh không khỏe liền nhíu mày nhìn sang: "An vương trắc phi đây là thế nào?"

Tiết Tĩnh Viện nôn ọe một tiếng, rồi mới cuống quýt đứng dậy, quỳ xuống giữa đại điện, kinh hoàng nói: "Bẩm thái hoàng thái hậu, thiếp cũng không biết tại sao, vừa rồi đột nhiên cảm thấy tức ngực nên nhất thời thất nghi, xin thái hoàng thái hậu thứ tội."

Lông mày Đoan thái phi khẽ động, vội hỏi: "Hôm nay ngươi mới thấy tức ngực hay mấy hôm trước đã bị rồi?"

Tiết Tĩnh Viện nói: "Mấy ngày nay thiếp đều cảm thấy không thoải mái, tưởng là bệnh vặt nên không để tâm, không ngờ lại bị thất nghi trên điện."

Đoan thái phi nhìn về phía thái hoàng thái hậu, mặt đã có phần vui mừng, "Lão tổ tông, người nói có phải trắc phi..."

Thái hoàng thái hậu chậm rãi gật đầu, nói: "Cứ gọi thái y đến trước đi."

Thái giám vội vàng tới Thái y viện gọi người. Người trong điện thấy vậy thì trong lòng cũng đoán được vài phần, ánh mắt nhìn Tiết Tĩnh Viện cũng khác đi.

Không ngờ, trắc phi của An vương lại mang bầu trước chính phi, chỉ là không biết trong bụng nàng ta là con trai hay con gái. Nếu là con trai thì về sau An vương phủ lại càng có nhiều trò hay rồi.

An thân vương liền đứng dậy, tự mình đỡ Tiết Tĩnh Viện ngồi xuống. Lần đầu tiên trong đêm nay hắn nhìn thẳng Tiết Tĩnh Viện, nàng ta e lệ đỏ mặt, rũ mắt xuống.

Tiếu An Minh thấy thế thì dữ tợn cắn chặt răng. Mẹ nàng Vĩnh Ninh quận chúa phải ra hiệu thì mới khiến nàng dằn xuống được.

Thái y tới rất nhanh, tất cả mọi người trong đại điện đều chăm chú nhìn hắn chẩn đoán.

Chỉ có trong lòng Tiết Tĩnh Viện hiểu rõ. Ả ta đã biết mình mang thai từ sớm, lúc nguyệt sự không tới nàng ta đã lấy cớ về nhà mẹ đẻ rồi trộm gọi đại phu tới xem qua. Nếu không dám chắc thì sao ả dám để lộ ra ở đây chứ? Nàng ta đã nhịn rất lâu và hạ quyết tâm chơi trội ngày hôm nay rồi.

Quả nhiên thái y chẩn ra nàng ta có thai.

Trong điện truyền tới rất nhiều lời chúc mừng, người vui vẻ nhất nhất định là An thân vương và Đoan thái phi. Đặc biệt là Đoan thái phi, lúc trước bà không hề thích trắc phi nhưng hôm nay biết trong bụng nàng có tôn nhi của mình thì nhìn nàng thấy thuận mắt hơn trước nhiều.

Thái hoàng thái hậu cũng rất vui vẻ, thưởng cho Tiết Tĩnh Viện không ít đồ.

Tiếu An Minh càng tức giận không thôi nhưng nàng vẫn phải giả bộ vui vẻ, thậm chí đi chúc mừng Tiết Tĩnh Viện.

Tiết Tĩnh Viện hưởng thụ cái nhìn chăm chú của mọi người cùng sự quan tâm thân mật của An vương, trong lòng liền nghĩ, thứ muốn, nhất định sẽ có được.

Không lâu sau mọi người tản đi, Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế đưa thái hoàng thái hậu về cung Trường Nhạc. Thái hoàng thái hậu ngủ rồi hai người họ mới rời đi.

Bước ra khỏi cửa cung, Tiết Tĩnh Xu bỗng quay đầu nhìn lại. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng thấy hơi bất an.

Hoàng đế cũng dừng lại, hỏi: "Sao thế?"

Tiết Tĩnh Xu khẽ lắc đầu.

