NẮM LẤY TAY NGƯỜI (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Chân Chu còn nhỏ, ở chung với Biên Tuệ Lan, hai người đã nảy sinh mâu thuẫn. Cha cô là một người thuộc giới âm nhạc, yêu đương chớp nhoáng với Biên Tuệ Lan, sinh ra cô không bao lâu, tình cảm vỡ tan, ly hôn sớm. Khi cô mười mấy tuổi, cha lại qua đời, cô ở cùng Biên Tuệ Lan. Nhưng thời gian khi ấy chưa bao giờ thoải mái, dù như vậy cũng không khiến Chân Chu mất đi thanh xuân và sự lãng mạn trời sinh, sau khi quen Hướng Tinh Bắc, hai người nhanh chóng yêu nhau rồi kết hôn.

Khi con gái mình mới kết hôn, bà cũng từng đối xử tốt với anh, nhưng sau đó, Biên Tuệ Lan phát hiện Hướng gia thực sự không khiến bà dát vàng lên người như trong tưởng tượng, hơn nữa, Trác Khanh Hoa kiêu căng khiến bà không thấy thoải mái. Vì vậy, dần dần nảy sinh oán giận và bất mãn, mấy năm nay bà luôn mong ngón Chân Chu ly hôn, còn ôn ấp hy vọng rằng cô sẽ gả cho Trình Tư Viễn nhưng rồi cũng thất bại, ở phương diện kinh tế, con gái cũng không cho bao nhiêu, chuyện này khiến bà càng không vừa lòng.

Mẹ đã tới tuổi này rồi nhưng vẫn sống buông thả như thế, Chân Chu đã quen rồi nhưng mỗi lần Biên Tuệ Lan tới đây đều để lai cho cô cảm giác tuyệt vọng, không biết làm gì, chuyện này luôn khiến Chân Chu đau đầu.

Hướng Tinh Bắc đưa Biên Tuệ Lan xuống lầu, Chân Chu ngồi một mình trên salon, ngẩn ngơ một lát rồi lại phải gọi điện cho Trình Tư Viễn.

Bên đầu dây kia hình như là đang bề bộn nhiều việc, hoặc là di động không có bên người, tiếng tút tút vang lên đã lâu nhưng không có ai nghe máy, Chân Chu nghĩ hắn đang bận, định tắt đi, bên kia lại vội vã nghe máy, giọng nói hình như rất kinh ngạc, vui mừng. "Chân Chu, là em sao? Hôm nay sao lại gọi điện cho anh? Vừa rồi anh đang bận nên không kịp nghe."

"Không sao đâu, bỗng nhiên gọi cho anh cũng cảm thấy ngại, hy vọng không quấy rầy anh."

"Đâu có. Điện thoại của em anh mong còn không được, lúc nào cũng có thể gọi được." Hắn cười.

Chân Chu nói chuyện vài câu, dùng giọng nói uyển chuyển nhất nói chuyện của Biên Tuệ Lan.

Trình Tư Viễn có hơi sửng sốt, lập tức nói. "Thực sự xin lỗi, trước đây anh không biết chuyện này lại khiến mẹ con em mâu thuẫn với nhau. Thực sự anh cũng không tán thành chuyện mẹ em đầu tư kiểu này, những người có năng lực chịu đựng và mắt nhìn mới có thể làm được, trước đó khi bác ấy tới tìm anh, bác ấy liên tục yêu cầu anh, em cũng biết đấy, anh không thể từ chối bác ấy. Nhưng em yên tâm, khi nào hết hạn anh sẽ đưa cả tiền vốn và tiền lời cho bác ấy, sau này cũng không nhận lời bác ấy nữa."

Giọng nói của hắn chân thành, tràn đầy áy náy.

Trước đó Chân Chu còn đang chần chờ xem có nên gọi hay không, dù sao tìm Trình Tư Viễn nói chuyện thì mới được, bây giờ hắn giỏi đoán ý người như thế, cô cũng yên tâm, nói. "Cảm ơn anh, thật ngại quá, làm phiền anh rồi."

Trình Tư Viễn ở đầu bên kia nở một nụ cười, dừng lại một lát rồi nói. "Chân Chu, lần trước em bảo em và Hướng Tinh Bắc quay lại với nhau, thành thật mà nói, tuy anh thấy mất mát nhưng anh vẫn muốn chúc phúc cho hai người. Em vui là anh yên tâm rồi."

