Chương 34: Gặp Chúa tể hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm trước, Kelly đã tốt nghiệp Hogwarts, đến mùa thu nàng kết hôn với James. Hè năm nay, Kelly đã mang thai.

Ta cũng kết hôn nhiều năm rồi, luôn nghĩ việc có con là thuận theo tự nhiên. Nhưng Severus đọc được tài liệu về bảo vệ sức khoẻ do mẹ lưu lại, bên trong nói tuổi sinh sản tốt nhất của phụ nữ là 25 đến 30 tuổi, ở tuổi này phụ nữ mới đủ thành thục về thể xác cũng như tinh thần để làm mẹ. Mấy năm nay hắn vẫn luôn sử dụng các biện pháp tránh thai.

Ta cũng cảm thấy chúng ta bây giờ vẫn còn quá trẻ để làm cha mẹ, hơn nữa đến lúc có con, ta vẫn muốn ở nhà làm nội trợ, để có thể làm bạn bên con nhiều hơn. Vậy nên ta cũng đồng ý với ý kiến của Severus, đi làm mấy năm rồi nói tiếp. Ta rất thích công việc hiện nay của mình.

Sau khi nghiên cứu thành công Bả sói, Chúa tể hắc ám lại một lần nữa muốn chiêu dụ Severus. Có lẽ trí nhớ của hắn không tốt, đã quên Severus từng cự tuyệt hắn, cũng quên luôn việc Tử thần thực tử đã từng tập kích Severus. Ta cảm thấy tên này quá tự đại, cứ làm như thể hắn muốn chiêu dụ ai thì bày ra cái vẻ ta đang chiêu hiền đãi sĩ là được, sẽ không người nào cự tuyệt.

Severus vẫn giống trước kia không đáp lại Chúa tể hắc ám. Các vụ tập kích lại tiếp tục xảy ra. Chỉ là bây giờ chúng ta đã không còn non nớt như trước kia, đối mặt với nguy cơ bị tập kích cũng có thể bình tĩnh ứng phó. Một là thực lực của chúng ta đã tăng trưởng, hai là các biện pháp bảo vệ an toàn cũng đã chuẩn bị khá chu đáo.

Xét thực lực hay số lượng, chúng ta không thể bằng với Chúa tể hắc ám và đám Tử thần thực tử, nhưng nếu xét đến khả năng của từng người, ta, Severus, Sirius và cả Regulus đều mạnh hơn phần đông đám Tử thần thực tử hỗn tạp kia. Hơn nữa, chúng ta chủ yếu tránh né bọn chúng mà không chính diện giao đấu, nên trước mắt mọi người vẫn khá an toàn.

Để phòng ngừa mọi tình huống có thể xảy ra, đồng thời cũng không muốn luôn ở nhà ăn không ngồi rồi, Regulus chủ động đề nghị bình thường sẽ biến thành Ansel ở cạnh ta. Khi ta gặp nguy hiểm, hắn sẽ trở thành một con bài chưa lật. Ta lại làm cho hắn một chiếc mặt nạ bằng bạc, phòng khi hắn biến thành người bị kẻ khác phát hiện thân phận thật.

Sau khi Bả sói ra đời, nhóm Đạo tặc bốn người kia chủ động nói với chúng ta chuyện Remus là người sói. James và Sirius đều cực kỳ vui vẻ, độc dược này đã giải quyết vấn đề lớn nhất của bạn thân bọn họ. Sau này, đến lúc trăng tròn, Remus sẽ không trở thành uy hiếp đối với người khác nữa, chỉ giống như bị bệnh thôi.

Remus vì là người sói nên luôn không xin được việc làm ổn định, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt kiếm tiền. Cho dù không ai biết hắn là người sói, thành tích học tập cũng không tồi, nhưng làm gì có ai có thể chấp nhận người làm của mình mỗi tháng đều có mấy ngày phải nghỉ phép. Có Bả sói thì tốt rồi, hắn chỉ cần ngủ một đêm là được, ngày hôm sau tuy có chút suy yếu nhưng cũng vẫn tốt hơn phải xin nghỉ làm.

Chỉ có Peter làm ta cảm thấy khó hiểu. Hắn tuy là phù thuỷ thuần chủng nhưng gia cảnh lại bình thường, thành tích học tập cũng chỉ ở bậc trung. Có lẽ do tướng mạo nên hắn luôn khiến người khác cảm thấy hắn nhát gan, nhu nhược, không có năng lực. Hắn xin việc cũng không thuận lợi. Chỉ là hắn lại không giống Remus đi làm mấy việc vặt, cũng không cố đi tìm công việc ổn định, nhưng nhìn qua hình như cuộc sống cũng không có gì không tốt.