Hoàng đế cầm chặt tay nàng, đỡ nàng ngồi lên kiệu.

Gió lạnh bên ngoài tàn sát tứ phương, cũng may vòng ôm của hoàng đế vẫn ấm áp như ngày nào.

Tiết Tĩnh Xu ôm lại hắn, khẽ nói: "Bệ hạ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cũng là bầu trời tuyết thế này, hoàng tổ mẫu muốn bệ hạ đưa thiếp xuất cung, bệ hạ đưa cho thiếp một cành hồng mai."

Hoàng đế gật đầu, "Nhớ chứ."

Bức tranh kia dường như vẫn còn ở trước mắt, Tiết Tĩnh Xu khẽ cong khóe miệng: "Sao tự dưng lúc đó bệ hạ lại đưa cho thiếp cành hoa đó? Thiếp quay về nghĩ hồi lâu, có phải lúc đấy bệ hạ vì lòng của hoàng tổ mẫu không?"

Hoàng đế trung thực thừa nhận, "Một nửa."

Tiết Tĩnh Xu hỏi thêm: "Thế một nửa còn lại là gì?"

Hoàng đế quàng chiếc khăn lông hồ ly chặt hơn cho Tiết Tĩnh Xu, nói: "Hồng mai rất tương xứng với nàng."

Hắn nhớ thời điểm lần đầu tiên hắn gặp Mạn Mạn, Mạn Mạn mặc chiếc áo choàng thuần khiết như cáo trắng, lúc đó hắn cảm thấy, chỉ cần trong tay Mạn Mạn cầm một cành hồng mai thì đó chính là bức phong cảnh tuyệt đẹp trong ngày đông rồi.

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng vuốt bụng cười.

Thời gian trôi thật nhanh, một năm trước cũng là lúc tuyết đang rơi, nàng vội vàng từ am ni cô ngoài thành trở về vào cung, nhìn thấy người quan trọng nhất của cuộc đời.

Khi đó sao nàng có thể ngờ, người mặt lạnh trước mặt lại sắm một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời của nàng chứ.

Kiệu đến cung Tê Phượng, hoàng đế đỡ nàng xuống.

Bụng nàng đã hơn sáu tháng, thân thể ngày càng nặng hơn, đôi khi nàng tắm rửa nhìn cái bụng to như vậy cũng cảm thấy hơi quái dị.

Nhưng chỉ cần rảnh rỗi là hoàng đế lại ôm nàng, tay kia thuần thục vuốt ve bụng nàng, không hề để ý chút gì.

Vừa rồi ở bữa tiệc kia hai người đều không ăn được bao nhiêu nên bây giờ liền gọi phòng bếp nhỏ mang mấy món lên.

Bây giờ sức ăn của Tiết Tĩnh Xu đã nhiều hơn lúc mới vào cung không ít, tất nhiên vẫn không thể sánh với hoàng đế.

Hoàng đế để nàng ăn xong mới quét sạch chỗ còn lại.

Ăn xong bữa khuya, hai người rửa mặt đi ngủ.

Tiết Tĩnh Xu tựa vào ngực hoàng đế, trong đầu không ngừng nghĩ đến những chuyện trước kia, chợt phát hiện đã lâu lắm rồi bệnh mất ngủ của hoàng đế không tái phát. Mà mấy cái huân hương kia, từ sau khi nàng mang thai đều không hề dùng, hoàng đế lại không có biểu hiện gì gọi là không khỏe.

"Đang nghĩ gì thế?" Hoàng đế hỏi nàng.

Tiết Tĩnh Xu liền nói phát hiện của mình cho hắn nghe.

Hoàng đế khẽ cong miệng, hỏi: "Bây giờ Mạn Mạn mới phát hiện ra à?"

Tiết Tĩnh Xu nói: "Lúc trước bệ hạ không ngủ được cũng nhắm mắt, bây giờ ngủ được rồi cũng nhắm mắt, thiếp không phát hiện ra chẳng phải điều bình thường à?"

Hoàng đế gật gật đầu: "Mạn Mạn nói đều đúng."