Chân Chu thở phào một hơi, nhận lời chúc phúc của hắn rồi nói cảm ơn, nghe bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, đứng lên.

Trình Tư Viễn hình như cũng cảm giác được, cười nói. "Là cậu ấy sao? Vậy thế thôi, anh không quấy rầy hai người nữa, hôm sau nói tiếp."

Bên kia hình như đang có chuyện gấp, cũng vội vã cúp điện thoại.

Chân Chu không để ý nữa, đặt điện thoại di động xuống, nhìn Hướng Tinh Bắc đang đi vào trong.

Hướng Tinh Bắc nói vài câu về chuyện Biên Tuệ Lan, chần chờ một chút, nói. "Mẹ anh đang định mở một công ty con ở HongKong, mọi chuyện cũng đã tính xong rồi, hay là mua cổ phiếu cho mẹ em đầu tư bên đó nhé? Chắc không có nguy hiểm gì đâu,còn bán được..."

Chân Chu vội vàng lắc đầu. "Không cần đâu. Tinh Bắc, cảm ơn anh, nhưng không cần thiết đâu, em không sao rồi."

Hướng Tinh Bắc cầm hai vai cô, cẩn thận nhìn cô. "Em không sao thật chứ?"

"Ừm." Chân Chu gật đầu. "Em mới gọi cho Trình Tư Viễn, nói chuyện của mẹ em cho anh ấy nghe. Anh ấy nói khi nào hết hạn sẽ không nhận lời mẹ em nữa. Không sao rồi."

Hướng Tinh Bắc ôm cô vào lòng, khẽ nói. "Chu Chu, trước đây anh bỏ quên em, khiến em phải chịu đựng nhiều áp lực như thế. Sau này, bất cứ chuyện gì, nếu như anh không biết, em phải nói với anh, giống như trước đây, có gì buồn phiền trong lòng phải nói với anh nhé, được không?"

Chân Chu "Vâng" một tiếng, tựa trong lồng ngực anh, tâm trạng tồi tệ cũng dần biến mất.

Con mèo nhỏ lộ vẻ sợ hãi, ló đầu ra nhìn, cuối cùng nằm trên thảm trải sàn, hơi ngoẹo đầu, đôi mắt tròn vo trọn to, nhìn Chân Chu được Hướng Tinh Bắc ôm vào trong ngực, khẽ kêu meo meo.

Chân Chu quay đầu tránh thoát khỏi cái ôm của Hướng Tinh Bắc, xoay người ôm con mèo nhỏ, lộ ra nụ cười. "Mai mua cho cưng một cái ổ nha ~"

Hướng Tinh Bắc nhìn bóng lưng cô, cười một tiếng, đi theo.

...

Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua nhanh, đảo mắt cái đã tới thời gian Hướng Tinh Bắc phải đi.

Anh định một tháng sau sẽ đi, rồi lại kéo dài tới hai tháng, bây giờ đã hết thời gian nghỉ phép, hai ngày nữa là phải lên đường rồi.

Khoảng thời gian này, Chân Chu vui vẻ không gì sánh được, bây giờ anh phải đi rồi, tuy là lưu luyến không rời nhưng trong lòng không phải kìm nén như trước, hy vọng lần sau có thể gặp anh sớm một chút.

Bây giờ hai người vẫn còn ở nhà của cô, nhưng ban ngày vẫn tới Hướng gia xem phòng đang sửa chữa xong, chọn đồ dùng, ông nội Hướng cũng tới, còn Hướng Tinh Bắc đi đón Biên Tuệ Lan. Buổi tối người hai nhà quây quần bên bàn cơm, ngồi xuống ăn chung bữa cơm với nhau, nói chuyện đăng ký kết hôn cho hai người.

Ông nội Hướng là một người chiến binh già, luôn thích Chân Chu, là fan hâm mộ trung thành của cô, chỉ cần trên TV có phát những tiết mục vũ đạo của cô, ông nhất định sẽ tìm để xem. Mấy hôm trước ông mới biết được cháu trai mình và cháu dâu lừa mình ly hôn, ông mắng Hướng Tinh Bắc một trận, hôm nay thấy Chân Chu tới đây, liên tục dỗ dành cô, nói Tinh Bắc là tên khốn khiếp, bảo cô sau này có gì phải nói với mình, ông sẽ giành lại công bằng cho cô.