James và Sirius là người có chút sơ ý, Remus lại có nỗi phiền lòng riêng, đại khái cũng không ai chú ý đến những điều đó. Riêng ta lại khá cẩn thận để tâm những người cạnh mình. Ta luôn cảm thấy Peter có chút kỳ quái. Hắn không vội vã tìm việc, nhưng nhìn cách ăn mặc sinh hoạt lại có cảm giác hắn không hề thiếu tiền.

Nhưng ta cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Ta và Peter dù biết nhau đã lâu nhưng mấy năm gần đây mới quen thuộc hơn một chút, chủ yếu là vì ta thường xuyên đưa độc dược cho James hoặc giúp đồng bạn của bọn hắn chữa thương. Cho dù hắn có nguồn tiền phi pháp nào thì cũng đâu liên quan tới ta.

Ta từ St.Mungo về Spinner's end rồi lại từ đó đi đến nhà James bằng lò sưởi để đưa độc dược. Ta phát hiện trong nhà chỉ có mình Peter, tâm trạng có chút buồn bực.

"James và Kelly đều không ở nhà sao?"

"Kelly và cha mẹ James đi ra ngoài rồi. Vốn James cũng ở nhà, nhưng vừa nãy có cú mèo mang thư tới. Hình như là việc gấp, hắn đi có chút vội vàng, để mình ở đây chờ cậu."

Thanh âm của Peter có chút khẩn trương, ta cũng không để tâm. Hắn vẫn thường xuyên có bộ dạng khẩn trương đó.

Ta mở hòm độc dược, lần lượt lấy ra từng bình thuốc. Đằng sau ta bỗng nhiên vang lên: "Stupefy". Peter, sao hắn lại...?

***************************

Sau khi tỉnh lại, ta theo thói quen định đọc nhật ký, nhưng lại thấy mình đang nằm trên sàn nhà, trước mặt chỉ có Peter và một kẻ xa lạ, đành từ bỏ.

Tuy rằng ta không đọc được nhật ký, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mấy quyển nhật ký trước kia ta vẫn nhớ. Ta biết không thể tin được người lạ, phải cẩn thận bọn họ là Tử thần thực tử.

"Chủ nhân, người hầu trung thành của ngài đã theo lệnh ngài mang đến vợ của Snape." Thanh âm nịnh nọt của Peter làm lòng ta lạnh buốt. Cho dù "chủ nhân" này là ai, chắc chắn cả hắn và Peter đều có ý định xấu. Muốn dùng ta áp chế Severus? Vì cái gì? Bả sói?

Nếu "chủ nhân" này không phải Tử thần thực tử thì cũng có thể là bọn quý tộc độc ác muốn độc chiếm cách điều chế Bả sói. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn không phải người tốt. Tên của Peter ngay lập tức chuyển từ danh sách bạn bè vào sổ đen.

"Peter, ngươi làm rất tốt. Ngươi sẽ được ban thưởng. Bây giờ, rời khỏi phòng này, để ta và bà Snape nói chuyện riêng." Tên mặc áo đen chậm rãi nói.

"Vâng, thưa chủ nhân tôn kính của ta." Peter nói một cách vui sướng, chậm rãi lùi ra khỏi phòng. Hắn đến một cái liếc mắt cũng không dành cho ta, đồ phản bội đê tiện!

"Xem ra bà Snape đã tỉnh lại." Kẻ áo đen nói.

Ta đứng dậy, còn may đũa phép vẫn ở trong ô vuông.

"Ngươi là ai? Sao lại bắt ta tới đây?"

"Ta là Chúa tể Voldemort vĩ đại. Ta muốn bình tâm tĩnh khí nói chuyện với chồng của ngươi..."

Voldemort? Là hắn? Kẻ địch lớn nhất của chúng ta, kẻ khởi xướng chiến tranh?

Ta không nghe hắn dong dài, sợ hắn sẽ cảnh giác khi nhìn thấy đũa phép nên cũng không sử dụng, dùng ngón tay chỉ vào hắn hét lớn: "Ma vương."

Ta nghĩ có lẽ hắn không kịp phản ứng, hoặc cảm thấy không cần phải lo lắng đến thực lực của ta, cũng có thể là không nghĩ được "Ma vương" vốn là một bùa chú. Tóm lại, ta không thể ngờ được bản thân lại giết hắn dễ dàng đến thế. 

Ta sửng sốt nửa ngày rồi đạp cho hắn hai đạp, xác nhận ta quả thật đã giết hắn.