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái: "Lời này của bệ hạ chẳng phải ý là cho dù thiếp không đúng thì người cũng nhường cho thiếp, đúng không?"

Hoàng đế lại gật đầu: "Mạn Mạn nói lại đúng rồi."

Tiết Tĩnh Xu liền đánh nhẹ hắn, cười nói: "Bệ hạ thử trêu thiếp đi xem nào."

Hoàng đế bắt lấy tay nàng hôn một cái, "Đã lâu lắm rồi không nghe Mạn Mạn gọi ta là Diệu ca ca rồi, thử gọi một tiếng cho ta nghe đi."

Tay nàng bị hắn bắt lấy cũng không rút về, thuận thế sờ cằm hoàng đế: "Bệ hạ sắp làm phụ hoàng rồi mà còn không biết xấu hổ bảo thiếp gọi ca ca? Nếu con mà nghe thấy sẽ bị chê cười đấy."

Hoàng đế nói: "Bọn nó mà dám cười thì ta sẽ tét mông bọn nó."

Tiết Tĩnh Xu nghe thấy hắn muốn đánh con thì ngẩng đầu cắn cằm hắn một cái: "Bệ hạ mà đánh bọn nó, thiếp sẽ đánh bệ hạ."

Lực của nàng rất nhẹ, như gãi ngứa vậy, hoàng đế sờ cằm, âm u thở dài một hơi, "Địa vị của ta ở trong lòng Mạn Mạn càng ngày càng thụt lùi rồi."

Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Bệ hạ cũng ngày càng không có dáng vẻ của bệ hạ rồi. Hôm nay vẫn còn muốn tranh giành với bọn nhỏ, chờ đến khi bọn nó lớn lên, nhất định thiếp sẽ kể cho bọn nó nghe, để bọn nó biết là phụ hoàng trông thì nghiêm chỉnh nhưng đằng sau thì chẳng đứng đắn tí nào."

"Ồ? Nếu Mạn Mạn đã cho là ta không đứng đắn thì ta cũng nên thể hiện cho Mạn Mạn xem chứ nhỉ? Không lại phụ lòng kì vọng của nàng."

Nói xong hắn liền xòe tay ra cù Tiết Tĩnh Xu.

Tiết Tĩnh Xu trốn tránh nhưng không thể trốn khỏi ngực của hắn, đành chịu thua xin tha thứ.

Hai người nghịch một hồi, bỗng ngoài điện truyền vào tiếng động.

Hoàng đế vừa nhấc màn lên liền nhìn thấy Đức công công vừa lăn vừa bò chạy vào, nước mắt rơi ào ào, run rẩy quỳ xuống, khóc không thành tiếng, "Bệ hạ, nương nương, thái hoàng thái hậu... quy thiên rồi."


Chương 86: Trời đông giá rét

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Tuyết rơi suốt cả đêm, cả tòa hoàng thành như biến thành một thế giới màu trắng. Tuyết bay đầy trời kết hợp với gió rét thổi trong không gian tựa như đang kể lại câu chuyện buồn của đầu đồng.

Các vương tử hoàng tôn quỳ đầy trong linh đường, ngoài điện các văn võ bá quan nằm sấp, tiếng khóc nỉ non với tiếng kêu rên như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác.

Hai người đế hậu mặc bộ đồ tang thô ráp quỳ dẫn đầu.

Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu sưng đỏ, khuôn mặt trắng bệch, nước mắt cứ rơi xuống, lần lượt bỏ từng tờ tiền vàng mã vào chậu than.

Hoàng đế chết lặng quỳ một bên không nhúc nhích.

Thái hoàng thái hậu hoăng thệ, theo tổ chế bãi triều năm ngày, bách quan khóc than, giữ linh cữu lại bốn mươi chín ngày.

Hôm nay đã là ngày thứ hai.

Tiết Tĩnh Xu hoảng hốt, quỳ không vững, đột nhiên nghiêng sang một bên.

Liễu Nhi cúi đầu quỳ bên cạnh, thấy hành động khác lạ của nàng thì hô một tiếng, vừa quỳ vừa đi lên đỡ lấy nàng, "Nương nương, người sao vậy?"

