Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọt ngào sau cưới - Chương 9
Tác giả: Dạ Tử Tân
Edit: Na tại Sân nhà Na

Cơm trưa tại nhà họ Doãn rất phong phú, Mộ Dữu cũng ăn không ít.
Sau khi ăn xong, Mộ Dữu kéo Doãn Mặc ra sân chơi cờ ca rô (chơi bằng bàn cờ vây) với cô.
Cờ vây thì Mộ Dữu không chắc còn cờ ca rô Mộ Dữu tự nhận bản thân đã chơi đạt đến trình độ xuất sư rồi, thế mà không ngờ lại bại dưới tay Doãn Mặc hai lần.
Sắc mặt Mộ Dữu dần dần hiện lên hai chữ không vui, mỗi lần hạ cờ đều vô cùng dùng sức, hoàn toàn để lộ bất mãn của bản thân.
Doãn Mặc chỉ nhìn cô: "Đánh cờ là để tu tâm dưỡng tính, em nóng nảy thế kia làm sao thắng được?"
Mộ Dữu khịt mũi đáp trả: "Người lớn tuổi mới cần tu tâm dưỡng tính còn tiểu tiên nữ thì không cần."
Doãn Mặc: "..."
Lại xuống vài quân cờ, Mộ Dữu vẫn tiếp tục thua.
Cô có chút bực mình, phá thế cờ trên bàn: "Để tôi thắng một ván chú cũng không cho, uổng cho tôi trước mặt cha mẹ chú nói lời ngon tiếng ngọt, tình ý nồng nàn. Lúc ăn cơm trưa, tôi còn gắp thức ăn cho chú nữa đó."
Cô bắt đầu chơi bài tình cảm, muốn khiến anh phải áy náy.
Doãn Mặc cầm ấm trà bên cạnh, nhàn nhã rót cho mình một ly trà, ung dung hớp một ngụm: "Không phải ban đầu em nói không được nhường, tự em có thể thắng tôi sao."
Mộ Dữu ngẫm lại, đúng là lúc bắt đầu cô quả thực có niềm tin như thế với bản thân.
Cô mất mặt không nói nên lời.
Doãn Mặc buông ly nước, cầm quân cờ lúc nãy bị cô xô lệch lên vân vê, thả vào lọ đựng cờ: "Đánh lại một ván đi, ván này cho em thắng."
Mộ Dữu tâm không cam tình không nguyện đánh lại một ván với anh.
Lần này quả thật Doãn Mặc hoàn toàn nhường cho cô, quân đen của cô vừa thả xuống, quân trắng của Doãn Mặc cũng thả xuống cách quân của cô tám chục thước.
Cô chỉ đi năm nước cờ, năm viên đen nhanh chóng hợp thành một đường thẳng.
Doãn Mặc: "Ván này em thắng."
Mộ Dữu nhìn bàn cờ trên bàn, không hề có xíu xiu sung sướng của người chiến thắng mà hoàn toàn ngược lại, cô thậm chí cảm thấy bị hạ nhục.
Nhường cô có thể giấu giếm một chút được không.
Như thế này thì quá là qua loa rồi, xem cô là con nít để dỗ dành sao?
"Không chơi nữa, chú chơi một mình đi." Cô vứt mấy quân cờ trong tay, tức giận thở hổn hển đi vào nhà.
Doãn Mặc cầm ly trà lên uống một mình, nhíu mày khó hiểu, phút lát không nói gì.
Không nhường không vui, nhường rồi cũng không vui?
__
Buổi chiều lúc rời khỏi nhà cha mẹ Doãn Mặc, là Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu ngồi ghế phụ.
Sau sự kiện cờ caro kia, Mộ Dữu đối với Doãn Mặc rất lạnh nhạt. Lúc này trong xe chỉ còn mỗi hai người, một câu Mộ Dữu cũng không muốn nói chuyện với anh.
Về lại căn hộ, Mộ Dữu lên lầu dọn dẹp hành lý về lại trường học.