Chân Chu vừa cười vừa gật đầu, ông nội Hướng cầm cái đũa định đánh vào đầu Hướng Tinh Bắc, Hướng Tinh Bắc cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho ông tay, chiếc đũa mới giơ lên, Chân Chu đã vội vàng cản lại, nói là do mình sai, bấy giờ cái đũa mới hạ xuống, ông nội Hướng nghiêm mặt. "Thôi, vẫn là để Chu Chu dạy dỗ con thì hơn."

Bàn tay đang để dưới bàn của Hướng Tinh Bắc lặng lẽ duỗi tới nhéo cái tay Chân Chu, hai người nhìn nhau, anh dùng ánh mắt cảm kích nhìn cô.

Trác Khanh Hoa ngồi phía đối diện ho khan một cái.

Có lẽ là do lời dặn dò của con trai, cũng có lẽ là Trác Khanh Hoa muốn để mặt mũi cho con dâu mình, tối hôm nay mặc dù không nói chuyện nhiều với Biên Tuệ Lan nhưng thái độ tốt hơn lúc trước rất nhiều, Biên Tuệ Lan kinh ngạc nhìn bà, có cảm giác được yêu thương mà lo sợ. Trong bữa tiệc này, bà còn chủ động nói chuyện, nhắc tới mấy công ty con ở bên HongKong, hỏi Biên Tuệ Lan có hứng thú góp cổ phần hay không?

Chuyện tốt như thế sao Biên Tuệ Lan không vui cho được, lập tức gật đầu đồng ý, vui vẻ ra mặt.

Vốn bà cũng chỉ muốn lấy lại một số tiền nhiều hơn tiền mình đầu tư, bây giờ chỉ hận ngày mai không hết hạn, liên tục nịnh nọt Trác Khanh Hoa, khiến Chân Chu có hơi xấu hổ, âm thầm đá chân bà biết bao nhiêu lần bà mới không lấy lòng nữa.

Bầu không khí hài hòa lần đầu tiên xuất hiện, một bữa cơm cũng đã ăn xong, hai người chỉ ngồi một lát rồi về, bởi vì phòng hai người ở Hướng gia vẫn chưa ở được, buổi tối Chân Chu và Hướng Tinh Bắc không có chỗ ngủ. Sau khi chờ ông nội Hướng đi, Hướng Tinh Bắc lái xe đưa cô và Biên Tuệ Lan về.

Bây giờ Hướng Tinh Bắc đã thành "rể cưng" của Biên Tuệ Lan, đi dọc cả đường, bà càng nhìn lại càng thấy hợp mắt, mở miệng một tiếng Tinh Bắc, hai tiếng Tinh Bắc, thân thiết không gì sánh được, khiến Chân Chu nghe xong cũng phải nổ da gà. Cuối cùng, đến chung cư của Biên Tuệ Lan, xe dừng lại, Biên Tuệ Lan còn muốn đưa Hướng Tinh Bắc lên nhà ngồi chơi, Chân Chu nói không cần, Biên Tuệ Lan tức giận. "Mẹ bảo con rể mẹ lên ngồi chơi, mày cản cái gì? Mày có phải con mẹ không?"

Hướng Tinh Bắc kiềm chế rất tốt, dù cho Biên Tuệ Lan nói những lời buồn nôn cỡ nào anh cũng không đổi sắc, luôn giữ nụ cười trên môi, thỉnh thoảng còn đáp lại lời Biên Tuệ Lan. Thấy Biên Tuệ Lan nhiệt tình mời mình, anh tới bên Chân Chu nói nhỏ vào tai cô. "Lên ngồi mấy phút đi, mẹ có ý tốt, không nên từ chối."

Chân Chu nhìn anh.

Không phải cô không muốn vào nhà mẹ mình, nhưng cô chỉ lo anh xấu hổ, ai ngờ phản ứng của anh lại như vậy.

Chân Chu cảm giác được anh không giống với mẹ chồng mình, Hướng Tinh Bắc thực sự chưa bao giờ khinh thường mẹ của cô, còn đồng ý nói chuyện với bà.

Trong lòng cô xuất hiện một dòng nước ấm áp, nhìn anh, nở nụ cười rồi gật đầu.

