Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:

Đêm đó, Hạ Ngôn không biết bằng cách nào cũng ngủ được, ác mộng lặp đi lặp lại, ngủ cũng không an ổn. Mấy lần cô muốn tỉnh lại đều là nhờ người đàn ông bên cạnh dỗ dành mà thẳng giấc hơn một chút.

Sắc trời mờ sáng, Hạ Ngôn cả người còn chưa tỉnh táo, không giữ nổi thăng bằng những vẫn ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Văn Liễm đang đổi quần áo.

Anh hỏi: "Dậy rồi?"

Hạ Ngôn mím môi, ừ một tiếng.

Văn Liễm tựa vào cửa tủ, nhìn cô mấy giây, đi tới vịn bả vai cô, nói: "Hôm nay xin nghỉ đi. Nghỉ ngơi một ngày rồi tính tiếp."

"Không muốn." Hạ Ngôn đẩy tay anh.

Văn Liễm ngừng một lát, khẽ nắm cằm cô.

Vành mắt người phụ nữ trước mặt anh có chút xanh đen, đối lập với làn da trắng nõn, phá lệ rõ ràng. Hạ Ngôn không nhìn anh, đáy mắt anh tối lại, mấy giây sau liền cúi đầu chận môi cô. Hạ Ngôn theo phản xạ giãy dụa, người đàn ông cường tráng kia lại càng ép tới, đem cô ngăn giữa đầu giường và chính mình.

Tỉ mỉ, bá đạo, hôn cô.

Đầu ngón tay Hạ Ngôn siết lấy cổ áo sơ mi anh, đem chiếc áo lụa đen đắt giá vốn được ủi thẳng thớm vặn xoắn nhăn nhúm. Dần dần, đầu ngón tay không còn khí lực nữa. Văn Liễm trăn trở trêu đùa cánh môi mọng, sau đó cụng khẽ vào trán cô, nhìn thẳng vào ánh mắt lấp loáng nước kia: "Không cần nghỉ ngơi thật sao?"

Đáy mắt Hạ Ngôn toàn lệ quang, cô cắn môi lắc đầu.

Văn Liễm không khuyên nữa, anh xuống giường, cầm đồng hồ đeo tay đặt ở đầu giường đeo vào. Hạ Ngôn chân không đạp lên thảm, xoa xoa trán, đi vào phòng. Nhìn mình trong gương cô cũng biết đêm qua ngủ không ngon, đành vệ sinh cá nhân một chút, sau đó trang điểm, dặm phấn che đi quầng thâm dưới mắt.

Xong xuôi cô mới xoay người ra ngoài.

Văn Liễm lại không xuống lầu trước, anh nhai kẹo cao su, một bên đeo tai nghe nghe thư ký Lý trình bày lịch trình công việc của hôm nay.

Ánh mắt vẫn không rời bóng dáng thướt tha vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Ngôn lấy một bộ jumpsuit màu đen bó sát người mặc vào, đem tóc cột cao, để lộ gáy nhỏ thon mềm, sạch sẽ thanh thoát.

Thấy cô đã chuẩn bị xong, anh cầm lấy áo vest khoác vào cánh tay, cầm túi xách của cô, ra khỏi phòng ngủ. Hạ Ngôn dừng chân một chút, nhìn bóng lưng dài rộng trước mặt, sau đó bất đắc dĩ đi theo, một trước một sau xuống phòng khách. Dì Trương bưng điểm tâm đi ra, vừa lúc nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi xuống, có chút ngạc nhiên.

Mỗi sáng Văn Liễm đều thức dậy từ rất sớm chạy bộ, trời vừa hửng sáng đã thức dậy. Hạ Ngôn ở đoàn múa rèn luyện chăm chỉ cả ngày, tương đối mệt mỏi vì vậy buổi sáng thường dậy khá trễ.

Cho nên từ trước đến giờ Văn Liễm đều rời khỏi biệt thự trước cô. Hôm nay hai người lại cùng nhau xuống lầu, dì Trương tủm tỉm cười: "Hôm nay phải kỷ niệm một chút."

Văn Liễm ngồi xuống, hỏi: "Kỷ niệm cái gì?"

