Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cúp máy, Đa Ninh hỏi Nhan Nghệ: "Một người đàn ông dùng bữa với bạn gái mà hắn từng nhất kiến chung tình rồi lại gọi người phụ nữ khác đến, cậu cảm thấy chuyện này là thế nào?"

Nhan Nghệ suy nghĩ nửa giây: "... Chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau?"

Đa Ninh không nói nữa, đáng lẽ cô không nên hỏi Nhan Nghệ. Trước kia, ở phương diện phân tích tình cảm thì chỉ có Miêu Miêu là lợi hại nhất. Nhưng mà không biết có phải vì quan hệ giữa Ô Giang và Chu Diệu không mà lúc cô liên lạc với Miêu Miêu để đưa chuỗi hạt hoa lê Cố học trưởng cho thì Miêu Miêu vô cùng khách khí cự tuyệt.

Đa Ninh khẽ thở dài một tiếng, cảm xúc trong lòng lên xuống thất thường.

Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh, ngữ khí có điều do dự hỏi: "Chẳng lẽ Chu Diệu có bạn gái trước từng nhất kiến chung tình?"

Đa Ninh gật đầu, tuy rằng cô không muốn nói nhưng cũng không giấu diếm.

Nhan Nghệ không quá tin tưởng: "Nhìn không ra a."

Đa Ninh lại dùng nguyên văn lời nói của Nhan Nghệ hỏi lại: "Không phải cậu nói đàn ông khó có thể ngăn cản cảm giác mới mẻ lại dễ dàng mất đi hứng thú cùng xúc động với người bên cạnh mình sao?"

"Đúng là như thế." Nhan Nghệ lâm vào hoài nghi, suy nghĩ nửa khắc rồi nói: "Nhưng bọn học sẽ có cảm giác an toàn đối với người bên cạnh."

Đây là câu cần sự lĩnh ngộ, Đa Ninh nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Nhan Nghệ, mở miệng nói: "Cậu nói Chu Diệu đang luống cuống, cần tớ qua bảo vệ anh ấy?"

Nhan Nghệ gật đầu: "... Có khả năng."

Hỗn đản. Đa Ninh thầm mắng, lập tức lại nghĩ —hôm nay cô thật lợi hại, chỉ cần bày bộ dáng kia lần nữa thôi mà.

"Nếu như vậy, nhất định phải đi." Nhan Nghệ mở miệng nói, quyết định hy sinh "Đa Ninh, cậu cho tớ xuống xe, cậu lập tức qua đó đi."

Đa Ninh: ...

Nhan Nghệ lại thúc giục: "Nhanh, để tớ xuống xe."

Đa Ninh: ...

——

"Chu tổng, anh muốn mời ai đến nữa sao?" Ngồi đối diện là người phụ nữ thanh nhã, hào phóng hỏi.

"Người của tôi... Đa Ninh." Chu Diệu để di động xuống, ngẩng đầu nói: "Hẳn là cô biết."

Diệp Tư Tư cong cong môi: "Đương nhiên biết..."

Đối mặt với Chu Diệu, cô cảm thấy rất tốt. Cho dù hiện tại hai người chia tay, cô vẫn như trước nhượng bộ anh. Bằng không, ai có thể tiếp nhận lát nữa có phụ nữ qua đây.

Cho nên, chuyện này là thế nào? Diệp Tư Tư chống má nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là vì Chu Diệu biết cô quen anh chàng rất soái sao?

Chu Diệu cúi đầu, nhắn địa chỉ cho Đa Ninh.

"Em đoán cô ấy sẽ không đến." Diệp Tư Tư mở miệng nói.

Chu Diệu dựa vào sofa, anh cũng không biết Đa Ninh có đến hay không. Anh hy vọng cô có thể đến nhưng dựa theo hiểu biết của anh về Đa Ninh, hẳn là cô ấy sẽ không đến.

"Chu Diệu... Anh còn để ý đến em sao?" Khóe môi Diệp Tư Tư luôn luôn cong, con ngươi ôn nhu đánh giá Chu Diệu, vui đùa đặt câu hỏi.

"Cô nói gì?" Chu Diệu nhịn không được nở nụ cười.

"Được rồi, là em tự đa tình." Vốn chỉ là một câu nói đùa, Diệp Tư Tư lập tức tự hạ bậc thang cho mình, tựa như cô vĩnh viễn có thể đúng lúc tìm được lốp dự phòng.

"Em còn tưởng anh còn giận em vì em bỏ đi khi anh khó khăn... cho nên không muốn hợp tác với Thiên Tin." Diệp Tư Tư nói, đồng thời đề cập trọng điểm bữa cơm này.