Hai người đi tới nhà Biên Tuệ Lan, ngồi một lát, hơn 9 giờ, Biên Tuệ Lan đang nói chuyện hăng say với Hướng Tinh Bắc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhìn đồng hồ rồi than một tiếng, bắt đầu đuổi người. "Xem mẹ vui quá mà quên mất. Ngày mai Tinh Bắc đi rồi, tối nay chắc hai đứa còn rất nhiều lời muốn nói, còn ngồi đây làm gì! Mau về mau về! Về nhà tranh thủ sinh con đi. Không nhớ tối nay ăn cơm, ông nội nói gì sao?"

Chân Chu không nói.

Hướng Tinh Bắc đứng lên, cười nói. "Vậy chúng con đi trước, mẹ nghỉ ngơi đi."

Biên Tuệ Lan tiễn hai người xuống dưới, đừng bên ngoài vẫy vẫy tay, mãi tới khi không thấy bóng ô tô nữa mới cười híp mắt đi lên trên nhà.

Hai người tới nhà, còn chưa kịp cởi quần áo tắm, Chân Chu đã bị anh đặt lên giường trong phòng ngủ. Anh hôn cô, ôm cô lặn qua lăn lại trên giường mấy vòng, Chân Chu còn nghe anh đang trách móc cái giường này quá nhỏ, sau này về sẽ mua cái to hơn, cô cười haha, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, quay đầu sang, thấy con meo nhỏ dùng cái móng vuốt đẩy khe cửa ra, ngồi xổm trước giường nhìn cô bị Hướng Tinh Bắc đè xuống dưới, nghiêng đầu, hai con mắt tròn vo mang theo vẻ tò mò.

Chân Chu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại con mèo đen từng nói với cô, mặc dù khi thấy cô và Hướng Tinh Bắc làm chuyện đó, vui thích chỉ trôi qua chớp mắt, không vui vẻ lâu dài.

Bây giờ nhớ lại, trước đây khi Hướng Tinh Bắc về nhà, con mèo già kia luôn ngồi trong góc phòng ở phòng ngủ nhìn hai người làm chuyện này, nhưng lúc đó cô không để ý.

Bây giờ cảm thấy có chút không tự nhiên.

Chân Chu vội vàng nắm lấy bàn tay đang cởi quần áo và áo lót của mình, dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn anh, ý bảo anh nhìn xuống đất.

Hướng Tinh Bắc liếc mắt, không để ý tới con mèo, cởi quần áo của cô, cúi đầu ngậm lên nơi mềm mại, mơ mơ màng màng nói. "Kệ nó đi..."

"Không được."

Chân Chu vừa cười vừa tránh, dùng quần áo anh mới cởi che đi cơ thể mình, đẩy anh. "Trước đây con mèo già kia hay xem chúng ta làm, còn cười nhạo chúng ta. Anh đưa con mèo kia ra ngoài đi..."

Hướng Tinh Bắc nằm sấp trên người cô, khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.

Cô cười tủm tỉm, vẻ mặt tự nhiên.

"Nhanh lên đi, nhìn em làm gì? Không chừng nó giống con mèo già kia đấy, cái gì cũng biết."

Trong mắt Hướng Tinh Bắc toát lên vẻ khác lạ nhưng nhanh chóng biến mất, cười một tiếng, nghe lời cô đi xuống giường xách con mèo nhỏ ra ngoài, sau đó khóa cửa lại quay về giường ôm cô lần nữa.

"Đi tắm trước..."

Trong phòng ngủ vang lên tiếng cười của Chân Chu.

Hai người âu yếm thật lâu, cuối cùng Chân Chu tựa vào ngực anh mỹ mãn đi ngủ, không biết đã mấy giờ, cô khát nước nên tỉnh dậy, trở mình lại cảm thấy bên người không có ai, mở mắt mới phát hiện Hướng Tinh Bắc không có ở đây.

Cô dụi dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, đi chân trần, mở cửa ló đầu ra ngoài nhìn, thấy cửa phòng sách đang để hở, không bật đèn, ánh sáng yếu ớt lộ ra, hình như là ánh sáng của laptop.

