Chương 10: Tơ ký ức và biệt danh mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, bà Pomfrey mang chút áy náy nói với ta nàng không tìm được biện pháp chữa chứng mau quên của ta. "Nhưng ta có thể nói cho hai người nguyên nhân của bệnh. Tuy hiện tại không có pháp thuật hoặc độc dược có thể giải quyết, nhưng biết nguyên nhân rồi có lẽ sau này có người có thể tìm được biện pháp" nàng lấy bình nhỏ tối hôm qua ra, màu bạc trong bình đã chuyển thành trong suốt. Ta và Sev tò mò nhìn nó.

"Hôm qua ta đã dùng đũa phép lấy ra một chút ký ức của tiểu thư Evans." Bà Pomfrey giải thích: "Hôm qua nó là màu bạc. Sau khi tiểu thư Evans ngủ, những đoạn ký ức đó thoát ra khỏi sợi tơ ký ức và tiêu tán. Cho nên bây giờ nó đã đổi thành trong suốt. Đối với tiểu thư Evans, trí nhớ ban ngày vẫn rất bình thường, mọi thứ nghe được hay thấy được đều trở thành ký ức bám vào tơ ký ức. Nhưng sau khi tiểu thư Evans rơi vào giấc ngủ, những sợi tơ ký ức mất đi khả năng lưu giữ những mảnh ký ức đó." Nàng vẫy đũa phép đưa những sợi tơ ký ức trong suốt trở lại đầu ta rồi tiếp tục giải thích: "Ta có thể dùng khái niệm độ dính để chỉ mối quan hệ giữa các mảnh ký ức và sợi tơ ký ức. Có vài người trí nhớ rất tốt, là vì độ dính này khá lớn, cái gì đã nhớ kỹ sẽ không dễ dàng quên mất. Có vài người trí nhớ tương đối kém, là vì độ dính này nhỏ, mảnh ký ức dễ dàng rời ra khỏi sợi tơ ký ức, nhưng khuyết điểm này có thể thông qua việc lặp đi lặp lại ghi nhớ để khắc phục. Nhưng vấn đề của tiểu thư Evans là ban ngày độ dính của tơ ký ức rất bình thường, chỉ là ban đêm khi nàng đi vào giấc ngủ, độ dính chỉ còn tương đương với không, không thể giữ lại bất kỳ mảnh ký ức nào. Tơ ký ức liền trở lại trạng thái trong suốt ban đầu. Ta thật sự xin lỗi hai người. Đối với lĩnh vực này, phù thuỷ còn chưa nghiên cứu sâu, trước mắt cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề này. Độ dính của tơ ký ức là bẩm sinh. Hiện tại, những độc dược có khả năng cải thiện độ dính của tơ ký ức đều chỉ có tính lâm thời mà không có tác dụng mãi mãi. Có vài học sinh hay sử dụng những độc dược tăng ký ức trước khi tham gia thi cử, nhưng những độc dược đó cũng không thật sự thay đổi trí nhớ của bọn họ mà chỉ tạm thời đề cao độ dính của tơ ký ức. Đương nhiên, cũng có trường hợp một người bị trúng Bùa quên lãng một cách mạnh mẽ và nhiều lần sẽ bị suy giảm thậm chí phá huỷ trí nhớ. Chúng ta đều biết, Bùa quên lãng chính là bùa chú phá huỷ vĩnh viễn độ dính của tơ ký ức. Nhưng hiện tại nghiên cứu về việc cải tạo độ dính của tơ ký ức vẫn chưa có gì tiến triển."

Sev rất thất vọng, ta lại không quá khổ sở, dù sao ta đã quen với cuộc sống như thế. Hơn nữa Sev đối xử với ta tốt như vậy, vì tương lai của ta mà suy nghĩ tính toán, giống như cha mẹ. Ta cảm thấy sự ấm áp này đủ để đền bù tiếc nuối của ta.

Bà Pomfrey lo lắng nhìn ta, hỏi một cách ôn hoà: "Tiểu thư Evans có vấn đề trong việc lưu trữ ký ức, có cần ta phải nói với hiệu trưởng Dumbledore để miễn cho nàng tham dự các cuộc thi cuối kỳ không? Nhưng nếu thế thì các cuộc thi lớn của giới pháp thuật lại không có biện pháp..."

Ta lắc đầu, tủm tỉm cười: "Không cần đâu ạ, sách giáo khoa ta có thể học thuộc."

Sev khẽ giật tay ta, tiến lên một bước nói: "Trí nhớ của Lily với các sinh hoạt hàng ngày rất xấu, chỉ là với chữ viết linh tinh vẫn còn tạm được. Không ngừng lặp lại học tập là nàng có thể ghi nhớ. Nếu không, đọc viết nàng cũng chẳng thể học được mất."

