Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người lên lầu từ lúc nào không biết.

Nụ hôn vừa chấm dứt,hai chân Kim Ngưu mềm nhũn,cả người vô lực dựa vào lòng Thiên Yết.

"Chìa khóa".giọng Thiên Yết khàn khàn,nụ hôn vừa nãy như mồi lửa thổi bùng lên dục vọng chiếm hữu trong mắt anh.

Kim Ngưu mơ mơ màng màng lấy chìa khóa trong túi đưa cho Thiên Yết,trong đầu cô trống rỗng,hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Chỉ biết người hôn cô là Thiên Yết,người hôn cô đến choáng váng vừa rồi chính là Thiên Yết.

Cửa vừa đóng lại,Thiên Yết lập tức áp Kim Ngưu vào cánh cửa,hơi thở mãnh liệt bao vây lấy cô.Kim Ngưu mờ mịt đáp lại,tay vẫn đặt trên vai Thiên Yết chưa từng rời ra.

"Kim Ngưu,anh yêu em!" khi đôi môi rời ra một chút,Thiên Yết thở hổn hển,trán kề trán,môi dán môi."Thật muốn đêm nay làm em trở thành người của anh".

"Người của anh?" Kim Ngưu còn chưa hiểu rõ,đã thấy Thiên Yết liền vòng tay qua eo Kim Ngưu,bế bổng cô lên.

"Thiên Yết!" Kim Ngưu hét lên,hai tay ôm chặt cổ anh.

"Đừng sợ,anh sẽ không làm tổn thương em"

"Em..em" thanh âm Kim Ngưu hơi run rẩy,dường như đã  biết chuyện gì sắp xảy ra.

Thiên Yết không chút thương tiếc quăng Kim Ngưu lên giường,không đợi cô hoàn hồn,thân ảnh cao lớn đã đè lên trên.

"Thiên..Thiên Yết"

Ánh mắt nóng rực của anh gắt gao bao vây Kim Ngưu,khát khao chiếm hữu tràn ngập.Chinh phục cùng bị chinh phục,phục tùng và bị phục tùng.

Là em chấp nhận đi theo anh.

"Thiên..Yết" như bị mê hoặc,Kim Ngưu ngẩng đầu,vươn tay chạm nhẹ vào mặt Thiên Yết.

Thiên yết nhìn cô thật sâu,nhấn mạnh từng chữ "Nói,em là của anh!"

"Em là của anh.." nỉ non từng tiếng ngọt ngào.

"Em yêu anh,Thiên Yết!"

***

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.

Kim Ngưu muốn kéo chăn chùm qua đầu,nhưng cánh tay không biết bị cái gì đè lại,không nhấc lên được.

"Ui?" miễn cưỡng mở mắt,trước mặt là một mảng da thịt màu lúa mạch..Da thịt?Hả? Kim Ngưu sợ tới mức hai mắt mở lớn,trước mặt quả thật là một mảng da thịt..Thiên Yết? những kí ức cuồng loạn đêm qua dồn dập hiện về,mặt cô trắng bệch,cả người luống cuống không biết làm sao.Làm rồi? Đêm qua đã làm rồi?

"Ôi.." xấu hổ quá!mọi hình ảnh ập đến trong đầu,Kim Ngưu xấu hổ ôm mặt.

Đêm qua sau một hồi mây mưa,hai người ôm nhau nặng nề mà ngủ.

Dù ngủ say,Thiên Yết vẫn nắm chặt tay cô.Tay vừa bị đẩy ra,anh liền tỉnh.Cho dù là lúc mới thức giấc đầu tóc không được chỉnh trang,Thiên Yết vẫn vô cùng quyến rũ.

Anh mở mắt ra,nhìn người đang nằm trong lòng mình."Chào buổi sáng!"

"A?" Kim Ngưu lắp bắp kinh hãi,theo thói quen đáp lại."Chào buổi sáng!"

"Sao vậy?ngại?" Thiên Yết khẽ vuốt hai má cô.

Ngay lập tức mặt Kim Ngưu nóng bừng,cô quay mặt đi.

"A.." đau đớn từ dưới thân truyền đến,cô nhịn không được rên rỉ.

"Vẫn còn đau sao?"Thiên Yết lo lắng hỏi."Lại đây,anh xem xem"

"Không cần đâu!" Kim Ngưu kéo chăn cuốn tròn mình lại như cái kén.

Nơi đó làm sao có thể tùy tiện để anh xem,xấu hổ chết đi được!

Thiên Yết vỗ về lên cái kén,đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng.