Tiết Tĩnh Xu nắm lấy tay của nàng ấy để giữ vững người, khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Ta không sao."

Hoàng đế nghe thấy động tĩnh thì tỉnh hồn lại, quay đầu nhìn nàng, nói câu đầu tiên trong hai ngày nay, "Đỡ hoàng hậu về cung nghỉ ngơi."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nguầy nguậy, khàn giọng bảo: "Ta ở cùng bệ hạ với thái hoàng thái hậu."

Liễu Nhi lo lắng nhìn bụng nàng: "Nhưng nương nương, thân thể của người..."

Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, vuốt ve bụng: "Nhất định hoàng tổ mẫu cũng muốn nhìn thấy con nhiều một chút, để bọn nó cùng ta trông coi tằng tổ mẫu đi."

Hoàng đế không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên đứng lên. Hắn đã quỳ hai ngày nên lúc đứng lên lảo đảo suýt không đứng vững, Đức Lộc vội bước lên đỡ hắn.

Hoàng đế ổn định trong chốc lát rồi đẩy tay Đức Lộc ra, đi đến trước mắt Tiết Tĩnh Xu, cúi người ôm nàng lên, chậm rãi ra khỏi linh đường.

Tiết Tĩnh Xu ôm cổ hoàng đế không nói gì.

Không phải là nàng không quý trọng mình để bản thân mạo hiểm, biểu hiện lần này của hoàng đế thật sự khiến nàng sợ hãi.

Nàng biết hoàng đế rất kính trọng thái hoàng thái hậu, tuy trước đây hắn từng tự an ủi mình, nói ai cũng sẽ chết, không cần quá đau buồn vì thái hoàng thái hậu rời đi. Nhưng đến khi lão nhân gia thật sự rời đi, hoàng đế bày tỏ sự đau thương sâu nặng hơn bất kì ai.

Hắn quỳ ở đó hai ngày hai đêm, không nói một lời, một hạt gạo cũng chưa từng ăn, một giọt nước chưa từng vào miệng. Cho dù là ai khuyên bảo, hắn đều không có phản ứng.

Tiết Tĩnh Xu không còn biện pháp nào khác, chỉ đành đánh cược một lần. Đánh cược sức nặng của nàng và con trong lòng hoàng đế, đánh cược xem hắn có nỡ để nàng và hắn quỳ ở đấy nữa không, dùng cách này để ép hoàng đế đứng dậy nghỉ ngơi một chút.

Bên ngoài gió thổi ác liệt, đồ tang mỏng manh không chống được gió tuyết xâm nhập. Đức công công vội vàng dâng lên chiếc áo choàng lông cáo.

Hoàng đế che kín cho Tiết Tĩnh Xu còn mình thì không nhận bất cứ quần áo giữ ấm nào.

Tiết Tĩnh Xu thấy thế liền giang hai tay, mở rộng áo choàng, gắng hết sức ôm hoàng đế.

Gió tuyết bao trùm hoàng thành, trông càng quạnh quẹ tiêu điều.

Ngự liễn đưa hai người về cung Tê Phượng, cung nhân ở lại trực dâng trà gừng lên.

Tiết Tĩnh Xu nhận lấy, đưa tới trước mặt hoàng đế, lo lắng nói: "Bệ hạ mau uống một chút đi."

Hoàng đế nhìn nàng, một lúc sau mới mở miệng nói: "Ta không sao, Mạn Mạn đừng lo lắng."

Tiết Tĩnh Xu không nói gì, chỉ cố chấp cầm cốc trà gừng trước mặt hắn.

Hoàng đế đành phải nhận lấy.

Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn uống xong liền gọi người mang bữa trưa lên. Nàng để các cung nhân lui ra hết, tự mình gắp thức ăn cho hoàng đế.

Đã hai ngày nay hoàng đế không ăn gì nên thức ăn trước mặt đều là đồ ăn mềm dễ tiêu hóa.

Hoàng đế kéo nàng ngồi xuống cùng ăn chung.