Chẳng lẽ đây là người khác đóng giả hắn? Chúa tể hắc ám sao có thể dễ dàng chết như thế? Nhưng sổ đen của ta quả thật đã hiển thị tên hắn là Voldemort, ảnh hắn cũng đã trở thành màu xám. Ta biết, nếu ai đó giới thiệu thông tin không đúng với thân phận thực sự của hắn thì tên hắn cũng sẽ không xuất hiện trên danh sách. Nói thế, hắn thật sự là Chúa tể hắc ám, cũng thật sự đã chết? Ta giỏi thế sao?

Ta suy nghĩ giây lát rồi lấy nhật ký ra đọc tin tức gần nhất còn lưu lại. Sau khi dùng bùa chú để biết thời gian, ta nhận ra nhật ký của ta đã dừng lại ở ngày hôm qua, ngày hôm nay ta vốn sẽ theo ước định đến nhà James đưa độc dược. Mà Peter đã phản bội, có lẽ chính hắn đã bắt ta đến nơi này. 

Ta suy đoán chốc lát rồi tính xem nên làm gì bây giờ.

Dựa theo phương pháp xử lý Tử thần thực tử mà Severus đã dạy, ta dùng Bùa thiêu rụi (Scorching Spell) cùng Bùa tăng tốc thiêu đốt, 2 phút sau lại dùng Bùa tẩy rửa (Scourgify) với đống tro còn lại. 

Lời nguyền giết chóc tiêu hao ma lực dựa vào độ mạnh yếu của đối tượng. Nếu là con nhện, ta chỉ cần dùng một chút ma lực. Mà đổi thành Chúa tể hắc ám, lại còn thêm mấy bùa chú giải quyết hậu quả, ma lực của ta đã cạn kiệt. Ta không còn đủ ma lực để độn thổ, cũng làm ta cảm thấy choáng váng, trị số thể lực cũng dần giảm bớt.

Nhưng nơi này lại là địa bàn của Tử thần thực tử, tuyệt đối không an toàn. Ta hổn hển vội vàng viết vào nhật ký Peter là Tử thần thực tử và chuyện ta giết Chúa tể hắc ám. 

Đến lúc ta suy xét nên tìm chỗ nào trốn để hồi phục lại chút ma lực thì một con rắn to màu trắng bò từ ngoài cửa vào. Nó nhe răng hung ác xông về phía ta. Ta vô lực đứng nhìn, trong cơ thể không còn chút ma lực nào để đánh lại nó.

Đúng rồi, ném nó vào không gian thú cưng là được! Ta chớp mắt, phát hiện Ansel vẫn ở trong không gian đó. Nhật ký có ghi lại mấy hôm nay hắn đều đi theo ta, nhưng ta không nghĩ hắn lại ở lại đó. Ta vội thả Ansel ra ngoài, khi con rắn đến gần liền bỏ nó vào không gian cho thú cưng trong nháy mắt.

Ta ngã xuống đất, Ansel biến thành người đỡ ta dậy.

"Rời khỏi đây, về nhà. Nơi này không an toàn..." Đầu ta quay cuồng, ta nghĩ ta sắp ngất đi...

Bên tai ta hình như có thanh âm vang lên: Hoàn thành nhiệm vụ chính: Giết chết chủ hồn của Voldemort. Khen thưởng 1: ma lực tăng gấp đôi. Khen thưởng 2: đặc thù kỹ năng ghi lại hình ảnh, mỗi ngày 30 phút.

****************************

Đến khi tỉnh lại, ta đã nằm ở giường bệnh của St.Mungo. Xung quanh ta có rất nhiều người: Severus, Sirius, Regulus đang đeo mặt nạ, còn có James.

Bọn họ hỏi ta đã có chuyện gì xảy ra, là ai đã bắt ta đi, còn tổn thương ta? Theo kiểm tra, ma lực của ta đã tiêu hao quá mức dẫn đến hôn mê. Ta đã ngủ cả ngày.

Ta lấy nhật ký ra đọc, cảm thấy hoảng sợ. Peter phản bội? Ta còn giết Chúa tể hắc ám? Rất khó tin. Ta lợi hại thế sao?

Nhìn mọi người đang chờ đợi đáp án, ta mở miệng nói: "Peter là Tử thần thực tử, nhật ký của mình viết thế. Còn những chuyện khác, mọi người đều biết trí nhớ của mình không tốt, không nhớ rõ. Mọi người tìm thấy mình ở đâu?" Ta không nhắc đến chuyện giết Chúa tể hắc ám. Ta mà nói ra, chắc bọn họ sẽ nghĩ ta đang đùa.