Bà Pomfrey gật đầu: "Cũng đúng. Bệnh này quá đặc thù, ai cũng không hiểu rõ được."

Sev gật đầu: "Vậy chúng ta xin phép đi trước." rồi lôi kéo ta đi.

"Bà Pomfrey, tạm biệt" ta cười tủm tỉm quay đầu nhìn bà Pomfrey và phất tay chào, theo Sev rời đi.

Rời khỏi Phòng Y tế rồi Sev mới khẽ nói: "Cậu lại quên? Việc cậu học thuộc sách là bí mật, không được nói với bất cứ ai."

"Không quên, mình cũng không định nói mà." Ta lắc đầu.

"... Đồ ngốc" Hắn lắc đầu: "Lần sau có người hỏi cậu những vấn đề kiểu như thế này thì để mình trả lời cho."

"Tốt."

*****************************

Sau khi học xong tiết Lịch sử pháp thuật, ta đến phòng học Độc dược tìm Sev. Slytherin học môn độc dược trước chúng ta một buổi sáng. Sev chủ động nhận việc sắp xếp lại tài liệu và phòng học môn Độc dược để thầy Slughorn cho phép hắn sau khi học có thể ở lại phòng học một lúc.

Sau đó Sev sẽ dạy ta điều chế độc dược của tiết học này. Chúng ta đều biết rõ bí quyết, nên hắn cũng không nói nhiều về công thức, trực tiếp bắt tay vào điều chế. Có chỗ nào có khó khăn, hắn sẽ trực tiếp động thủ hoặc cầm tay dạy ta làm.

"Hoàn thành." Hắn quan sát màu sắc và mùi hương của độc dược trong bình: "Hiện tại cậu tự mình làm một lần xem."

Ta gật đầu, bắt đầu điều chế.

"Nhìn xem ta phát hiện gì này." Thanh âm lười biếng của Black phát ra từ cửa phòng học.

"Ồ, tiểu xà Slytherin và đồ ngốc Hufflepuff đang hẹn hò?" Vẻ mặt Potter hứng thú dào dạt.
Hai cậu bé ở sau họ cũng cười.

Ta dành chút thời gian trống trong quá trình điều chế ngẩng đầu lên: "Jemmy cùng Siriasis? Các cậu đợi một chút, Độc dược này ta sắp làm xong rồi." Học sinh nhà Gryffindor thật hoạt bát, không bao giờ quên đùa giỡn.

Trong lúc điều chế độc dược, ta thật sự rất chuyên tâm. Sau khi hoàn thành, ta mang độc dược đến cho Sev kiểm tra: "Cũng không tệ lắm đúng không?" Ánh mắt ta hàm chứa chờ mong. Kỳ thật Bản ghi chép đã nói với ta đây là một liều độc dược đạt tiêu chuẩn, nhưng ta vẫn muốn nghe Sev khích lệ. Chỉ tại bình thường hắn không thích nói những lời tốt đẹp, nên lời khẳng định của hắn đối với ta còn quan trọng hơn nhận xét của Bản ghi chép.

Sev gật đầu, lời ít ý nhiều: "Cũng không tệ lắm."

Lúc này ta mới cao hứng, ngẩng đầu lên hơi trừng Black và Potter: "Chờ lâu giận rồi sao? Chúng ta đi đến Đại sảnh đường ăn cơm đi."

"Ai nói muốn đợi các cậu đi ăn cơm?" Hai người trăm miệng một lời quát lên.

"Không phải các cậu tới tìm mình và Sev để cùng đi ăn cơm sao?" Ta nghi hoặc: "Vậy các cậu tới có chuyện gì thế? Có gì cần chúng mình hỗ trợ sao? Không có gì, không cần ngại, các cậu nói đi." Bạn học ở trường, ngoại trừ Hufflepuff ta cũng chỉ biết hai người bọn họ. Cũng coi như là bạn bè đi.

Sev tựa tiếu phi tiếu, bắt chước ngữ khí của ta: "Đúng vậy, có gì cần chúng mình hỗ trợ sao?"

Potter như thể bị nghẹn, sau đó duỗi tay chỉ ta: "Cậu không được dùng hai cái xưng hô kỳ quái kia với mình và Sirius."

"Vì sao?" Ta ngồi bên cạnh Sev, nâng má: "Các cậu có biệt danh mới à?"

"Đó vốn dĩ không phải biệt danh của bọn mình." Black cùng Potter lại trăm miệng một lời.

"Không có khả năng, tuy trí nhớ mình không tốt nhưng trong nhật ký mình có ghi rõ ràng mà."

