Chương 14: Tuyệt sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Lưu Yên Các, ta không nhìn thấy bóng dáng của Đông Nhi, chỉ thấy Phỉ Cách tỷ tỷ và Cát Cánh tỷ tỷ đang ngồi ở ngoài đình Bán Nguyệt.

Khóe môi Phỉ Cách tỷ tỷ vẫn mang nét cười như cũ, gấu váy xanh nhạt bị gió thổi bay, hào sảng hệt như tính tình của nàng. Cát Cánh tỷ tỷ lại như làn gió nhẹ, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì, bộ dáng lạnh lùng như tiên nữ thoát tục vậy.

Ta khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía hai người. Các nàng sao lại chủ động đến Lưu Yên Các, trước giờ đều là ta chủ động đi tìm các nàng, nay họ tới đây, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao? Hay là biết được chuyện ta trốn khỏi phủ, nên phụng mệnh Lăng ca ca đến đây, thay hắn thuyết giáo sao?

Ta còn đang suy tư, thì Phỉ Cách tỷ tỷ đã nhìn sang, cười vui gọi ta lại.

"Thương Nhi......"

Cát Cánh tỷ tỷ nghe thấy nàng gọi ta, cũng vội vàng xoay người, quần áo lụa mỏng màu tím đậm thật xứng với thân thể phong tình tuyệt mỹ, như mộng như ảo, thật không giống người thường.

"Hai vị tỷ tỷ đến đây từ khi nào vậy? Thanh Thương thích sự thanh tịnh, ngoại trừ Đông Nhi, Lưu Yên Các không có hạ nhân, chậm trễ đón tiếp các tỷ tỷ, xin hãy thứ lỗi!"

Ta cười, đi đến chỗ các nàng. Phỉ Cách tỷ tỷ phì cười một tiếng, rung đùi đắc ý đánh giá ta, mày liễu nhếch lên tỏ vẻ trêu chọc, ý cười nơi khóe môi ngày một nồng đậm.

"Ta nói này Thương Nhi, muội vừa từ đâu trở về vậy? Nếu không phải là bị đại hoàng cẩu đuổi theo, sao lại bày ra bộ dáng như thế chứ?"

Ta nhăn mặt, tỏ vẻ khổ sở, Phỉ Cách tỷ tỷ ngày thường thích nhất là trêu trọc ta, hôm nay để nàng thấy được bộ dáng chật vật này, phỏng chừng một thời gian nữa vẫn sẽ bị chê cười.

Cát Cánh tỷ tỷ cười nhạt, không nói gì, ánh mắt diễm lệ thản nhiên mà ôn nhu.

"Phỉ Cách tỷ tỷ, nói trước là đừng cười muội, bộ dáng này vừa bị Lăng ca ca thấy được, Thương Nhi đã muốn nôn lắm rồi. Hình như lần này Lăng ca ca thực sự rất tức giận đó......"

Ta đáng thương thở dài, không biết làm thế nào để được Lăng ca ca tha thứ. Thực không thích cảm giác bị hắn coi thường, khiến ta nhịn không được chỉ muốn khóc.

"Tiểu vương gia cũng tức giận, xem ra lần này muội gây ra đại họa thật rồi! Nghĩ thế nào mà trốn khỏi phủ chứ? Chỉ dẫn theo nha đầu không biết võ công như Đông Nhi, nếu gặp nguy hiểm thì biết làm sao đây? Tiểu vương gia tức giận cũng là đương nhiên, vì hắn lo lắng cho muội. Thời thế hiện nay không hề yên ổn, muội không nên làm ra chuyện khiến người khác phải lo lắng như vậy."

Phỉ Cách tỷ tỷ bất đắc dĩ nhìn ta lắc đầu, ta nhìn nàng, tự tiến sát đến người nàng, liền thấy nàng hô to gọi nhỏ, kinh hách tránh xa ta.

"Nha đầu này, người muội bẩn chết đi được, còn không mau đi tắm rửa chải đầu? Định biến ta giống muội chắc!"

Đang đùa giỡn, Cát Cánh tỷ tỷ trầm mặc bỗng mở miệng: "Thương Nhi, lần này xuất môn không gặp người nào đặc biệt chứ?"

Ta có chút khó hiểu nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại hỏi như thế, chẳng lẽ nàng đã biết được chuyện gì?

Nghĩ đến nam tử tà tứ kia, trong lòng ta tràn ngập tức giận, nếu không phải vì hắn, ta đâu phải chật vật thế này, có lẽ còn có thể an toàn rời phủ!

Ta mỉm cười, vui vẻ gật đầu, nhưng không có ý định nói ra việc mình đã gặp nam tử kia, vì ta luôn cảm thấy mình không nên có chút liên quan nào tới hắn.

"Hôm nay muội và Đông Nhi tới bờ hồ Phượng Minh, nơi đó rất náo nhiệt, xem hội chèo thuyền, còn thấy "Công tử tơ lụa" Yến Tây Ca danh tiếng lẫy lừng trong truyền thuyết dự thi, giành giải nhất. Muội vốn định cùng Đông Nhi tiến gần hơn, nhưng vì có quá nhiều người nên không thấy rõ bộ dáng của hắn."