Dì Trương cười cười, không đáp.

Văn Liễm nhíu mày, nhìn người phụ nữ phía đối diện. Hạ Ngôn dùng khăn ấm lau tay, sau đó bắt đầu ăn sáng.

Văn Liễm không nói gì, cũng bắt đầu bữa sáng của mình.

Chừng 10 phút sau, hai người một trước một sau lên xe. Văn Liễm tựa vào ghế, đặt áo khóa lên tay vịn, nghiêm túc đọc báo. Hạ Ngôn xoay đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài ô cửa. Không ai nói với ai câu nào.

Rất nhanh, xe đã đến trước cửa đoàn múa, các vũ sinh cũng đã lục tục đi vào. Hạ Ngôn nhìn bảng hiệu to lớn của đoàn, muốn mở cửa xuống xe.

Nhưng cửa không mở được, cô dừng một chút, nghiêng đầu nhìn sang.

Mắt phượng dài hẹp của Văn Liễm quét tới. Hạ Ngôn mím môi, cô dùng sức muốn mở cửa.

Chú Trần nhìn động tác này của cô không nhịn được mà toát mồ hôi, xe này đắt biết bao nhiêu nha.

Văn Liễm không động, chỉ khẽ chỉnh cổ áo.

Hạ Ngôn không nói tiếng nào, dùng sức muốn đẩy cửa xe ra.

Cô yên lặng mấy giây, đột nhiên nhào về phía Văn Liễm.

Người đàn ông bình tĩnh vươn tay, ôm lấy eo cô, tiếp nhận cơ thể mềm thơm tiến vào lòng.

Hạ Ngôn ngồi thẳng lưng, cắn môi mỏng của anh. Người đàn ông lập tức rên lên một tiếng, đầu ngón tay cũng nhanh chóng nắm lấy cằm cô, liếm máu dính trên cánh môi cô, nhẹ giọng nói: "Dùng sức cắn như vậy, cẩn thận làm bị thương chính mình."

Môi Hạ Ngôn vươn lại mùi máu tanh, ánh sáng trong xe có chút mờ tối. Tròng mắt hẹp dài của Văn Liễm mang theo chút ôn nhu cưng chiều, Hạ Ngôn nhìn một chút, muốn xoay đầu rời đi.

Văn Liễm đưa tay nhẹ nhàng lau vệt máu trên môi cô, nói: "Tối nay tôi tới đón em, mang em ra ngoài chơi một chút. Lúc nào thì tiện, thích đi đâu cứ nhắn cho tôi là được."

Hạ Ngôn không đáp, đẩy anh ra, xuống xe.

Cửa đoàn múa bắt đầu có nhiều người ra vào, thấy cô xuống xe cũng có không ít người đố kỵ. Về mặt công việc sự nghiệp, Hạ Ngôn đã không được chọn làm đội trưởng thì cũng không khác các vũ sinh lăn lộn mãi không có chút nổi bật là mấy. Thế nhưng trên phương diện tình yêu, cô vẫn là người phụ nữ được người đàn ông của mình yêu chiều hết mực, chiếc Mercedes đen tuy không nổi bật chói mắt nhưng vẫn đắt giá nhất nhì vẫn theo quy luật mà đưa đón cô đi làm mỗi ngày.

Trên tầng hai, một bóng người đang đứng khoanh tay, lẳng lặng nhìn chiếc xe kia rời đi, cũng nhìn Hạ Ngôn xuống xe.

Hạ Tình vươn tay, kéo rèm che kín cửa sổ lại.

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Wattpad.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Khi thấy truyện xuất hiện ở các nơi khác, xin bạn hãy để lại một thông báo dẫn đến nguồn này ạ. Xin cám ơn.

*

Đi vào đại sảnh, Khương Vân đang đứng ở cửa thang máy vẫy tay với Hạ Ngôn. Cô cười cười đi tới, Khương Vân liếc nhìn nơi chiếc xe vừa rời đi, vui vẻ cười với Hạ Ngôn: "Hôm nay cậu mặc bộ này thật đẹp."