Sev hơi nhếch môi: "Mình phải nhắc các cậu một chút, trí nhớ Lily không tốt lắm, việc trên tàu nàng đã sớm quên không còn một mảnh. Nhưng xuất phát từ ý muốn trân trọng 'tình cảm bạn bè', nàng quả thật đã đem biệt danh của các cậu ghi vào nhật ký. Hơn nữa tính cách nàng vốn cố chấp, những gì đã ghi trong nhật ký nàng sẽ không nghi ngờ. Đúng không, Lily?"

"Đúng thế, mình tự viết vào, sẽ không nhầm. Jemmy và Siriasis. Nếu các cậu có biệt danh mới thì nói cho mình, mình sẽ ghi lại trong nhật ký."

Black cũng nhếch môi nở nụ cười giả tạo: "Tiểu thư Lily có thể gọi chúng ta là Sirius và James."

Ta cau mày, bĩu môi: "Nhưng mình thấy gọi là Jemmy và Siriasis vẫn hơn. Bạn bè với nhau gọi biệt danh mới đặc biệt, đúng không? Gọi tên thì quá bình thường rồi."

"Nói không sai." Sev tiếp lời ta, ý vị thâm trường: "Đặc biệt là khi các cậu gọi tên người khác cũng miệng lưỡi không rõ ràng."

Ta có chút hồ đồ, miệng lưỡi không rõ ràng là sao?

Potter nhảy dựng lên: "Hoá ra là cậu, Snivellus, là cậu bảo nàng làm thế, đúng không?"

Ta thật hứng thú: "Các cậu cũng đặt biệt danh cho Sev sao? Mình thì sao? Mình cũng có chứ?"

Black trợn trắng mắt nhìn ta, kéo Potter đến một bên nói thầm một lúc. Bọn họ nói một lúc, Potter mang vẻ mặt không tình nguyện. Sirius phụ trách đứng ra đàm phán: "Snape, chúng mình đảm bảo sau này sẽ không miệng - lưỡi - không - rõ - ràng lúc gọi tên cậu nữa, cậu có thể nói với cô bạn gái bé nhỏ của cậu rằng không cần lúc nào cũng tuyên dương hai cái biệt danh "đặc biệt" kia của chúng mình không?"

Sev quay đầu hỏi ta: "Cậu tuyên dương biệt danh của bọn họ?"

Ta lắc đầu: "Không có, mình chỉ nói cho mấy người bạn của mình ở Hufflepuff thôi. Các nàng đều thích Jemmy và Siriasis, nói bọn họ là hai người đẹp trai nhất trong đám học sinh năm nhất."

Potter ôm đầu, buồn rầu nói: "Đúng thế. Hufflepuff biết, chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết. Hufflepuff nói cho Ravenclaw, Ravenclaw lại nói cho Gryffindor, sau đó cả trường biết."

"Còn Slytherin thì sao? Các cậu không biết sao, Sev?"

Sev lắc đầu, mắt hàm chứa ý cười: "Mình chưa từng nghe nói."

"Các cậu không thích biệt danh của bản thân sao? Jemmy? Siriasis? Không thích thì sao lúc trước muốn chọn nó?"

"Không phải chúng mình chọn, là cậu chọn." Hai người bọn họ lại trăm miệng một lời quát.

"Mình?" Ta có chút kinh hách: "Mình sao có thể liên tưởng giỏi như thế? Mình còn chưa bao giờ đặt biệt danh cho người khác đâu. Đúng không, Sev?" Ta quay đầu nhìn Sev.

Tươi cười loé qua trên mặt Sev: "Đúng thế, Lily."

Potter lại bắt đầu trừng mắt. Trừng ta xong lại trừng Sev.

Black bắt đầu thương thảo: "Tóm lại, hôm nay cần giải quyết dứt điểm vấn đề này. S... Snape, chúng mình vừa nói điều kiện của chúng mình, cuối cùng cậu có đồng ý không?"

"Được rồi." Sev gật đầu: "Nếu các cậu kiên trì như thế, mình không phản đối."

"Vậy phía Lily giao cho cậu."

Sev gật đầu, quay lại nói với ta: "Nếu ngài Black và ngài Potter không thích biệt danh cũ của bọn họ nữa, từ giờ cậu gọi bọn họ bằng dòng họ đi. Đợi bọn họ nghĩ ra biệt danh mới sẽ nói với cậu."

"Các cậu muốn như thế?" Ta nhìn về phía Potter và Black.

Hai người bọn họ cắn răng gật đầu.

Được rồi, ta lấy nhật ký ra viết lại chuyện này: "Potter và Black, các cậu nghĩ ra biệt danh mới phải nói với mình ngay đó."

"Được." Hai người bọn họ nhìn như bị đau răng.

"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi Đại sảnh đường ăn cơm thôi." Ta đứng dậy, vui sướng nói: "Mình đói bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net