Chu Diệu không cười, đặc biệt nghiêm túc nói cho người đối diện biết: "Cô suy nghĩ nhiều rồi, không hợp tác với Thiên Tin là vì điều kiện Thiên Tin chưa đủ tốt."

Diệp Tư Tư gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Khi phụ nữ nói chuyện chính sự dễ nhập nhằng với chuyện tình cảm, Diệp Tư Tư thừa nhận mình phạm vào tối kỵ, cô đảo mắt nói: "Nhưng hôm nay nói chuyện chính sự, nếu có người ngoài có tiện hay không? "

"Có gì mà không tiện." Chu Diệu tùy ý nói. "Đa Ninh không phải người ngoài, cô ấy nguyên là cổ đông của công ty."

________

Đa Ninh kiên trì đưa Nhan Nghệ đến hoa viên Lam Thiên, cô không để Nhan Nghệ đi bộ vào mà trực tiếp đánh xe vào tiểu khu, cô không định lái xe qua đó mà sẽ bắt taxi. Lãng phí thời gian thì cứ lãng phí đi, cản không được thì thôi.

Dù sao... cô cũng không đói bụng.

Được rồi, Đa Ninh thừa nhận đây là tính cách đáng ghét nhất của mình, thật ra cô có thể dõng dạc nói với Chu Diệu: Đi cái đầu, cô không cần qua. Cô cố tình đến chậm, cô đang rối rắm lắm.

Chu Diệu gửi địa chỉ nhà hàng, rất gần công ty anh nhưng từ hoa viên Lam Thiên qua đó thì hơi xa. Đa Ninh ngồi trên xe taxi, hồi âm cho Chu Diệu: "Hai người ăn trước đi, em qua thì muộn quá."

Nửa lúc sau, Chu Diệu nhắn lại một chữ: "Ừ."

Cô không nghĩ cái thành phố luôn kẹt xe này có thể đi một đường thông suốt như vậy. Nửa giờ sau, xe taxi vững vàng dừng trước cửa nhà hàng. Nhà hàng gần quảng trường, được thiết kế theo phong cách nhà kính, bao quanh là kính trong suốt. Đa Ninh có thể thấy gần cửa sổ, Chu Diệu đang ngồi cùng... Diệp Tư Tư.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, cô không thấy rõ biểu tình nhưng hình ảnh đó thật hòa hợp.

Chu Diệu tuấn tú mặc áo sơ mi đen.

Diệp Tư Tư rất đẹp, trời sinh mỹ nhân, khoác cái bao tải vẫn đẹp chứ đừng nói ăn mặc tỉ mỉ.

Đa Ninh nhìn mình, cả người toàn mùi mồ hôi, cô mặc áo sơ mi hồng với quần bò, thật sự không muốn đi vào. Một ngày bận rộn, áo sơ mi hồng của cô cũng thành áo sơ mi xám... Nhìn Chu Diệu và Diệp Tư Tư bên trong, Đa Ninh nghĩ đến anh họ. Trong đầu hiện lên bộ dáng anh họ rồi cô vẽ thêm cho ông anh một cái mũ.

Ừ, cái mũ màu xanh.

Mỗi một quảng trường đều có shopping mall cỡ lớn, Đa Ninh thích dạo siêu thị, cô tính vào bên trong mua đồ ăn linh tinh bỏ vào bụng. Thuận tiện giết thời gian.

Đi dạo nửa vòng, cô mua được hai cái nóng bánh bao cùng một chai nước.

Siêu thị kín người hết chỗ, chỗ hành lang rộn ràng nhốn nháo có một loạt máy gắp thú. Nhưng người chơi rất ít, chỉ có một cặp tình nhân. Đa Ninh có phần động tâm, đi tới một cái máy gắp thú khác.

Nếu nói cô che giấu kỹ năng gì thì đó chính là kỹ năng gắp thú bông.

10 đồng tiền xu, 3 con thú bông. Chiến tích lần này rất bình thường. Nhưng đối với cặp tình nhân kia không thu hoạch được gì thì đúng là thành tích lớn.

Bởi vì bạn trai không gắp được con nào mà cô gái bĩu môi nói: "Đáng ghét. Tại sao chúng ta không gắp được nhỉ?"

Cậu trai kia nghiêng đầu trộm hôn má cô gái: "Không phải có một con trước mắt em sao? Anh chính là thú bông cỡ lớn của em."

Cặp tình nhân kia làm người qua đường là cô đỏ mặt, nóng tai. Đa Ninh yên lặng cầm ba con thú bông mà cô gắp được, muốn rời chỗ này thật nhanh.

Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc gọi cô: "Đa Ninh —— "

Đa Ninh ôm ba con thú quay đầu lại, liền thấy được Chu đại ca. Chu đại ca cầm túi mua sắm đứng cách cô ba thước, khóe miệng ôn nhu ẩn ý cười.

Thật sự là thật khéo a, tùy tiện dạo siêu thị còn có thể gặp được Chu đại ca.

Không khéo, Chu đại ca nói: "Anh ở gần đây."

Đa Ninh đột nhiên có một dự cảm không lành, quả nhiên Chu đại ca nói tiếp: "Chu Diệu ở lầu trên."

Hóa ra Chu đại ca và Chu Diệu cùng nhau mua nhà. Cô biết nhà mới của Chu Diệu, ngay tại quảng trường gần đây. Lúc ở Toronto, cô và Chu Diệu gửi đồ này kia, lúc ấy liền nhớ kỹ địa chỉ.

Hơi phản ứng một chút, Đa Ninh muốn giấu bánh bao thịt trong tay nhưng có thể giấu ở đâu, Chu đại ca cũng sớm thấy được bánh bao của cô, mở miệng nói: "Còn chưa ăn cơm sao? Đi, đến chỗ anh."

Lập tức, Chu đại ca giơ túi trong tay lên, bên trong có sườn, có rau xanh, có mỳ sợi."Vừa vặn có thể làm món sườn em thích nhất."

Thế là Đa Ninh bị Chu đại ca bắt cóc.

Chu đại ca nấu ăn tốt lắm, mùi sườn mê người rất nhanh từ phòng bếp bay ra. Bánh bao Đa Ninh mua ở siêu thị chỉ mới ăn hai miếng, nghĩ nghĩ, cô vụng trộm đem chúng quăng vào thùng rác dưới bàn ăn.

Sau đó tiếp tục ngồi đợi món sườn kho tàu của cô.

Nhịn không được, cô vẫn là lấy điện thoại ra nhìn xem Chu Diệu có nhắn tin cho cô không.

Không có... Thật tốt.

Chỉ có tin nhắn lúc 6 giờ 30 phút, một chữ "Ừ." Cho nên cô không cần phải cảm thấy tội lỗi. Có lẽ Chu Diệu kêu cô tới ăn cơm chỉ là thuận miệng nói, căn bản không cần cô qua.

Tại phòng bếp, mùi sườn kho tàu càng ngày càng thơm, Đa Ninh hấp hấp cái mũi. Rất nhanh cửa bếp mở ra, Chu đại ca bưng hai chén đi ra, bát nhiều sườn hơn đặt trước mặt cô.

"Đói bụng lắm rồi phải không?" Chu đại ca cười nói.

Đói bụng lắm rồi phải không?

Đa Ninh cảm thấy những lời này có phần làm cô mất mặt, cô không đáp lời Chu đại ca, chỉ là cầm đũa, muốn yên lặng ăn. Đang muốn bỏ vào miệng ——

"Đợi chút, anh chụp tấm hình." Chu đại ca nói.

Ách. . . Chu đại ca ôn nhu trầm ổn cũng thích trước khi ăn chụp ảnh sao?

"Cho phép anh một chút hư vinh, muốn cho mọi người biết anh có cô em gái xinh đẹp." Chu đại ca nói với cô, sau đó đưa điện thoại di động ra muốn chụp ảnh.

... Đa Ninh cảm thấy thật áp lực nhưng cô vẫn để Chu đại ca chụp. Không cưỡng được bát sườn mê người này, chụp một tấm thôi mà.

Chu đại ca gửi tấm ảnh mới chụp đến danh sách bạn bè. Đa Ninh lấy điện thoại ra xem, rất nhanh có người bình luận. Bình luận đầu tiên là của... Chu Diệu.

Ngẩng đầu, đối mặt với Chu đại ca cười cười, Đa Ninh cảm thấy người Chu gia không có tâm tư đơn giản...

Chu đại ca cùng cô tâm sự vì sao anh mua phòng này. Mấy năm trước, anh theo Chu Diệu đầu tư một ít, hơn nữa anh cũng có cổ phần trong công ty Chu Diệu, tiền lời phi thường tốt.

Nói xong, Chu đại ca nhịn không được cười rộ lên, hoàn toàn tương phản với Chu Diệu. Mặt mày hiện rõ sự vui sướng.