Tiết Tĩnh Xu cũng không từ chối, thực ra nàng chẳng muốn ăn gì nhưng vì đứa con trong bụng nên không dám tùy hứng, miễn cưỡng ăn một ít.

Ăn trưa xong, hoàng đế lại ôm nàng vào trong điện.

Tiết Tĩnh Xu nói: "Bệ hạ mau thả thiếp xuống đi."

"Đừng nhúc nhích, trên đầu gối của Mạn Mạn có vết thương, để ta nhìn xem." Hoàng đế đặt nàng trên giường êm, cởi tất và giày ra, xắn ống quần nàng lên.

Quả nhiên trên đầu gối trắng như tuyết của Tiết Tĩnh Xu xuất hiện hai vết tím bầm đã biến thành màu đen, đó là thành quả của hai ngày quỳ.

Hoàng đế nhìn thật kĩ, đứng dậy tìm thuốc mỡ trong tủ, cẩn thận từng li từng tí bôi cho nàng.

Tiết Tĩnh Xu cắn môi chịu đựng.

Hoàng đế nói: "Là ta không đúng, ta không nên bắt Mạn Mạn chịu tội như thế."

Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Không liên quan đến bệ hạ mà, do thân thể thiếp quá mảnh mai. Có phải trên đầu gối bệ hạ cũng có cục máu ứ đọng không? Để thiếp thoa thuốc cho chàng."

Hoàng đế đặt thuốc mỡ sang một bên, ôm nàng lên gường, "Không cần, ta da dày thịt béo, không đáng lo."

Tiết Tĩnh Xu vuốt ve cánh tay cường tráng của hắn, lẳng lặng dựa vào lồng ngực của hắn, hai người đều không nói gì.

Ngoài phòng gió tuyết rít gào, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khóc mơ hồ.

Yêu không tiếng động, đau không nước mắt.

Từ lúc thái hoàng thái hậu qua đời, Tiết Tĩnh Xu không hề thấy hoàng đế rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng nàng biết, lòng hắn đau lắm, không hề ít hơn những người khóc gào ngoài kia tí nào.

Nàng run rẩy hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt đang chực rơi xuống về.

"Bệ hạ, bệ hạ..." Nàng nỉ non trong ngực hoàng đế.

Hoàng đế không nói gì, chỉ dùng sức ôm nàng chặt thêm.

Tiết Tĩnh Xu dùng đầu cọ vào cằm hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ nói gì với thiếp đi."

"Nói gì?"

"Cái gì cũng được." Chỉ cần có thể tạm thời kéo hoàng đế ra khỏi vực sâu thì nói gì cũng được.

Hoàng đế ôm Tiết Tĩnh Xu, đầu óc mù mịt đột nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện từ trước tới giờ, vui vẻ, đau thương, phẫn nộ, tuyệt vọng.

Hắn chậm rãi kể, mọi việc từ lúc hắn bắt đầu biết nhớ, ba tuổi, năm tuổi, tám tuổi, mười tuổi...

Hoàng tử hoàng nữ Đại Diễn đều được mẹ đẻ nuôi dưỡng, từ lúc Lệ phi – mẹ đẻ hắn thịnh sủng, đến lúc thất sủng rồi khi phải vào lãnh cung, đãi ngộ của hoàng đế – Lục hoàng tử lúc bấy giờ cũng thấp dần. Từ được mọi người cung phụng đến bị coi thường, bị người ta bắt nạt, về sau cho đến khi thái hoàng thái hậu thương tiếc hoàng tôn tầm thường thì cuộc sống của hắn mới bắt đầu tốt đẹp trở lại.

Hắn kể lại những chuyện bản thân đã trải qua, ngữ khí bình thản mà lạnh nhạt, dường như chỉ là một người đứng xem, chỉ có một dao động duy nhất là khi hắn nói bản thân phát hiện, Lệ phi thông gian với người khác.

Tiết Tĩnh Xu cả kinh trợn mặt. Nàng không thể nào tưởng tượng được lúc còn nhỏ hoàng đế trốn trong núi giả, trơ mắt nhìn mẫu thân của mình quấn lấy một người đàn ông lạ lẫm.