Thấy ngữ khí của ta tỏ ý tiếc nuối, Phỉ Cách tỷ tỷ trêu tức nói : "Thương Nhi,muội không phải cũng giống như vô số tiểu thư Thục kinh kia, sinh lòng ái mộ với Yến Tây Ca đó chứ?"

Nháy mắt với nàng mấy cái, ta cười nói: "Vậy thì có gì là không được? Yến công tử tuấn mĩ tài hoa, nam nhi đầy hứa hẹn như vậy, muội cũng muốn có được!"

Vốn chỉ là nói giỡn, đã thấy gương mặt của hai nàng biến sắc, ý cười như ngưng lại, kinh ngạc nhìn ta.

Ta cười lạnh, trong lòng xót xa. Nhìn vẻ mặt của bọn họ, nói vậy là đã an bài hết tương lai của ta rồi, sao có thể cho phép ta rung động vì ai nữa?!

Ta làm bộ như không biết, tiếp tục sắm vai Mộc Thanh Thương như trước, đơn thuần và khoái hoạt.

Vương gia rốt cuộc là đem ta bán cho ai đây? Khắp Thiên Thục Quốc, có người nào vừa xứng với thân phận của ta, vừa không làm mất đi thể diện của Vương phủ, ngoại trừ Yến Tây Ca thì chẳng còn ai khác.

Mà vừa nãy gặp Yến Tây Ca, khi hắn phát hiện thân phận của ta, bộ dáng kinh ngạc mất mát ấy, liệu có phải ngay cả hắn cũng đã biết, ta sắp được hứa hôn với người nào?

Chắc chắn ta sẽ không phải nhập cung, vì Thiếu đế của Thiên Thục Quốc năm nay mới bảy tuổi. Tất cả quân chính đại sự đều do Mộc Dương Vương gia dùng kinh nghiệm bản thân điều khiển, toàn bộ Thiên Thục Quốc đều nằm trong tay Mộc Dương vương, không cần thiết phải đưa ta vào cung làm phi tử của Thiếu đế.

Sau lớp khăn che, khuôn mặt ta tái nhợt, cười ảm đạm, cố gắng để nước mắt không trào ra. Xem ra, chỉ còn một khả năng là ta sẽ bị gả tới chỗ người đó để tạo thành liên minh giữa hai nước!

Thiên hạ này, Tây có Thiên Thục, Bắc có hai nước Bắc Phiên, Bắc Nguyên, Đông Nam là nơi cường đại giàu có nhất - Thánh Viêm Hướng.

Hai nước Bắc Phiên, Bắc Nguyên thế lực yếu kém, không đủ để tạo uy hiếp với Thiên Thục Quốc, đương nhiên cũng sẽ không dùng hôn lễ để ràng buộc lẫn nhau, chỉ còn cường thế Thánh Viêm Hướng, gần đây hành động liên tiếp, có dã tâm thống nhất thiên hạ.

Siết chặt khăn tay, hai tay ta run lên nhè nhẹ, tuy biết rằng Vương gia dưỡng dục ta không phải là không có mục đích, nhưng cứ nghĩ đến việc trở thành nữ tử hòa thân, ta lại đau lòng đến không chịu nổi.

Lăng ca ca có phải cũng biết tâm tư của Vương gia hay không? Có phải cũng đã đồng ý như thế hay không?

Lăng ca ca mà ta tin tưởng nhất, yêu thương nhất, có phải cũng muốn đem ta trở thành quận chúa hòa thân gả tới Thánh Viêm Hướng, để lấy đổi lấy thời gian trì hoãn chiến tranh hay không?

"Thương Nhi, không phải muội đang nói giỡn với Phỉ Cách tỷ tỷ chứ? Muội chưa thấy bộ dáng của hắn, chỉ nghe tin đồn mà đã động tâm, như vậy không chính xác đâu, Thương Nhi à, muội......"

"Phỉ Cách tỷ tỷ, Cát Cánh tỷ tỷ, muội nói đùa thôi mà! Nhìn hai người kìa, ha ha......"

Ta vẫn cười, nhìn vẻ lo lắng vội vàng của hai nàng, tâm tư ta càng thêm thâm trầm.

"Thương Nhi, thật sao, đang nói giỡn à?"

Đôi mắt xinh đẹp của Cát Cánh tỷ tỷ nhíu lại, không chắc chắn hỏi tiếp, thấy ta gật đầu, mới nở nụ cười thoải mái.

"Thương Nhi nha đầu này thật sự là giống yêu tinh thích trêu chọc người khác, hại chúng ta tin là thật ! Thôi, không nói chuyện này nữa, Thương Nhi, chắc muội đã biết đêm nay vương phủ có khách quý đến chứ?"

Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Ừm, muội biết, lúc trước Lăng ca ca đã báo rồi, muốn muội tối nay tham dự. Hai vị tỷ tỷ có biết là người nào không?"

Thân phận người đó ta mơ hồ đã đoán ra, lý do ta nhất định phải tham dự, chỉ sợ liên quan tới việc hôn sự của ta và người đó!