"Nếu không ổn em phải nói ra."

Kim Ngưu gật đầu."Em biết rồi"

Hai người cùng nhau trải qua một buổi sáng yên bình.

Mỉm cười nhìn nhau không nói gì,mối quan hệ của họ lặng lẽ bước sang một giai đoạn mới.

***

Là người yêu! Kim Ngưu nhẹ nhàng thở dài,cảm thấy thế giới như tràn ngập vào hồng,chỉ cần nghĩ đến anh là mỉm cười,nhận được tin nhắn của anh thì sẽ vui vẻ,nhất là ban đêm quay cuồng trên giường,có thể nhìn thấy anh bị mình khiêu khích lộ ra bộ dạng như muốn ăn  thịt người liền thấy hạnh phúc.

Như vậy,gọi là yêu đúng không?

Là người đàn ông của cô,bạn trai của cô.

Tưởng tượng như vậy,bước chân dường như nhẹ nhàng lâng lâng.

"Này!" Trên đường đi làm, Song Ngư từ phía sau xông tới. "Một mình cười ngu ngơ gì vậy?"

"Đâu có?"  Kim ngưu vội sờ mặt.

"Còn nói không có? Nhìn cậu cười như hoa nở thế kia, nhất định có gì giấu tớ !"

"Thật sự không có mà!" Việc cô và Thiên Yết yêu nhau, có đánh chết cô cũng không nói.

"Này, chúng ta có phải là bạn bè tốt không hả?"

Kim Ngưu bất đắc dĩ thở dài, lại nữa rồi. " Không rảnh cãi nhau với cậu, thang máy đến rồi kìa."

"Chào buổi sáng."Diên Trương nhấn nút chờ thang máy, đợi hai người bước vào.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng," kim Ngưu và Song Ngư vội vàng đáp lại.

"Hiếm khi thấy hai cô cùng tới công ty."

"Ở trên đường gặp thôi."Song Ngư cười với Kim Ngưu. "Gần đây không biết Kim Ngưu đang giấu giếm cái gì, không thèm để ý đến em."

"Tớ đâu có..." Kim Ngư chối.

"Không phải là có bạn trai rồi chứ?" Song Ngư trêu chọc hỏi.

"Tất nhiên là không có!" Kim Ngư không tự nhiên quay mặt đi.

"Hừ! Còn nói không có, mặt đều đỏ lên rồi!"

"Bởi vì tớ đang nóng!" Kim Ngưu nhỏ giọng nói.

"Sao tớ không thấy nóng!" Song Ngư không chịu buông tha.

"Cậu mặc ít áo hơn tớ!" Rõ thật là...Vừa thấy thang máy dừng ở tầng hai mươi hai, Kim Ngư nhanh chân chạy ra ngoài trước.

"Ê! Đừng có chạy!"

Kim Ngưu không thèm để ý tiếng gọi của bọn họ, cố gắng bước thật nhanh đến bàn làm việc của cô.

"Hôm nay trông em vội vàng thế?" Lưu Đức cười trêu nói.

"Không có, chỉ tại Song Ngư cứ nói lung tung."

"Này, tớ chỉ hỏi cậu gần đây cứ lén lút làm gì thôi, ngay cả lúc ăn trưa cậu cũng lặn mất tích!"

Kim Ngưu ho nhẹ một tiếng, cố gắng duy trì gương mặt điềm tĩnh. " Tớ không muốn đi ăn mì với cậu, nên chạy đi mua cơm hộp, thế thôi."

"Sao  cậu không nói sớm, tớ cũng có thể ăn cơm hộp với cậu mà!"

Song Ngư nói. " Cả ngày ăn mì cũng ngán lắm!"

"Hả?" Lưu Đức cùng Kim Ngưu nhìn nhau cười cười. "Sao thế, không đi tìm bạn trai à?"

"Lâm đòi chia tay rồi..." Song Ngư buồn bã nằm bò ra bàn.

"À...là cái anh chàng thu ngân đẹp trai đó hả?" Kim Ngưu nháy mắt.

"Chẳng lẽ cậu không đủ sức hút?"

"Hừ, đừng có nói sức hút cái gì nữa! Tớ tốn bao nhiêu tâm tư!"

"Thôi..."Kim Ngưu xoa lưng Song Ngư.

"Tớ rất mệt mỏi!" Song Ngư buồn bã nhìn cô. " Kim Ngưu, lúc về đi uống rượu với tớ nhé?"

***

"Alo, em đang ở đâu?"

Chín giờ tối, điện thoại rất đúng hẹn vang lên. Kim Ngưu mở điện thoại, nói. "Em đang ở ngoài."