"Cái gì?!" James và Sirius kinh hô: "Peter là Tử thần thực tử?"

"Reg đưa cậu về, nhưng hắn cũng không biết gì cả. Hắn chỉ nghe cậu nói nơi đó không an toàn, nên lập tức đưa cậu quay về." Severus nhíu chặt mày.

"Peter sao có thể là Tử thần thực tử?" Sắc mặt James cực kỳ khó coi.

Ta thở dài: "Mình cũng không biết. Hôm qua vốn dĩ mình đến nhà cậu đưa độc dược. Hôm qua chúng ta có gặp nhau không?"

James giật mình lắc đầu: "Hôm qua có cú mèo truyền tin cầu viện nên mình lập tức lên đường, đến nơi mới biết được đó là vui đùa, không hề có tập kích."

"Vậy trong nhà anh còn ai? Peter có ở đó không?" Regulus hỏi.

"Cha mẹ và Kelly đều không ở nhà, bọn họ về nhà cũ. Kelly mang thai nên cha mẹ luôn nghĩ nàng ở nơi đông người qua lại như vậy không đủ an toàn, đưa nàng đi. Ngày hôm qua... chỉ có Peter ở trong nhà... "James ngơ ngác.

Severus và Regulus nhìn nhau một cái. Tay Sirius siết chặt.

Ta ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: "Từ hôm qua đến giờ mọi người có gặp Peter không?"

"Hôm qua lúc mình về, hắn còn đang ở nhà. Hắn nói cậu đã đến, cũng đem theo độc dược... Sau đó Sirius nói cậu bị tập kích và hôn mê nên mình chạy tới..."

"James, chúng ta đi tìm hắn." Sirius phẫn nộ nói.

Hai người bọn họ cùng nhau rời đi.

Ta cũng xuất viện quay về nhà. Ta vội vàng muốn nói chuyện riêng với Severus. Không phải ta không tin tưởng bạn bè, chỉ là chuyện này quá khó tưởng tượng.

"Gì cơ? Cậu giết Chúa tể hắc ám rồi?"

Ta có chút do dự: "Nhật ký viết như thế, không rõ quá trình, chỉ có một câu thôi. Tên và ảnh của hắn cũng hiện lên trong sổ đen của mình, còn là màu xám..."

Severus che miệng ngạc nhiên. Nếu ta là hắn, trong lòng nhất định cũng kinh hãi. Trong lòng hắn, người đó vẫn luôn là một cường giả tuyệt thế, tuy tàn bạo ngu xuẩn nhưng vẫn có pháp thuật cực kỳ cường đại. Hiện tại bị một người phụ nữ nhu nhược như ta giết chết?

Quả thật rất khó tin. Nhưng nhật ký và thông tin của hắn trong Bản ghi chép là bằng chứng rõ ràng, không thể không tin.

"A? Trong không gian thú cưng của mình có một con rắn, ở đâu ra thế nhỉ?"

Severus lấy đũa phép: "Thả nó ra xem."

Con rắn to đó vừa được thả ra liền tấn công ta, bị ta và Severus hợp lực giết chết. Ta bị hoảng sợ, dùng tận ba cái thần chú "Ma vương", nhìn thấy nó đã bất động mới yên tâm.

"Nghe nói Chúa tể hắc ám nuôi một con rắn to làm thú cưng." Severus tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: "Có lẽ những gì viết trong nhật ký đã đúng, cậu giết Chúa tể hắc ám rồi."

Ta sờ đầu: "Biết được giết hắn dễ như thế thì chúng ta lo lắng bao lâu vậy làm gì nhỉ. Cứ bảo hắn mạnh đến mức nào, hoá ra cũng chỉ hữu danh vô thực." Severus và mấy người Sirius dù ít hay nhiều trên tay cũng từng dính máu tươi, còn ta đến một tên Tử thần thực tử cũng chưa từng giết. Bọn họ luôn bảo vệ ta rất tốt. Không nghĩ tới người đầu tiên bị ta giết chính là Chúa tể hắc ám, hơn nữa trừ việc bị tiêu hao hết ma lực thì cũng không có vết thương nào lớn. Chúa tể hắc ám quả thật vô dụng, còn chẳng lợi hại bằng mấy Tử thần thực tử khác.

"Không, hắn thật sự rất cường đại. Bọn Tử thần thực tử đâu ngu ngốc mà đi theo kẻ yếu đâu. Còn cậu có thể giết hắn, có lẽ là do cậu đặc biệt đi. Lily, cậu vẫn luôn rất đặc biệt. Cậu có không gian pháp thuật đặc biệt, có pháp thuật tổ hợp đặc biệt. Nên cậu mới dễ dàng giết hắn như thế."