Đa Ninh cắn sợi mỳ, không nói nữa. Cũng là đầu tư vào công ty Chu Diệu nhưng cô thấy như thế không tốt. Lúc ấy, mẹ cô cho cô tài sản mà bà có, một nửa cô dùng để mua Tinh Hải Loan, số còn lại để Chu Diệu lập nghiệp. Cho nên, mới đầu cô nắm giữ một nửa cổ phần trong công ty Chu Diệu.

Một nửa cổ phần công ty... Cô không hiểu nhưng dựa theo giá trị hiện tại thì cô có thể mua được bao nhiêu căn nhà như Chu đại ca? Haizz, quên đi, bây giờ còn nghĩ đến chuyện này làm gì.

Cô từng có một nửa cổ phần của công ty Chu Diệu. Lúc hai người ly hôn, Chu Diệu dùng tiền mặt trả lại cho cô.

Thu hồi phiền muộn nho nhỏ, Đa Ninh tiếp tục ăn mỳ, gặm sườn.

... Không nghĩ cái người làm cô bỏ qua mấy triệu người khác nhanh như vậy đứng trước mặt cô.

Chu đại ca đến huyền quan mở cửa cho Chu Diệu, Đa Ninh ngẩng đầu, tay đang cầm miếng sườn gặm dở.

Trên bàn đã chất một đống xương.

Chu Diệu mặc áo sơ mi đen, tư thế oai hùng cao ngất đã đi tới, cái gì cũng không nói, trực tiếp ngồi xuống hỏi Chu đại ca: "Còn không?"

Chu đại ca cười cự tuyệt: "Không có."

Chu Diệu nhìn miếng cuối cùng trong bát Đa Ninh, Đa Ninh nhìn rồi mặt không đổi sắc gặm tiếp. Chu Diệu từ từ nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Chu đại ca nói: "Cám ơn anh đã chiếu cố Đa Ninh."

Chu đại ca trả lại một câu: "Quan hệ giữa anh và Đa Ninh tốt hơn em tưởng."

"Ừ...." Chu Diệu đồng ý, vừa cười vừa nói: "Em mang Đa Ninh đi trước."

Chu đại ca gật đầu.

Đa Ninh rửa tay, trước khi đi cảm ơn Chu đại ca. Trên người Chu đại ca còn mặc tạp dề, ôn nhu nhìn cô nói: "Có thời gian thì đến ăn cơm, không đi chỗ ba mẹ anh thì đến đây."

Đa Ninh gật đầu đáp ứng, mỗi khi cùng Chu đại ca ở chung, cô cảm thấy mình vẫn là cô gái nhỏ.

Đa Ninh đi theo Chu Diệu xuống tiểu khu, bên ngoài đã tối; gió hơi lớn. Đèn đường kéo dài cái bóng chiếu trên mặt đất.

Chu Diệu đi bên cạnh cô, đột nhiên không nóng không lạnh hỏi một câu: "Cho nên em chưa đánh đã chạy sao?"

"Không có." Đa Ninh lập tức phủ nhận cách nói của Chu Diệu. "Nửa đường thì gặp Chu đại ca, em theo anh ấy đến đây..."

"Như vậy a." Chu Diệu nói, khẩu khí cho thấy anh không tin lời cô.

Đa Ninh: ". . ."

Không hiểu lấy đâu ra can đảm, cô quay đầu lên tiếng hỏi Chu Diệu "Như vậy là như thế nào?"

"Đa Ninh..." Chu Diệu tựa hồ có phần ngây ngốc khi thấy cô như vậy, ánh mắt híp lại.

"Anh cùng Diệp Tư Tư ăn cơm vì sao kêu em đến? Để làm khiên cho anh sao?" Đa Ninh tức giận bắt đầu nói: "Anh thật bất lương, vì sao em phải qua, anh muốn em thành kẻ ngốc giống anh sao?"

Cô không nghĩ sẽ ở nơi đông người nói một câu như thế. Đa Ninh lập tức xoay người đi trước, còn nhanh hơn đi bộ.

"Hứa Đa Ninh, em có ý gì..." Một lát sau, Chu Diệu ở phía sau hỏi nàng."Ai là kẻ ngốc."

Lười đáp lại, Đa Ninh không hé răng, tiếp tục đi về phía trước. Cô đi nhanh hơn nữa, cả vú lấp miệng em.

Kết quả không được một lúc, cô đi không nổi nữa. Dừng lại một chút, thật không thể đi nổi nữa ——

Chu Diệu hai ba bước đã đuổi kịp Đa Ninh, thành công giữ lấy cô. Dùng phương thức mà cô không thể đánh trả khống chế cô.

Đa Ninh cúi đầu nhìn chân mình, hít sâu một hơi... sau đó anh xách cô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net