"Ở ngoài?" Thiên Yết cau mày. "Đã trễ thế này em còn ở ngoài đường? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, em với bé bạn đi uống rượu. Để em đưa bạn em về nhà đã." Kim Ngưu dìu Song Ngư đi trên đường, thở hồng hộc nói.

"Bạn? Em có sao không?"

"Không sao.Em chỉ uống một chút bia thôi."

"Không, để im, tớ còn muốn uống!... Song Ngư đột nhiên nói to.

"Được rồi được rồi, để tớ đưa cậu về nhà." Kim Ngưu đứng ở vỉa hè vẫy taxi. "Xin lỗi anh, hôm nay cô ấy thấy tình nên không vui."

"Không sao." Thiên Yết bình tĩnh nói. "Chỉ là anh nhớ em thôi."

Trong lòng Kim Ngưu liền thấy ấm áp, cô mỉm cười. "Em cũng vậy."

"Key! key à!... Song Ngư lại gào lên.

"Xem ra bạn em uống không ít đâu." Thiên Yết nói. "Em đưa bạn em về nhà rồi nghỉ ngơi sớm đi, chiều mai anh sẽ về đến Seoul"

"Em ở nhà chờ anh?"

"Ừ, anh sẽ qua, cũng phải đến công ty một chuyến." Thiên Yết trầm ngâm nói.

"Vậy em sẽ chờ anh ở công ty." Kim Ngưu nói, lần này Thiên Yết phải đi công tác năm ngày, nghĩa là đã bốn ngày họ không gặp nhau!Cô muốn gặp anh, chờ thêm một giây cũng không chịu được.

"Được." Có một bí mật anh cần phải nói cho cô.

"Có làm phiền đến công việc của anh không?" Kim Ngưu quan tâm hỏi.

"không đâu." Thiên Yết cười khẽ. " Rất vui nếu em tới làm phiền anh."

"Nhưng mà em không biết anh làm việc ở nơi nào!"

"Không sao, em cứ ở đó chờ, anh sẽ đến tận nơi đón công chúa của anh."

"Này...anh không biết ngượng à!" Kim Ngưu ngượng đến mặt đỏ bừng.

"Không nói với anh nữa, em cúp máy đây."

"Ừ." Thiên yết nhỏ giọng."Anh Yêu em."

"Em cũng yêu anh..."Kim Ngưu thở dài cúp điện thoại, còn chưa hết cảm động cùng vui sướng, liền nhìn trước mặt mình một chiếc taxi màu vàng, chú tài xế đã mở cửa kính xe trừng mắt nhìn cô thật lâu.

"Này cô gái, rốt cuộc cô có định lên xe không đấy?"

***

"Đều là tại cậu, làm tớ bị chú tài xế mắng suốt dọc đường. "Ngày hôm sau đi làm, Kim Ngưu nhịn không được trách móc.

"Được rồi, đều là tớ sai!" Song Ngư kêu lên. "Kim Ngưu, cậu có thuốc giảm đau đầu không?"

"Cho cậu chừa, lần sau đừng có uống nhiều như thế." Kim Ngưu ném qua một lọ thuốc. "Một viên là đủ rồi, không cần uống nhiều."

"cảm ơn người đẹp!" Song Ngư vội chạy tới phòng trà lấy nước. "Kim Ngưu, cậu là bạn tốt nhất của tớ!"

Kim Ngưu lắc đầu, cúi xuống chuyên tâm làm việc.

"Kim Ngưu, công việc lần trước giao cho nhóm làm thế nào rồi?"

"Cũng sắp xong rồi, nhưng đến ngày kia mới phải nộp bản kế hoạch mà?"

"Tôi biết, chỉ là nhắc nhở một chút thôi, có gì còn trao đổi với các nhóm khác."

"Vâng, đến ngày mai là có thể xong rồi."

"Tốt, cô tiếp tục làm việc đi."

Kim Ngưu tiếp tục chuyên chú viết chương trình, ngay cả Song Ngư quay về chỗ lúc nào cũng không để ý.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, công việc của Kim Ngưu cũng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã hết giờ làm việc.

"Ôi! Rốt cuộc cũng hết một ngày!" Song Ngư nói.

"Hả?" Kim Ngưu ngẩng đầu, nhìn mọi người xung quanh đang chuẩn bị về nhà. "Hết giờ rồi?"

"Woa, cậu tập trung đến độ chẳng nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ luôn à?" Song Ngư trêu chọc. "Có muốn đi Club một tối với tớ không?"