Ta không có ý kiến gì. Dù sao hắn cũng đã chết, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ tràn đầy vui vẻ khoái hoạt rồi đúng không? Nghĩ thế ta đã cảm thấy hạnh phúc. Có thể thường xuyên gặp Penny rồi. Năm trước nàng đã sinh một cậu nhóc, chúng ta có thể mời gia đình nàng tới chỗ ta đón Giáng sinh...

"Lily, sao hôm nay cậu không nói với mọi người chuyện của Chúa tể hắc ám?" Severus hỏi ta.

"Bởi vì chính mình lúc đọc nhật ký cũng không thể tin được. Mình sợ nói ra cũng không ai tin tưởng. Chỉ riêng việc Peter phản bội cũng đã khó tin rồi." Ta nhíu mày. Trước sau đều là bạn bè, họ không thể không tin ta, lại không muốn hoài nghi Peter. Ta hiểu cảm giác của họ. May mắn trước nay ta đều không coi Peter là bạn, nếu không ta sẽ đau lòng chết mất.

"Cậu đã làm đúng, Lily. Không cần biết Chúa tể hắc ám có thật sự bị cậu giết hay không đều không thể nói ra chuyện này." Severus nghiêm túc: "Tử thần thực tử là một lũ điên cuồng tàn bạo, không thể để lộ chuyện này cho bất cứ ai."

Ta thấy hắn nghiêm túc như thế vội vàng gật đầu.

Severus cầm nhật ký của ta lên xé bỏ những trang còn trống rồi huỷ đi, lại đưa nhật ký cho ta: "Cậu đọc hết đi, rồi chúng ta thiêu nó. Bí mật như thế chỉ có thể giữ trong đầu mới an toàn."

Severus thường xuyên làm thế. Mỗi khi có gì đó cực kỳ quan trọng không thể để cho người khác biết được, hắn sẽ huỷ hết các trang trống còn lại trong nhật ký, sau đó để ta ghi nhớ toàn bộ nhật ký rồi một lần nữa viết quyển nhật ký mới. Đây là một phương pháp bảo mật cực tốt, quả thật nhật ký của ta không an toàn. Rất nhiều bạn bè và người quen biết trí nhớ của ta có vấn đề, cũng biết tầm quan trọng của nhật ký. Không thể không đề phòng.

Làm xong hết thảy, cả thể xác và tinh thần ta đều trở nên mỏi mệt. Severus đưa ta vào phòng tắm để ta tắm rửa, còn hắn đi chuẩn bị bữa tối.

Trong lúc tắm, ta bỗng nhiên phát hiện giá trị ma lực của ta tăng gấp đôi so với trước kia. Bản ghi chép còn có thêm một khả năng ghi lại hình ảnh, mỗi ngày đều có thể ghi lại 30 phút. Sau này, nếu có khoảnh khắc nào đặc biệt trong cuộc sống, đáng để lưu giữ, ta có thể ghi lại hình ảnh đó.

Giết chết Chúa tể hắc ám hay ma lực tăng gấp đôi đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là ta có thể lưu trữ ký ức. Tuy rằng mỗi ngày chỉ có 30 phút, ta cũng đã rất thoả mãn rồi.

Dù là thượng đế hay Merlin ban tặng cho ta điều này, ta đều vạn phần cảm kích.

************************

Buổi tối, trước khi ngủ, có một giọng nói vang lên bên tai ta: Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Giết chết một trong những Trường sinh linh giá của Chúa tể hắc ám - thú cưng rắn Nagini, khen thưởng ma lực tăng thêm 1,5 lần.

Nghe được Chúa tể hắc ám cùng thú cưng là rắn, tuy không quá hiểu và đang buồn ngủ đến chết, ta vẫn cảm thấy nên bò dậy ghi lại điều này. Ta hơi xoay người, cánh tay Severus đang ôm ta chặt thêm một chút. Thanh âm của hắn có chút khàn: "Có chuyện gì thế?"

Thôi kệ đi, Severus đã rất mệt rồi. Hơn nữa, ta cũng không muốn bò dậy bật đèn viết chữ nữa. "Không có việc gì." Ta lại chui vào trong ngực Sev, rất nhanh chìm vào giấc ngủ ấm áp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lần nào đọc đến đoạn này cũng buồn cười. Có ai nghĩ được Chúa tể hắc ám lại nhận cơm hộp nhanh thế không? Haha

Chương này siêu dài T.T 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net