Hạ Ngôn kéo kéo khóe môi: "Cám ơn cậu"

Khương Vân cười một tiếng: "Hiếm khi thấy cậu mặc đồ bó sát lại cột tóc cao thế này."

Hạ Ngôn cười cười, theo Khương Vân cùng những người khác đi vào thang máy, những tiếng xì xầm nho nhỏ sau lưng vang lên.

"Hạ Ngôn hôm qua múa "Liễu Diệp" thật sao?"

"Đúng."

"Khả năng chỉ có từng đó mà còn dám múa "Liễu Diệp" à?"

"Cho nên mới không được làm đội trưởng chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ cậu nghĩ chị Hạ Tình và các cô giáo chấm điểm không rõ ràng sao?"

Hạ Ngôn nhìn những con số trên thang không ngừng nhảy múa, mặc cho những âm thanh bàn tán kia không hề kiêng nể gì cô. Khương Vân siết tay Hạ Ngôn, cửa thang máy vừa mở liền kéo cô đi ra ngoài.

"Cậu biết ai là đội trưởng chưa?" Khương Vân hỏi.

Hạ Ngôn lắc đầu, vào phòng tập khởi động.

Khương Vân vừa thả lỏng vừa nói: "Hình như là Triệu Châu Châu, cũng là người không hợp với cậu nhất."

Hạ Ngôn ngừng động tác đang làm.

Triệu Châu Châu, người từng cùng cô tham gia bài thi đôi phối hợp. Triệu Châu Châu vì muốn được lên hình nhiều hơn, vội vã đến mức trẹo cả chân, sau đó đổ lỗi tại vì Hạ Ngôn không phối hợp tốt, chuyện cứ vậy mà cạch mặt nhau.

"Trên diễn đàn của đoàn múa không ngừng nói bậy bạ về cậu không hề thiếu phần của cô ta. Cô ta cùng với mấy người Tần Lệ Tử là một bọn, lúc nào cũng nhắm vào cậu."

"Tớ thấy thật ra kĩ năng của cô ấy cũng không tốt lắm, nghe nói cô giáo Từ đã phê bình rất nhiều."

Khương Vân tức giận nói thêm: "Toàn bộ đội B cũng chỉ có mình cậu dám múa bài múa khó, còn lại đều chọn những bài đơn giản, kết quả là..."

Hạ Ngôn ngắt lời, mím môi hỏi: "Hôm nay cô giáo Từ không đến sao?"

Khương Vân đáp: "Chắc là nghỉ ngơi. Tối qua cô ấy cãi nhau với cô giáo Đường Dịch to tiếng như vậy, sáng nay cũng không thấy đến."

Một lát sau, đội B cũng tổ chức cuộc họp. Hạ Ngôn cùng Khương Vân đi về phòng làm việc, vừa bước vào liền có không ít người bàn tán.

Hạ Tình cùng với Triệu Châu Châu đi vào, cười nói: "Để mọi người đợi lâu rồi, hôm nay cô giáo Đường Dịch có lịch diễn, không đến được, đành để tôi đến làm giúp."

"Cuộc họp này là để tuyên bố đội trưởng của đội B cũng như danh sách các vũ sinh đội B tham gia buổi trình diễn sắp tới của đoàn chúng ta."

Mọi người gật đầu hưởng ứng.

Hạ Tình khẽ mỉm cười, duyên dáng yêu kiều, cô vỗ bả vai Triệu Châu Châu nói: "Kết quả từ cuộc tuyển chọn hôm qua cho thấy Triệu Châu Châu là người thể hiện tốt nhất. Cô ấy sẽ trở thành đội trưởng của đội B."

Im lặng một chút.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, có người thật lòng có người lấy lệ mà chúc mừng Triệu Châu Châu. Trên mặt Triệu Châu Châu lộ ra ý cười kèm theo mấy phần xấu hổ nhưng ánh mắt nhìn đến Hạ Ngôn đang đứng trong góc lại mang theo đắc ý rõ ràng. Ngay sau đó Hạ Tình cũng công bố danh sách các vũ sinh tham gia biểu diễn sắp tới.

Danh sách cũng không có tên Hạ Ngôn.

Cả người cô tựa vào vách tường, khuất sau lưng Khương Vân.