Trong tủ treo các túi quần áo Doãn Mặc mua cho cô, cô quyết định mang một ý ít về trường.
Doãn Mặc đứng ở cửa phòng chứa đồ: "Bây giờ em phải về trường học à?"
Mộ Dữu nhét đầy vali, kéo lại xong mới trả lời anh: "Nếu không thì sao? Không phải đã về nhà chú ăn cơm rồi sao? Còn chuyện gì à?"
Doãn Mặc đi đến cầm hành lý của cô lên: "Để tôi đưa em về."
Mộ Dữu theo anh ra khỏi phòng ngủ: "Trường học có nhiều người biết chú, tôi không muốn ai biết quan hệ giữa tôi với chú cả."
Doãn Mặc: "Tôi đưa em đến cổng thôi."
Xuống ga ra xe, Doãn Mặc chọn một chiếc chưa từng lái đến trường học.
Lúc này Mộ Dữu mới yên tâm ngồi lên xe.
Xe trên đường như mắc cửi, chủ yếu vẫn là xe đi nội thành, suốt dọc đường cao tốc ít xe đi ngược lại.
Vì bây giờ không phải là giờ cao điểm, một đường thông suốt cho đến trường học.
Doãn Mặc cho ngừng xe ở cửa Bắc, bên này không có phố ăn vặt nên hầu như không có ai ra vào bằng cửa này.
Mộ Dữu cởi dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe thì bị Doãn Mặc gọi lại: "Mang thêm cái này theo đi."
Mộ Dữu liếc nhìn: "Gì thế?"

"Bánh ngọt vị xoài." Buổi sáng không cho cô ăn nhiều, Doãn Mặc nhìn ra cô không vui. Lúc rời khỏi nhà cha mẹ, anh bảo dì giúp việc đóng gói cho cô một phần.
Dư vị ngọt ngào của bánh vẫn còn quấn quýt trong môi lưỡi Mộ Dữu, trong lòng vẫn chưa nghĩ ra có nên thu hay không, lúc này cô chỉ nhìn chứ chưa nhận.
Doãn Mặc chủ động nhét vào tay cô, hiếm khi nói bằng giọng xuống nước: "Coi như tôi tạ lỗi với em."
Nếu đã đưa cho cô thì cô đành nhận vậy.
Cầm lấy bánh ngọt, khóe miệng cô có vẻ hơi nhếch lên, lại lạnh lại rất nhanh: "Tại sao lại là tạ lỗi, chú có lỗi gì với tôi à?"
Doãn Mặc nhớ đến bộ dáng tức giận cả buổi không để ý đến ai của cô.
Mãi một lúc sau anh mới chân thành đặt câu hỏi: "Nhờ em nhắc một câu rốt cuộc tôi sai chỗ nào được không?"
Mộ Dữu "..."
__
Mộ Dữu bị Doãn Mặc chọc tức hoàn toàn rồi, một lời cũng lười mở miệng, cô xuống xe về thẳng ký túc xá.
Đẩy cửa ký túc xá ra, trong phòng có thêm bạn cùng phòng là Chu Khoan cũng đã đến.
Chu Khoan là một cô gái khá có thịt, cha mẹ cô lấy tên chữ 'Khoan' là muốn con gái luôn rộng rãi, vui vẻ, những chuyện ưu sầu không để trong lòng, sống một cuộc đời hạnh phúc vô tư.
Thế nhưng cô gái béo mãi không xuống cân được nên chữ 'Khoan' này bị mọi người trêu ghẹo thành "Tâm rộng thể béo."
Chu Khoan không thích bị mọi người nói mình béo, người quen bình thường đều gọi cô nàng là Trách Trách* (Gầy Gầy).
Trách Trách xem tivi cùng Hách Mộng Thành trong ký túc xá, thấy Mộ Dữu về lập tức lên tiếng chào hỏi.
Hách Mộng Thành nhìn chiếc áo len khoác ngoài màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo đen mỏng mà Mộ Dữu mặc, cả người trắng sáng tươi mơn mởn.
Hách Mộng Thành hai mắt tỏa sáng: "Dữu Tử à, bộ đồ cậu mặc trông rất ưa nhìn đó, cầu link!"
Mộ Dữu thả vali xuống rồi nói: "Một người lớn trong nhà mua thôi, tớ cũng không có link."
Hách Mộng Thành tiếc hận không thôi, sau đó chỉ vào sách đặt trên bàn Mộ Dữu: "Lúc nãy đi nhận sách giáo khoa tớ nhận giúp cậu rồi, buổi sáng cả cậu lẫn Đồng Lạc Dao đều không có ở đây, nhiều sách như vậy có mỗi tớ với Trách Trách xách từ thư viện về đây, mệt chết hai đứa này rồi."
"Vất vả, vất vả rồi." Mộ Dữu đưa bánh ngọt tới, "Mang từ nhà đến đấy, mở ra cùng ăn nào, mời hai cậu."
Mộ Dữu nhìn một vòng: "Đồng Lạc Dao vẫn chưa đến sao?"
Hách Mộng Thành vui vẻ nhận lấy bánh ngọt: "Cậu ấy không đến mới tốt đó, đến đây bày đặt kiểu cách hết chê cái này lại không thích cái kia, cậu ấy chính là thích khoe của thôi."
Trách Trách: "Chuẩn chuẩn, lúc không có cô nàng kia mới là lúc phòng mình hòa hợp nhất."
Mọi người vừa ăn bánh ngọt vừa nói chuyện phiếm.
Trách Trách nói với Mộ Dữu: "Dựu Tử, không phải cậu thích xem truyện tranh ư, nghỉ đông tớ phát hiện có một bộ truyện rất đẹp."
Mộ Dữu cầm một miếng bánh ngọt lên, cắn một miếng xoài: "Tên là gì?"
Trách Trách suy nghĩ: "Tên là 'Cẩu không may', tác giả là Mộ Mango, bây giờ ăn xoài làm tớ nhớ lại tên của vị tác giả này, cũng thật dễ thương."
Hách Mộng Thành cảm xúc dâng trào cũng nghiêng người lại hỏi: "Nói tóm tắt xem tớ có muốn xem không."
Trách Trách: "Truyện nói đến vai nam chính là Ân Cẩu, trời sinh xui xẻo, xui đến mức có thể tự dưng té ngã, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, lúc mang theo ô thì trời không một bóng mây, lúc không mang ô thì ông trời sẽ dí mưa trên đầu hắn ta. Có một ngày đi trên đường, hắn gặp được nữ chủ, kiểu vừa gặp đã yêu, mỗi ngày đều tặng hoa tán tỉnh người ta, nhưng vì bổn vận không may nên luôn thất bại."
Trách Trách càng nói càng hăng: "Nữ chủ cũng thần kỳ, miệng cô ta rất linh, nói gì ứng nấy. Ví dụ như có lần, nam chủ vì nữ chủ chuẩn bị một trận mưa hoa lãng mạn. Nam chủ hỏi cô ta thấy mưa hoa này như thế nào, nữ chủ trả lời như dao găm. Vừa dứt lời những cánh hoa xinh xắn vô hại lập tức trở thành dao găm rơi xuống. Vì nam chủ vận không may mà, những dao găm kia chỉ rơi mỗi về phía nam chủ, còn nữ chủ thì hoàn toàn không mảy may bị gì."
Hách Mộng Thành nghe hơi mê mẩn: "Cũng thú vị quá nhỉ, để lát tớ xem thử xem."
Trách Trách: "Thật sự ổn áp luôn, giọng văn toàn truyện đều hài hài như vậy. Hơn nữa nét vẽ của tác giả này siêu tuyệt ấy, đọc mà nhìn ảnh sướng muốn chết."
Hách Mộng Thành cầm điện thoại lên search thử truyện tranh: "Truyện up hai năm trước, có nhiều bình luận bảo tác giả không ra chương nữa, có phải là quyển này không?"
Trách Trách: "Đúng là nó, quả thật tác giả biến mất đã lâu, huhuu nhưng mà đẹp lắm, lại còn hài hước cười không ngừng được... Ai da, không biết khi nào tác giả mới cập nhật chương mới nữa."
...
Hách Mộng Thành và Trách Trách còn đang trò chuyện về chủ đề truyện tranh, Mộ Dữu ôm laptop bò lên giường, kéo màn lại, mở máy lên.
Lúc nhỏ chú út bồi dưỡng cho cô đủ loại sở thích, những cái khác Mộ Dữu không thích lắm nhưng vẽ tranh thì khác.
Nhận thấy cô có chút năng khiếu, chú út mời giáo viên chuyên nghiệp về dạy riêng cho cô.
Sở trường của Mộ Dữu chính là phong cách vẽ truyện tranh.
'Cẩu không may' là quyển truyện được cô bắt đầu thực hiện vào mùa hè năm kia, sau khi cô bị Doãn Mặc từ chối, trong lòng rất uất ức, nhất thời não nóng lên mới đặt tên cho nam chủ là Ân cẩu, hài âm của Doãn cẩu.
Sau đó lên đại học, cô cũng dần buông bỏ chuyện với Doãn Mặc, truyện tranh cũng không cập nhật nữa.
Mộ Dữu nhớ hồi đó trên mạng không ít bạn hối thúc ra chương, nhưng số lượng không nhiều, không hiểu thế nào mà bị Trách Trách tìm được.
Cô mở trang web truyện tranh ra, tìm được truyện của chính mình.
Lâu như vậy không ra chương, bình luận bên dưới đã tăng gấp đôi.
[Rất thích Ân cẩu và Mộc tiểu thư, mặc dù biết tác giả không quay lại nhưng mỗi ngày tôi đều đến xem hai người bọn họ.]
[Qủa nhiên trên mạng không nói sai, tranh đẹp, bạn trên mạng không lừa tôi.]
[Hài hước đáng iu thật đấy, quyển truyện này làm tôi cười ha ha không ngừng được.]
[Hahahah, Ân cẩu thê thảm quá nhưng tôi lại rất mắc cười là thế nào đây?]
[Bị bạn của An Lợi tới, hhhh cười đau bụng quá rồi, xin giúp tôi bắn hai tên yêu tinh kia với...]
[Mộ Mango đâu rồi, truyện của chị bạo rồi chị biết không, mau đến đây cập nhật nhanh lên!!!]
Bình luận kéo một đoạn dài, không ít người hi vọng cô ra chương truyện mới.
Mở trang truyện chính văn ra, chút tình tiết bên trong cũng khiến Mộ Dữu không nhịn được bật cười.
Không biết sao, cô lại có dục vọng sáng tác.
Mộ Dữu mở đèn để bàn lên, thuận tay thiết bị bảng vẽ đặt trên giường, đồng thời mở phần mềm máy tính lên.
Một khi làm gì, Mộ Dữu đều làm vô cùng chăm chú.
Buổi tối bạn cùng phòng đều đã tắt đèn chuẩn bị ngủ, chỉ mỗi mình đèn trong giường cô còn sáng.
Hách Mộng Thành ngáp hỏi cô: "Dựu Tử, cậu làm gì mà còn chưa ngủ thế?"
Mộ Dữu vẫn còn đang nghiền ngẫm, thuận miệng đáp: "Nhận dự án phải vẽ sơ bộ, tớ cần đẩy nhanh tiến độ, các cậu nghỉ trước đi."
Mộ Dữu vẽ tranh rất đẹp, có đôi khi sẽ nhận công việc thêm gì đấy, chuyện này Hách Mộng Thành biết.
Hách Mộng Thành gật đầu không hỏi lại: "Ừ, đừng ngủ muộn quá, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"Được." Mộ Dữu hạ độ sáng của đèn để bàn, kéo kín rèm lại tránh ánh sáng thoát ra ngoài.
--
Ngày hôm sau, Mộ Dữu hầu như không bước chân xuống giường, ngay cả cơm trưa cũng để Hách Mộng Thành và Trách Trách mang về giúp.
Vào lúc hoàng hôn, đại công cáo thành, toàn thân nhức mỏi cô mới hài lòng.
Từ trên giường xuống, cô mới nhìn đến chiếc vali hôm qua về đến giờ vẫn chưa dọn, chỉ vội lo chuyện vẽ vời.
Bây giờ xong việc, cô mở vali ra, chuẩn bị treo mấy túi đồ vào tủ quần áo.
Lúc này cửa ký túc xá mở ra, Mộ Dữu ngửi thấy mùi nước hoa.
Hương hoa hồng ngọt ngào, nhưng vì dùng hơi nhiều nên có vẻ dung tục.
Đồng Lạc Dao xách hành lý đi vào, vừa vào phòng đã bịt mũi tỏ vẻ ghét bỏ: "Trong ký túc xá có mùi gì thế này, mấy người các cậu mới ở mấy ngày đã khiến phòng này chướng khí mù mịt à."
Vốn biết tính cô nàng, Trách Trách và Hách Mộng Thành trao nhau ánh mắt đồng bệnh tương liên.
Nữ chủ nhân của ký túc xá này đến rồi.
Đồng Lạc Dao quay đầu nhìn người nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng – Mộ Dữu, tầm mắt rơi xuống chiếc vali của cô, ngoài cười xã giao: "Hahaa, cậu mua nhiều quần áo mới thế, không nhét nổi vào vali kìa."
Mộ Dữu không để ý đến cô nàng.
Ngược lại là Hách Mộng Thành và Trách Trách chạy đến xem hết túi quần áo này đến túi quần áo khác, luôn miệng khen đẹp quá, đẹp không nỡ buông.
Hách Mộng Thành hỏi: "Đều là người trong nhà cậu mua cho sao? Có phải là hơi nhiều không, cậu hạnh phúc thật đó, waoooo!"
Không đợi Mộ Dữu tiếp lời, Đồng Lạc Dao bên cạnh đã cảm khái: "Cũng đâu phải hàng hiệu danh giá, có nhiều chăng nữa cũng có lợi ích gì đâu? Tất cả đống đồ này cộng lại cũng chưa chắc bằng giá tiền của chiếc túi xách của tớ nữa nhỉ?"
Nói xong cô nàng chỉ vào túi xách mới mua của mình, nét mặt không giấu vẻ đắc ý: "Túi này là da thật, hàng hiệu, tốn hơn một vạn để mua đấy."
Trách Trách nhanh mồm nhanh miệng: "Sao chiếc túi một vạn này của cậu giống hàng vỉa hè hơn của Mộ Dữu vậy ta? Hàng nhái hả?"
Đồng Lạc Dao nóng mặt: "Không biết thì dựa cột mà nghe, hàng của tớ là real! Một vạn thôi mà, chẳng lẽ tớ không ra tiền được mà phải mua hàng A?"
Trách Trách: "Tớ chỉ sợ cậu bị người ta lừa nên mới tốt bụng nhắc nhở một câu thôi, thật sự là nhìn của Mộ Dữu đẹp hơn thật."
Hách Mộng Thành tiếp lời: "Tớ thấy lụa đẹp vì người, Dựu Tử phối quần áo nào tớ cũng thấy như đồ hiệu, chủ yếu là dáng người của bạn tớ quá đẹp!"
Đồng Lạc Dao: "... Tớ lười nói chuyện với các cậu, thật nông cạn."
__
Đối với quyển truyện tranh "Cẩu không may", ban đầu Mộ Dữu chỉ là nhất thời xúc động, đúng lý mà nói thì quyển truyện là nơi cô xả cơn giận. Vậy nên từ đầu đến cuối ngoại trừ hài hước ra, cốt truyện lẫn nhân vật đều khá đơn giản.