Có lẽ từ lúc đó, hoàng đế trở nên không thích thân thiết với người khác, bất kể là nam hay nữ.

Nhưng chuyện của Lệ phi – mẫu thân hắn không chỉ có vậy.

Hoàng đế nặng nề nói: "Về sau khi bà mang thai con của người đàn ông kia, ta thấy bà dịu dàng nói chuyện với bụng.

Nhưng gã đàn ông kia lại vô cùng hèn nhát, hắn sợ, dám làm không dám nhận, một lần nữa bỏ rơi bà. Cũng giống như khi trước không giữ lời đưa bà cao chạy xa bay, khiến bà không thể không vào cung.

Hắn lừa bà uống thuốc sảy thai. Từ sau đó, lúc nào thần chí của bà cũng mơ hồ, chăm chăm ở trong điện tìm con. Đêm trăng tròn hôm đó, ta thấy bà đang đứng cạnh giếng, bà cười cười với ta rồi nhảy xuống."

Nói đến đây, hắn dừng một lâu rồi mới chậm rãi nói tiếp. "... Ta nhìn thấy nhưng không giữ bà lại."

Tiết Tĩnh Xu khiếp sợ không nói được gì, chỉ có thể ôm chặt hoàng đế.

"Mỗi lần trời tối, ta đều mơ thấy tình cảnh khi đó. Một lần rồi một lần bà ở trước mặt ta, cười rồi thả mình nhảy xuống nhưng lần nào ta cũng không giữ bà. Mạn Mạn, nàng nói xem có phải là xấu xa lắm không?" Hoàng đế khẽ hỏi nàng.

Tiết Tĩnh Xu dùng sức lắc đầu, nức nở nói: "Không, không đâu..."

Hoàng đế nâng cằm nàng lên, dịu dàng lau nước mắt trên mặt nàng: "Đừng khóc, Mạn Mạn đừng khóc. Đó đã là chuyện trước kia, từ khi có Mạn Mạn, ta đã không còn mơ đến giấc mộng đó nữa."

Hắn cúi đầu hôn lên bờ môi run rẩy của Tiết Tĩnh Xu, thấp giọng nói: "Đừng rời bỏ ta."

Tiết Tĩnh Xu khóc thút thít: "Không bao giờ, thiếp vĩnh viễn sẽ không rời bỏ bệ hạ, sẽ không bỏ Diệu ca ca của thiếp."

Hoàng đế cầm chặt tay nàng, mười ngón tay của hai người đan xen, lẳng lặng ôm nhau.

Gió lớn làm rơi một mảnh ngói, ngói lưu ly rơi xuống nền cẩm thạch, vang lên tiếng đổ vỡ.

Bên ngoài vang lên tiếng quét dọn rất nhanh, có lẽ có cung nhân đang dọn rồi.

Hoàng đế lại hôn lên búi tóc của Tiết Tĩnh Xu, bỗng nhiên nói: "Lão Bát ra tay rồi."

Tiết Tĩnh Xu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chén canh vừa rồi đã bị động tay vào." Hoàng đế bình thản nói ra, Tiết Tĩnh Xu nghe được lại sợ hết hồn hết vía.

Bát canh trên bàn lúc vừa rồi là thứ duy nhất hoàng đế không cho nàng ăn, nàng sợ tới mức muốn gọi thái y.

Hoàng đế ngăn nàng lại, lắc đầu nói tiếp: "Mạn Mạn đừng lo lắng, tất cả đã nằm trong lòng bàn tay của ta. Ta đã uống thuốc giải Phan thần y mang tới từ sớm. Để bắt được toàn bộ người sau lưng hắn, chúng ta cần tương kế tựu kế."

Tiết Tĩnh Xu cố giữ bình tĩnh, hỏi: "Thiếp có thể làm gì cho bệ hạ?"

Hoàng đế vuốt má nàng, nói: "Mười ngày tới ta sẽ hôn mê không tỉnh. Sân khấu đã được dựng xong, những người muốn diễn hí khúc sẽ tự xuất hiện, từng người từng người xuất hiện. Thứ Mạn Mạn cần làm là bảo vệ mình và con trong bụng thật tốt, chờ ta tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net