"Không." Kim Ngưu lắc đầu. "Tớ còn có việc phải làm nốt."

"Cũng lâu rồi cậu không làm thêm giờ nhỉ?"

Tất nhiên, vì cô còn phải về sớm để đi ăn tối cùng Thiên Yết! Điều này đương nhiên Kim Ngưu không thể nói ra, cô chỉ mỉm cười nói. "Bởi vì cậu gần đây rất chịu khó làm việc, nên tớ mới không phải tăng ca."

"Hừ! Không thèm nói chuyện với cậu!" Song Ngư sửa soạn lại đồ đạc.

"Mọi người, hẹn ngày mai gặp lại!"

"Ngày mai gặp!" Kim Ngưu phất tay.

Trời dần tối, đèn trong công ty cũng dần tắt hết. Chỉ còn Ban phát triển ở tầng hai mươi hai còn có đèn sáng. Thời gian trôi qua càng lâu, tim Kim Ngưu lại càng đập nhanh hơn.

Trời cũng đã tối, không biết Thiên Yết đã đến công ty chưa? Kim Ngưu vẫn ngồi ở bàn làm việc, yên lặng suy nghĩ.

Công việc đều đã làm xong, chỉ có mỗi đèn trên bàn cô còn sáng. Ánh sáng và bóng tối tương phản lẫn nhau, Kim Ngưu tựa như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển cả mênh mông, tĩnh lặng.

Anh ấy vẫn còn bận sao? Liệu Thiên Yết có đến đón...công chúa của anh không?

Kim Ngưu tựa vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.

Kim Ngưu yên lặng lắng nghe, xác định là người cô chờ bấy lâu. Cô mở mắt ra, quay đầu, người đàn ông đẹp tựa thiên thần kia chậm rãi tiến về phía mình.

Kim Ngưu ngồi yên trên ghế không động đậy, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi luyến tiếc rời khỏi.

Thiên Yết từ đằng sau vòng tay ôm lấy Kim Ngưu, đôi môi không ngừng hôn lên tóc cô. "Anh nhớ em."

Kim Ngưu cũng ngẩng đầu, nghênh đón một nụ hôn chan chứa biết bao nhung nhớ của anh. "Em cũng nhớ anh."

Sau một nụ hôn dài, Kim Ngưu khẽ cười hỏi. "Anh bảo đến đón công chúa của anh cơ mà? Sao chỉ có mình anh thế này?"

"Kim Ngưu" Thiên Yết ôm lấy khôn mặt đáng yêu cô, nhẹ giọng hỏi.

"Nếu anh có chuyện giấu em thì sao?"

Kim Ngưu trần ngâm một lúc lâu mới nói. "Không lẽ anh bắt cá hai tay?"

"Không, anh chỉ có một mình em."

"Vậy là được rồi."

Thiên Yết thở dài, kéo tay cô. "Đi theo anh."

Kim Ngưu không hiểu lắm, vội vàng tắt đèn đi trong văn phòng, đi theo Thiên Yết ra hành lang.

Tới trước cửa thang máy của các cấp cao sử dụng, Thiên Yết đưa tay nhấn nút, cửa liền mở ra.

Kim Ngưu hơi giật mình, có thể mở được cửa thang máy cao cấp, chẳng lẽ Thiên Yết là thành viên Ban Quản Trị của SM? Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn vẫn còn ở đằng sau, thang máy cứ thế đi lên trên, ba mươi bảy, ba mươi tám tầng vẫn không dừng lại... Mãi cho đến tầng bốn mươi?

"Anh...anh..." Nghe nói chỉ có tổng giám đốc với mấy trợ lý đặc biệt mới có thể vào được khu này.

Thiên Yết ôm hai vai cô, chỉ cười không nói.

Ra khỏi thang máy, chỉ thấy cả tầng lầu bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy có bóng người nào.

"Lớn thật, nhưng sao không có người..." Kim Ngưu kinh ngạc nhìn không gian rộng lớn xung quanh, lớn vậy nhưng đến một nguời cũng không có.

Thiên Yết cầm tay cô đi trước, thẳng đến một cánh cửa có gắn biển gần đó.

Kim Ngưu dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm biển trước mặt. "Phòng tổng giám đốc."

"Việc này..." Cô chỉ chỉ tấm biển, lại chỉ Thiên Yết. "Anh...anh là..." Nếu là trợ lý đặc biệt đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ anh lại là...

Thiên Yết mở cửa, cúi người làm động tác mời vào.

"Hoan nghênh em đến với vương quốc của anh, thưa công chúa nhỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee