Chương 3: Kết hôn rồi thì không còn tiên nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Dường như không ngờ đến đáp án này, Mộ Du Trầm hơi ngỡ ngàng.

Thấy Doãn Mặc bình tĩnh thong dong, không tìm được chút sơ hở để vạch trần, anh ta chuyển mắt nhìn Mộ Dữu, trầm giọng hỏi: "Cậu ta nói đúng không?"

Doãn Mặc nói hai người yêu nhau Mộ Dữu có thể đồng ý.

Dù sao đều đã là người trưởng thành, cô không còn con nít, yêu đương ngủ một giấc sẽ hợp lý hơn là say rượu đến mất lý trí.

Câu trả lời kia sẽ đỡ chọc giận chú út hơn.

Thế mà Doãn Mặc lại còn nói bọn họ đã quyết định sắp tới sẽ lãnh chứng, cô không muốn thừa nhận chuyện này lắm.

Cô nghĩ mãi không ra, tại sao Doãn Mặc lại nói thêm câu cuối cùng làm gì, không phải là vẽ rắn thêm chân à.

"Tại sao không nói?" Mộ Du Trầm thăm dò sắc mặt Mộ Dữu, "Rốt cuộc những gì cậu ta nói có thật không?"

Vào lúc mấu chốt này, Mộ Dữu nào dám nói Doãn Mặc nói không thật, chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận: "Thật ạ, chúng cháu ở cùng nhau đã lâu rồi, bây giờ, chúng cháu đang suy nghĩ đến việc lãnh chứng."

"Đã lâu là bao lâu?" Mộ Du Trầm nửa tin nửa ngờ với lời nói của bọn họ, "Hai năm qua hai người gặp mặt nói với nhau được mấy câu mà còn nói gì yêu đương?"

Mộ Dữu nhanh chóng tiếp lời "Bọn cháu yêu lén, không công khai ạ."

Mộ Du Trầm "??"

Đầu óc Mộ Dữu nhảy số nhanh "Anh ấy lớn hơn cháu nhiều tuổi vậy lại còn là bạn của chú, cháu sợ chú không đồng ý cho bọn cháu ở cùng nhau nên mới gạt chú, bọn cháu cũng vì che giấu tình cảm của nhau nên mới cố ý ra vẻ xa lánh nhau trước mặt mọi người đấy ạ."

Lời giải thích này quả thật không thể chê vào đâu được.

Trước khi Mộ Du Trầm đã từng hỏi hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy năm cấp ba Mộ Dữu và Doãn Mặc thân thiết như hình với bóng, đùng một phát tốt nghiệp xong lập tức trở thành người xa lạ.

Hôm nay Mộ Dữu cho một giải thích khá hợp lý, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Mộ Dữu đang tự khen vì bản thân thông minh, Mộ Du Trầm lại hỏi: "Cháu thích Doãn Mặc lúc nào, không phải là lúc cháu đang đi học đó chứ?"

Trong lòng Mộ Dữu lại căng thẳng, nhanh chóng phủ nhận "Không đúng đâu chú, bọn cháu cùng nhau là lúc cháu lên năm nhất đại học cơ, không phải lúc đó anh ấy thường đến trường cháu để dự họp sao, cho nên bọn cháu thường xuyên gặp mặt."

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Chú út đừng nói oan cháu nữa, cháu là học trò ngoan đó. Năm cháu học năm nhất, là Doãn Mặc chạy đến tỏ tình, bám cháu mãi không buông muốn cháu làm bạn gái anh ấy, theo cháu mấy tháng trời cháu mới đồng ý."

Mộ Dữu cảm thấy tầm mắt Doãn Mặc đã chuyển sang bên mặt cô, cảm giác tồn tại của ánh mắt kia rât mạnh, khiến cô không cách nào bỏ qua được.

Mặt không đỏ tim không đập nhìn thẳng vào mắt anh, cô còn chủ động khoác lấy tay anh, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, giọng điệu đúng như làm nũng với bạn trai "Anh mau nói đi, em nói có đúng không?"

Thân hình mềm mại dường như muốn dán cả lên người mình, tóc dài hờ hững bay bay.

Cổ họng Doãn Mặc nhấp nhô lên xuống, "Ừ" một tiếng.

Ánh mắt sắc bén của Mộ Du Trầm dò xét hết Mộ Dữu lại nhìn sang Doãn Mặc.

Hình như sự thật này, anh ta vẫn chưa cách nào tiếp nhận được.

Đầu óc Mộ Du Trầm hơi lộn xộn, ấn ấn mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi: "Cả đêm qua tôi không ngủ rồi, bây giờ về ngủ bù trước, chiều nay tìm hai người nói chuyện."

Mộ Du Trầm đóng cửa đi, phòng khách to như thế chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mộ Dữu nhanh chóng buông cánh tay đang ôm ra, lại càng ghét bỏ lui về phía sau hai bước cách xa anh ra một chút.

Doãn Mặc liếc cô một cái, bước lên trước bế người lên.

Mộ Dữu đi chân đất, sợ hãi ôm lấy cổ anh.

Sắc mặt anh nhạt nhạt, ôm cô đi thẳng lên lầu.

Mộ Dữu nhớ đến đêm qua anh vẫn chưa thỏa mãn, suýt nữa khiến cô mất nửa cái mạng, cô sợ đến mức dùng hai chân đạp loạn giãy dụa "Doãn Mặc! Chú cầm thú! Chú muốn làm gì, mau buông tôi ra!"

Mặc kệ cô giãy dụa thế nào, người đàn ông vẫn không buông tay.

Vào phòng ngủ, anh trực tiếp ném cô lên giường.

Giường lớn mềm mại, cả người Mộ Dữu ngã vào trong bông, khi chưa tỉnh hồn, cô lại nhìn thấy người đàn ông đứng ngay cạnh mép giường, sợ đến mức chạy vào giữa giường trốn, sợ hãi cảnh cáo anh: "Giữa ban ngày ban mặt, nếu chú dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ mách chú út tôi đấy!"

Nói xong chân cô lại bị anh mạnh mẽ cầm lấy.

Mặc dù tối qua cần làm gì đều đã làm nhưng hôm nay cô không say, cô hoàn toàn tỉnh táo.

Chân mình bị anh nắm giữ, toàn thân Mộ Dữu không được tự nhiên.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa cáu kỉnh dùng chân kia đạp anh một cái: "Doãn Mặc anh là đồ lưu manh, đồ vô sỉ, đồ hạ lưu, đồ khốn nhà anh..."

Lời còn chưa dứt, chân cô đã đạp vào gương mặt đẹp trai kia.

"Bốp!"

Những lời tiếp theo của Mộ Dữu lập tức nuốt lại vào trong.

Cô giật mình, đối diện với người đang ông đang chau mày, ánh mắt kìm nén tức giận chầm chậm nhìn lên mặt cô.

Mộ Dữu mím môi, vô cùng cảnh giác: "Tôi, tôi tự vệ chính đáng mà!"

Doãn Mặc không định tranh cãi với cô về cú đá kia, anh kéo chăn qua đắp lên người cô, kéo cả chân bỏ vào trong chăn: "Chân lạnh thế này, sao lúc nãy xuống lầu lại không mang dép?"

Lúc này Mộ Dữu mới hiểu tại sao lúc nãy anh lại muốn cầm chân cô.

Nhiệt độ trên tai cô vẫn chưa tiêu tán, kéo kín chăn liếc anh một cái "Tôi không có quần áo phải làm sao?"

Doãn Mặc liếc nhìn đồng hồ "Em nằm một lát nữa đi, tôi mua cho em."

Doãn Mặc đi rồi, Mộ Dữu bọc chăn nằm trên giường, chuyện đêm qua từng chút từng chút như đoạn phim cũ dần tái hiện trong đầu cô.

Không phải lạnh lùng cao ngạo hơn người à, thì ra lúc trên giường cũng rất điên.

Không biết trạng thái đó của Doãn Mặc đêm qua là vì cồn, hay đó là bản tính chân thật mà anh đã che giấu đi trong túi da đầy hoa lệ, không muốn người khác biết.

Có một điểm đáng tiếc là lúc ấy Doãn Mặc đã tắt đèn.

Chung quanh đen kịt, cô không nhìn rõ được người đàn ông bình thường chỉ có một biểu cảm duy nhất, khi động tình thì sẽ như thế nào.

Càng không thấy được, cô lại càng tò mò.

Nếu có lần sau, chắc chắn cô sẽ mở đèn lên từ từ thưởng thức mới được.

Ý nghĩ này nổi lên, Mộ Dữu hận không thể tự đập chết mình.

"Bậy bậy bậy, nói cái gì mà lần sau???"

Dừng ở đây thôi, cô không muốn lại dính tới lão già ấy đâu.

Bên gối vang lên âm thanh, Mộ Dữu cầm lên mở ra xem, là wechat của Thư Minh Yên.

Thư Minh Yên là cô gái nhỏ trong trấn được ông nội dắt về, từ nhỏ cô ấy đã được nuôi ở nhà họ Mộ, cùng lớn lên với Mộ Dữu.

Thư Minh Yên là cháu dâu được ông nội tuyển chọn, sau này sẽ gả cho anh họ của Mộ Dữu, xem như là chị dâu của cô.

Nhưng tên anh họ kia lại là người lăng nhăng, đứng núi này trông núi nọ, Mộ Dữu nhìn thôi cũng ngứa mắt, cô chỉ mong tương lai có người đúng lúc xuất hiện giúp người chị em tốt của mình thoát khỏi hôn ước hoang đường này.

Cho nên Mộ Dữu đặt tên ghi chú cho Thư Minh Yên là: Mau cưới tiểu tiên nữ đi.

Mau cưới tiểu tiên nữ đi: [Sao tối qua em không về, quản gia trong nhà nói cho chú út biết rồi. Mộ Du Trầm bắt được em cả đêm không về chắc chắn sẽ nổi giận, em mau nghĩ cách trả lời đi nha.]

Mộ Dữu thở dài, rep lại tin nhắn: [Đã bị bắt được rồi]

Mau cưới tiểu tiên nữ đi: [Chân em còn dính trên người không? Em đang ở khoa chỉnh hình bên bệnh viện à?]

Mộ Dữu: [Tối qua em uống hơi nhiều, em ngủ bên nhà Doãn cẩu nè]

Mau cưới tiểu tiên nữ đi: [Vậy thì được, vậy thì được, em làm chị sợ hết hồn. Chú út xưa nay yên tâm với Doãn Mặc, em ở chỗ anh ấy tuyệt đối an toàn.]

Mau cưới tiểu tiên nữ đi [Nhưng không phải em không để ý đến anh ấy à, sao lại sang bên đấy ngủ rồi?]

Mau cưới tiểu tiên nữ đi [Mệt chết tôi, thôi, chị ngủ chưa no mắt, lúc nãy đi ra ngoài vô tình nghe thấy mấy cô giúp việc thảo luận, vội vàng mật báo cho em. Giờ em không sao rồi chị lại ngủ bù đây, chuyện Doãn Mặc nói sau~]

Mộ Dữu: [Còn chuyện này nữa chị]

Mộ Dữu [Tối qua em say rượu ngủ với Doãn Mặc, sáng nay bị chú út bắt được]

Tin nhắn vừa gửi qua, Thư Minh Yên lập tức gọi điện thoại đến: "Chị không mệt nữa, em nói tiếp đi!"

_

Mộ Dữu nói chân tướng mọi chuyện cho Thư Minh Yên.

Bên kia im lặng chốc lát: "Hai người giải thích như vậy cho Mộ Du Trầm, vậy sau này không thể sửa cung được. Thế thì hai người thật sự muốn... lãnh chứng à?"

Đang trò chuyện, Mộ Dữu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Người kia về rồi, tối nay em lại nói chuyện với chị nhé."

Điện thoại vừa cắt, Doãn Mặc đẩy cửa đi vào.

Anh thả quần áo vừa mua lên giường, lúc Mộ Dữu lấy túi qua xem, kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao chú biết số đo của tôi?"

"Tối qua không phải dùng tay đo à."

Anh đáp rất bình tĩnh, không nhìn ra tình cảm, lại khiến khóe miệng Mộ Dữu giật giật hai cái.

Không biết tại sao người này có thể nói những lời không đứng đắn một cách nghiêm trang đến vậy.

Lúc Mộ Dữu lấy quần áo ra, thấy một ít thuốc đặt trong túi, hoang mang lấy ra hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bôi thuốc rồi hẵng thay quần áo." Doãn Mặc nhận lấy, vặn mở nắp, lấy tăm bông chặm vào lấy thuốc.

Anh vén chân lên, cầm lấy mắt cá chân của cô kéo qua.

Cuối cùng Mộ Dữu cũng nhận thức được đây là thuốc gì, cô chớp mắt mấy cái rồi nhanh chóng rụt vào trong chăn, "Không cần chú bôi."

Doãn Mặc buông cô ra, đưa bông tăm tới "Vậy đưa em."

Mộ Dữu tỏ vẻ ghét bỏ, không muốn nhận lấy, gò má đỏ như sắp nhỏ máu.

Doãn Mặc buông thuốc xuống: "Tôi đi ra ngoài."

Anh xoay người bước ra và khép cửa phòng lại.

Trên người có cảm nhận như bị xé rách, Mộ Dữu không chút cam tâm tình nguyện thoa thuốc xong mặc quần áo vào.

Rửa mặt xong xuôi đi ra khỏi phòng ngủ, suy nghĩ tối nay còn phải nói chuyện với chú út, chuyện đăng kí kết hôn này cô phải nói chuyện rõ ràng với Doãn Mặc mới được.

Người đó đứng dưới phòng khách, trông thấy cô đi xuống, anh đứng dậy đi về phòng bếp: "Xuống đây ăn cháo đi."

Mộ Dữu đi theo đến cửa phòng bếp, cô chưa muốn ăn, cô muốn nói chuyện trước, "Tại sao chú lại nói với chú út là tôi và chú sắp lãnh chứng?"

Doãn Mặc cầm cái bát, từ từ múc cháo vào bát "Bộ dáng này của em bị cậu ta bắt gặp, đương nhiên cậu ta phải biết chúng ta đã đến bước kia rồi. Vả lại tôi lớn hơn em vài tuổi__"

"Bảy tuổi." Mộ Dữu cắt lời anh "Mời chú nói con số cụ thể."

Cô sợ tên chó này không biết bản thân trâu già gặm cỏ non.

Doãn Mặc "..."

Nhìn bát cháo anh đưa qua, Mộ Dữu nhận lấy, múc một muỗng, thổi thổi hai cái, "Chú nói tiếp đi, thì sao nữa?"

Doãn Mặc đậy nắp lại, nhìn qua "Cho nên chuyện này, chúng ta phải kết hôn mới xong việc. Hơn nữa, phải càng nhanh càng tốt."

Anh trầm ngâm một chút "Chọn thời gian gần nhất, chúng ta đi đến cục dân chính."

Mộ Dữu không ngờ là anh nói thật, theo bản năng phản kháng: "Tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi!"

Doãn Mặc: "Qua độ tuổi kết hôn theo luật pháp rồi."

"Tôi vẫn còn là tiểu tiên nữ* đó.

"Kết hôn rồi, em vẫn là tiểu tiên nữ của em."

"Kết hôn rồi thì không còn tiên nữa!"

"..."

*Tiểu tiên nữ là ngôn ngữ mạng, chỉ các cô gái có ngoại hình ưu nhìn, xinh đẹp và dễ thương, thường được dùng khi các cô gái tự gọi mình – theo Baidu.

Link nhà: https://sannhana.wordpress.com/2023/06/03/ngot-ngao-sau-cuoi-chuong-03-2/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net