Hôm nay cô tiếp tục chắp bút, cô phải sắp xếp lại bối cảnh của nhân vật một chút, tất nhiên chuyện Ân cẩu xui xẻo vẫn sẽ xuyên suốt mạch truyện.
Dù sao, cô nhìn thấy hắn không may mắn thì tâm trạng mới sung sướng được.
Sau khi chính thức tựu trường, ngoài trừ giờ lên lớp ra thì hầu như trọng tâm của cô đều đặt vào truyện tranh.
Vì không để Trách Trách và Hách Mộng Thành sinh nghi, cô tạm thời không công bố chuyện cập nhật chương truyện.
Hôm nay thứ sáu, sau khi kết thúc tiết học sáng nay, tuần này không còn lớp nào nữa.
Đã khai giảng được một tuần, cả phòng chuẩn bị cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Mộ Dữu cùng hai bạn cùng phòng đã sẵn sàng, chỉ còn mỗi Đồng Lạc Dao còn đang thử hết bộ này đến bộ khác tìm đồ mặc.
Hách Mộng Thành quả thật không còn mấy kiên nhẫn: "Cậu không muốn đi thì ba người bọn tớ đi."
Đồng Lạc Dao không hòa nhập với phòng lắm, vốn ký túc xá liên hoan không muốn có cô nàng.
Mấy hôm trước Hách Mộng Thành, Mộ Dữu và Trách Trách cùng ngồi ăn chung trò chuyện, Đồng Lạc Dao ngồi chỗ của mình ra vẻ đáng thương, ba người mủi lòng nên mới rủ cô nàng cùng đi.
Đồng Lạc Dao vì tính tình hơi tiểu thư, ở trường không có mấy người bạn.
Hách Mộng Thành đòi vứt cô nàng, Đồng Lạc Dao động tác nhanh chóng dứt khoát hơn, nhưng miệng vẫn kêu: "Vội gì chứ, không phải tớ xong ngay đây à, dục tốc bất đạt."
Mười phút sau, cuối cùng cả phòng mới rời khỏi ký túc xá.
Bốn nữ sinh đi về hướng ngoài trường học, vừa đi vừa thảo luận xem sắp tới ăn gì, tất cả đều đi về phía ngoài trường học
Thật tình cờ, ở cửa trường học lại gặp được chiếc Rolls-Royce quen thuộc
Hách Mộng Thành là người giật mình la lên đầu tiên: "Sao Doãn Mặc lại tới trường bọn mình kìa, đầu tuần vừa gặp giờ lại thấy. Tần suất anh ấy đến trường chúng ta cao hơn trước nhiều lắm luôn đó."
Mộ Dữu cảm thấy khó tin, nghi ngờ nhìn sang.
Chính xác là Doãn Mặc.
Đồng Lạc Dao nói: "Có lẽ là vì khoản tiền hỗ trợ xây tòa nhà thí nghiệm của trường ta."
Đồng Lạc Dao vừa dứt lời, ba người còn lại đồng thời nhìn sang cô nàng, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Hách Mộng Thành: "Sao cậu biết?"
Đồng Lạc Dao kiêu ngạo hất cằm nói: "Chính miệng người trong xe nói cho tớ biết."
Mộ Dữu: "?"
Hách Mộng Thành vui vẻ: "Ây da, có người giỏi chém gió thật đó, thân phận Doãn Mặc là ai mà quen biết cậu chứ? Lại còn chính miệng nói cho cậu biết? Nếu thật sự là cậu có chút quan hệ với người đứng ở kia thì không thể nào suốt ngày đi khoe chiếc túi xách đáng giá một vạn được!"
"Tớ có nói là mình quen Doãn Mặc đâu." Đồng Lạc Dao lại hất cằm chỉ: "Người ngồi trong xe đâu phải chỉ có một người chứ."
Trách Trách: "Cậu nói tài xế sao?"
"Không phải, là thư ký của Doãn Mặc, người ấy là anh họ của tớ."
Hách Mộng Thành: "Chính là người mỗi lần xuống xe đều giúp Doãn Mặc mở cửa xe, người đàn ông mặc âu phục đứng phía sau phải không?"