Chân Chu đi tới, tới trước cửa phòng sách, thấy Hướng Tinh Bắc đang đưa lưng về phía cửa, ngồi trước máy vi tính, hình như là đang tìm tài liệu gì đó, bởi vì quá tập trung tinh thần, cô đi chân trần tới nên không bị cô làm phiền.

Ngày mai anh đi rồi, tối nay lại hao phí rất nhiều sức, tới bây giờ còn không chịu đi ngủ, ngồi trước máy tính tìm tài liệu? Tài liệu gì mà gấp như thế?

Trong đầu Chân Chu bỗng nhiên xuất hiện chủ ý đùa giỡn anh, cô không dám hít thở mạnh, nhẹ đi vào từng bước từng bước, tới gần anh, cô ôm lấy eo anh từ phía sau, cằm tựa trên bả vai anh, răng nay cắn vào lỗ tai anh. "Nhìn gì thế? Trễ như vậy rồi sao còn chưa ngủ?"

Bàn tay nắm con chuột của Hướng Tinh Bắc hơi khựng lại, lập tức đóng tệp văn bản, nhưng cũng đã muộn. Chân Chu nhìn rõ ràng anh đang nghiên cứu tài liệu y, nương theo động tác đóng văn bản của anh, dòng chữ "Nghiên cứu sâu về chứng rối loạn Stress sau sang chấn" cũng mất.

"Chu Chu..."

Giọng nói của anh gấp gáp, quay người sang ôm lấy cô, đưa cô về phòng ngủ.

Chân Chu sửng sốt đẩy tay anh ra, còn mình cúi người xuống mở văn bản ra, nhanh chóng lướt qua một lượt, sau đó quay sang nhìn anh. "Tinh Bắc, hóa ra anh..."

Cô hiểu.

Thì ra anh chưa bao giờ tin tưởng những lời anh nói với cô, về con mèo đen thần bí, về ba kiếp cô trải qua để cứu anh.

Khi cô nhắc tới chuyện này với anh, anh cũng không nghi ngờ cô, khiến cô nghĩ rằng anh thực sự tin tưởng cô, nhưng không ngờ thực ra anh muốn cô vui vẻ nên mới thuận theo cô.

Trong mắt anh, mọi thứ đều là do cô tưởng tượng ra, cô chỉ là một người bệnh.

Thực ra cô không trách anh, bởi ngay cả cô, nếu như kỳ ức và cảm giác chân thật vẫn còn tồn tại trong đáy lòng cô, cô cũng sẽ cảm thấy tất cả chuyện này đều là cô nằm mơ.

Sao cô lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh có tin những thứ này hay không nhỉ? Dù sao, đây đều là những chuyện mà không ai tưởng tượng nổi, còn cô lại vẫn mong chờ anh tin tưởng cô. Không phải cô muốn anh cảm động, cô chỉ muốn chứng minh những chuyện mà mình khắc cốt ghi tâm không phải chỉ là tưởng tượng - bọn họ đều là anh, đều là Hướng Tinh Bắc, đều là người đàn ông mà cô yêu.

Cô ngăn lại cảm giác đau xót đang dâng trào trong lòng, nở nụ cười bất lực.

Hướng Tinh Bắc nhìn ánh mắt đau đớn không gì sánh nổi của cô, đột nhiên bế cô lên, nhanh chóng đưa cô về phòng ngủ, cẩn thận đặt cô xuống giường, đè lên người cô, hôn cô không ngừng, cuối cùng anh dừng lại, yên lặng một lát, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn cô, nói. "Chu Chu, anh xin lỗi, anh không có ý gì cả, chỉ là anh lo lắng cho em, thực sự lo lắng cho em. Ngày mai anh phải đi rồi, mặc dù chuyện chuyển công tác anh cũng đã nói với cấp trên nhưng vẫn chưa giải quyết xong, anh không thể trở về trong thời gian ngắn, chúng ta xa cách nhau như vậy, anh thực sự lo lắng cho em. Anh từng nói chuyện của em với một người bạn của anh, cậu ấy là chuyên gia tâm lý nổi tiếng, tên là Diệp Đàm, nếu như em đồng ý, anh hy vọng em nghe lời anh, ngày mai chúng ta tới chỗ cậu ấy một lần. Không có gì đáng sợ cả, anh chỉ hy vọng em có thể nói chuyện với cậu ấy, sau này khi anh không có ở đây, nếu em thấy trong người không thoải mái, em có thể tới tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ nghe em nói chuyện, cũng giúp em. Vậy anh mới yên tâm một chút..."