"Chà, chúng ta cũng không rõ lắm, Thương Nhi, đêm nay đi không phải sẽ biết sao? Bây giờ, Đông Nhi không ở đây, bên cạnh muội một người hầu hạ cũng không có. Tiểu vương gia lo muội tự chuẩn bị không tốt, nên mới bảo bọn ta đến đây giúp, xiêm y đang mặc cũng nên thay ngay đi, nhìn muội cứ như con cá trạch vậy!"

Phỉ Cách tỷ tỷ pha trò, vội chuyển chủ đề, lôi kéo tay ta, cùng Cát Cánh tỷ tỷ đưa ta về Lưu Yên Các, giúp ta rửa mặt chải đầu.

Bỗng ta nghĩ tới Đông Nhi, thập phần lo lắng, nàng bị bắt lại, đến giờ còn chưa thấy về, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu Lăng ca ca đem chuyện ta trốn phủ đổ lỗi lên người nàng, vậy thì nguy to rồi! Lát nữa gặp Lăng ca ca, nhất định phải giải thích với hắn, rồi cứu Đông Nhi ra.

Ta ở sau tấm bình phong tắm rửa, hai vị tỷ tỷ ở bên ngoài giúp ta lựa chọn xiêm y. Hơi nước lượn lờ, bọt nước trong suốt lướt qua da thịt, rơi vào trong nước. Làn da trắng mịn như Dương chi bạch ngọc sáng rọi lộ ra khỏi đám hơi nước, mái tóc đen tuyền dài tới thắt lưng, bồng bềnh trên mặt nước, từ phía sau nhìn lại là một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.

Ta chậm rãi đứng dậy, cầm lấy nội y mặc vào, từ từ bước ra khỏi bình phong.

"Hai vị tỷ tỷ, các tỷ thảo luận lâu như vậy, rốt cục là cho muội mặc xiêm y thế nào đây?"

Thanh âm vừa dứt, Phỉ Cách và Cát Cánh ngẩng đầu, nhất thời trở nên ngây ngốc.

Tóc được búi gọn lên để lộ vài sợi tóc mai. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy ý xuân, làn da trắng mịn như ngọc bích. Chiếc miệng anh đào nhỏ như được tô son, trông vô cùng kiều diễm. Hai sợi tóc mai được thả xuống, nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má, càng làm tăng thêm vẻ phong tình mê người. Đôi mắt thông minh linh hoạt, vừa có vài phần nghịch ngợm, lại vừa có vài phần bướng bỉnh. Eo nhỏ không xương, mỹ miều không tỳ vết, đẹp đến thế chẳng trách khiến nhân gian khói lửa......

Ta khẽ nhíu mày, cũng đoán trước được các nàng sẽ có biểu hiện giống hệt như Đông Nhi, bất đắc dĩ thở dài. Khuôn mặt này thực sự đẹp đến vậy sao?

"Khó trách...... Khó trách tiểu vương gia bắt muội mang theo khăn che mặt......" Phỉ Cách tỷ tỷ nhẹ giọng nói nhỏ, ánh mắt nóng bỏng.

Cát Cánh đầu tiên là giật mình, rồi cười cứng ngắc, thở dài: "Thì ra là thế...... Ai mà có thể không động tâm được cơ chứ......"

Ta nhìn nàng, không hiểu vì sao trong giọng nói ấy lại có vẻ chua xót, đã thấy nàng vội vàng quay mặt, thở dài thật sâu.

"Chỉ là một khuôn mặt thôi...... Nếu có thể lựa chọn, muội tình nguyện không cần!"

Không có gương mặt này, đã không có bức họa mỹ nhân khiến cả nhà ta bị giết.

Không có gương mặt này, nói không chừng, ta còn đang nằm trong vòng tay chở che bảo vệ của cha mẹ, mà không phải, mà không phải là một quân cờ như thế này!

Rốt cuộc ngày xưa Lăng ca ca có mục đích gì khi đem ta vào Vương phủ, nay cũng không còn quan trọng nữa, chỉ hy vọng, những điều đó đều là vì nghĩ cho ta!

Thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt, trên cổ tay áo thêu một bông mẫu đơn màu lam, đường chỉ bạc thêu thành vài đóa tường vi, vạt áo là hình mây trời nước biển, trước ngực là họa tiết thổ cẩm bằng gấm màu vàng nhạt. Thân hình nhẹ nhàng chuyển động khiến tà váy dài tản ra, mỗi một động tác cử chỉ đều nhẹ nhàng như dương liễu phất phơ trước gió, thướt tha muôn vẻ.

Ta không để tâm mình đẹp đến mức nào, chỉ để ý, rốt cuộc có ai thật lòng với mình hay không.

Lăng ca ca, mặc kệ hắn có mục đích gì khi đưa ta vào phủ, thì hắn vẫn là người mà ta quan tâm nhất. Hắn muốn ta như thế nào, tựa như thứ gì, dù có phải giao cả tính mạng của mình ra, ta cũng không sợ hãi!

Một lần nữa thay khăn che mặt, ta cùng với hai vị tỷ tỷ đi tới chính sảnh. Ở nơi ấy, có khách quý sắp đến....!

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net