"Mở cửa xe thì làm sao? Không phải ai cũng có thể hàng ngày cùng ra cùng vào với Doãn Mặc. Người mà anh họ tớ mở chính là lão đại – tổng giám đốc của tập đoàn Quân Hoa, anh ấy có thể gọi là dưới một người trên vạn người, đến cao tầng của tập đoàn nói chuyện với anh ấy cũng phải khách khí ba phần đó các cô ạ."
Đồng Lạc Dao càng thêm đắc chí: "Qủa thật là Doãn Mặc không phải ai cũng gặp, nhưng có anh họ tớ ở đây, không chừng cơ hội bắt chuyện cao hơn các cậu một chút."
Mộ Dữu liếc cô nàng một cái: "Sao lúc trước không nghe cậu nhắc đến?"
Đồng Lạc Dao hất hất tóc ở vai, ra vẻ ngại ngùng: "Xưa nay tớ vốn an phận, các cậu không ai hỏi, đương nhiên tớ sẽ không tự dưng lôi ra khoe khoang."
Mọi người: "..."
Xin hỏi cậu rốt cuộc hai chữ an phận đã lỡ làm sai điều gì?
Cách đó không xa, Doãn Mặc và Trịnh Lâm đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, rất nhanh đã dừng trước chiếc xe kia.
Hai người đều không vội lên xe, một trước một sau nhìn về phía bên này.
Tuy khoảng cách không gần nhưng Mộ Dữu vẫn cảm thấy anh mắt sắc bén của Doãn Mặc đang đặt trên người mình.
Từ lần trước tức giận tách ra đến giờ, Mộ Dữu vẫn cảm thấy ấm ức khó chịu trong lòng.
Cô tự kiêu nghiêng đầu đi, bàn bạc với bạn cùng phòng: "Không phải bọn mình bàn đi ra ngoài ăn cơm sao, nếu còn không mau đi thì lát nữa trễ giờ đông người lắm."
"Chờ một chút." Đồng Lạc Dao vẫn còn đang nhìn bên kia, "Anh họ tớ chắc đang nhắc đến tớ với Doãn Mặc, bọn họ đều nhìn qua mình rồi, tớ dắt các cậu sang chào hỏi đi. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần với Doãn Mặc, không đi thì sau này đừng nói tớ chơi không đẹp."
Mỗi một lỗ chân lông trên người Mộ Dữu đều lên tiếng kháng cự, trường học nhiều người như vậy, cô không muốn đến chào hỏi Doãn Mặc một xíu xiu nào : "Nếu đã là anh họ của cậu thì cậu tự mình đi đi, ba người bọn này đi tìm quán ăn trước."
Đồng Lạc Dao: "Tớ tốt bụng muốn đưa các cậu đến gặp, nếu bỏ lỡ thì xin thưa qua thôn này không còn cửa tiệm nào đâu."
Doãn Mặc và Trịnh Lâm đang nhìn bên này nhưng các cô không động đậy, Đồng Lạc Dao sốt ruột nói: "Anh họ tớ đợi rồi, các cậu không sang thì tớ sang đó trước."
Hách Mộng Thành và Trách Trách đều muốn đi, Doãn Mặc là người không thích phô trương, ảnh chụp trên mạng không nhiều. Mỗi lần anh đến trường, bọn họ chỉ có thể đứng xa xa nhìn, chưa bao giờ có thể đến gần như lúc này.
Hôm nay hiếm khi được đến gần người nổi tiếng thế này.
"Đi chứ đi chứ, đây là Doãn Mặc cơ mà, a, này, ăn cơm có gì mà quan trọng đâu. Tớ cũng tò mò muốn đi xem một chút, người có thân phận như Doãn Mặc, rốt cuộc Đồng Lạc Dao có thể đến bắt chuyện được không." Hách Mộng Thành quyết đoán kéo tay Mộ Dữu, đuổi theo Đồng Lạc Dao chạy phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net