Chân Chu giơ tay lên chặn miệng anh, nhìn vào mắt anh, nói từng chữ. "Tinh Bắc, em biết mình không sao cả, tất cả chuyện này đều là thật, em không bắt anh phải tin tưởng. Tuy em cảm thấy có hơi mất mát nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta. Em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, anh yên tâm đi, khi không có anh, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, em có thể đọc sách, có thể dạy học, có một trường đại học mời em tới dạy, hơn nữa cũng có thể chuẩn bị cho tác phẩm sau này của mình, còn mẹ anh nữa, trước đó mẹ cũng gặp em một lần, hy vọng em tới công ty của mẹ. Một ngày sau này, không chừng ngoại trừ khiêu vũ, em còn có thể giúp mẹ chuyện công việc..."

Cô mỉm cười, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn kia. "Em thực sự không sao cả, anh yên tâm đi."

Hướng Tinh Bắc nhìn cô một lúc lâu, trong mắt tràn đầy cảm động và phiền muộn, bỗng nhiên anh ôm cô thật chặt, ghé miệng vào tai cô, thì thào nói. "Chu Chu, nếu như đây là sự thật...Em hy sinh nhiều như vậy, anh thực sự bản thân có thể nhớ được mọi chuyện chúng ta trải qua."

Anh nâng mặt cô lên, hôn cô, hôn thật sâu, mang theo tình cảm nồng nàn không thôi.

...

Sáng hôm sau, Hướng Tinh Bắc lên đường tới sân bay, máy bay hạ cánh tới trụ sở, ở lại một đêm, ngày hôm sau đi xe tới cảng, lướt qua một bến tàu đầy công nhân và thùng đựng hàng, ô tô dừng trong một cấm khu ở cảng.

Bên trong bến tàu có một con thuyền to lớn. Khoảng 9 giờ, nó đưa anh ra biển, đưa anh tới hòn đảo nơi anh đang làm việc.

Không hiểu tại sao trong lòng Hướng Tinh Bắc không yên ổn.

Đầu óc của anh luôn tôn thờ logic, cảm giác như vậy khiến anh không chịu nổi.

9 giờ đúng, anh sẽ lên boong tàu, lái xe đưa anh tới đây đang nói lời chia tay với bạn mình, anh không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấy một con mèo hoang đang nằm trên đống dây thừng bỗng nhiên quay đầu, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của anh.

Trên bến tàu có rất nhiều con mèo hoang như vậy, con mèo đen năm đó anh nhặt về cũng là một trong số con mèo ấy.

Anh nhìn về hướng con mèo hoang biến mất, ngẩn người một lát rồi lấy điện thoại di động gọi cho Chân Chu.

Điện thoại được kết nối nhưng bên kia không có ai nghe, tiếng tút tút vang lên hơn mười lần rồi tự cắt đứt.

Cảm giác bồn chồn trong lòng Hướng Tinh Bắc ngày càng nhiều, anh tiếp tục gọi, gọi đi gọi lại đầu bên kia vẫn không nghe máy, anh cúp điện thoại gọi cho Biên Tuệ Lan.

Biên Tuệ Lan nhận điện thoại, bên cạnh có rất nhiều người, ầm ĩ không thôi. Bà giống như gặp được cứu tinh, gọi. "Tinh Bắc! Mẹ đang muốn tìm con đây! Con nhanh nghĩ cách giúp mẹ đi, mẹ nghe nói Trình Tư Viễn mất tích, sáng nay mẹ gọi cho cậu ta mà không được! Tiền của mẹ.."

Hướng Tinh Bắc giật mình, lập tức hỏi. "Sáng nay mẹ có gọi cho Chu Chu không? Cô ấy ở đâu ạ?"

"Chu Chu?" Biên Tuệ lan mờ mịt. "Nó không ở nhà sao? Con không gọi được cho nó? Mẹ không biết, chắc nó đi đâu rồi. Tinh Bắc, nếu như Trình Tư Viễn bỏ trốn, tiền của mẹ..."

Hướng Tinh Bắc cúp điện thoại, trong ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, anh xoay người nhảy vào ô tô, khởi động xe quay ngược lại bến cảng, lao về phía trước như mũi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net