Hạ Tình tuyên bố xong, nói thêm: "Buổi tối có tiệc ăn mừng, chúc mừng đội B đã chính thức hoạt động riêng."

Mọi người hoan hô vui vẻ.

Hạ Tình vẫn cười tươi, quét qua Hạ Ngôn đứng trong góc, gọi một tiếng: "Em gái."

Một tiếng này khiến cho toàn bộ phòng làm việc trở nên an tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn đứng thẳng người, đón lấy ánh nhìn của Hạ Tình.

Hạ Tình dịu dàng nói: "Lần sau cố gắng hơn một chút, nhất định sẽ có cơ hội."

Hạ Ngôn không đáp.

Hạ Tình cười cười, nói với mọi người thêm vài câu rồi rời đi.

Mấy thành viên trong đội B cũng đến chúc mừng Triệu Châu Châu.

Triệu Châu Châu cười cười, nói: "Chị Hạ Tình thật tốt, tiệc mừng tốt nay là chị ấy đãi."

"Thật sao?"

"Dĩ nhiên."

Khương Vân nhìn Hạ Ngôn, vô cùng đau lòng, kéo kéo cánh tay cô. Hạ Ngôn quay đầu nhìn cô một cái, hai người ăn ý rời khỏi phòng làm việc.

*

Kết quả của đội B cũng đã rõ ràng, cả ngày có thể nhìn thấy Triệu Châu Châu vô cùng đắc ý. Thậm chí buổi chiều Triệu Châu Châu còn mua trà sữa cho toàn đội, Khương Vân và Hạ Ngôn cũng có phần.

Khương Vân nhìn ly trà sữa, bĩu môi nói: "Uống thì tự khinh thường mình. Không uống thì đắc tội cô ta."

Hạ Ngôn cầm lên, trực tiếp ném vào thùng rác.

Khương Vân sợ hết hồn.

Mấy giây sau, cô cân nhắc một chút, cũng học theo Hạ Ngôn ném ly trà sữa vào thùng rác.

Năm giờ tan làm, toàn bộ đội B cùng nhau đến quán ăn gần đó, rất náo nhiệt.

Hạ Ngôn cùng Khương Vân cũng đi ra, nhưng hai người lại cùng nhau ra về.

Hạ Ngôn nhìn Khương Vân một cái, nói: "Cậu không cần phải theo tớ."

Khương Vân: "Tự tớ về nấu cơm ăn, đồ ăn tớ nấu còn ngon hơn quán ăn đó."

Hạ Ngôn ngừng một lát, không khuyên nữa. Thang máy vừa đến đại sảnh, mở cửa ra liền đụng phải Hạ Tình cùng Tần Lệ Tử.

Tần Lệ Tử nhìn thấy Hạ Ngôn liền cười cười, che miệng nói: "Sớm biết vậy có khi tập trung luyện thật giỏi "Thanh Xà" đi, nodi không chừng còn có chút cơ hội..."

Hạ Ngôn không đáp, cùng Khương Vân ra cửa.

Chiếc Mercedes cũng đúng lúc đi tới, Tần Lệ Tử đang cười nhạo Hạ Ngôn cũng im bặt.

Người xuống xe mở cửa cho Hạ Ngôn là thư ký Lý, mặc dù cửa xe không mở hết nhưng người đàn ông đang ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần cũng lộ ra đôi chút.

Thư ký Lý nhìn về phía Hạ Ngôn: "Hạ Ngôn tiểu thư."

Hạ Ngôn gật đầu với thư ký Lý, nói với Khương Vân: "Tớ về đây."

Khương Vân đáp một tiếng, Hạ Ngôn đi về phía xe, khom người ngồi vào. Văn Liễm mở mắt, nhìn cô một chút, vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Hạ Ngôn nhìn anh, không nói gì, cửa xe chậm rãi đóng lại.

Hạ Tình đứng tại chỗ, cằm có chút căng ra, tay cô đặt trong túi quần, quay gót đi vào thang máy.

Tần Lệ Tử theo ngay phía sau.

*

Tự nhiên hôm nay mấy bà cmt quá trời cái dui ngang, up 1 lèo 2 chương luôn :)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net