Chương 4. Hồ sơ tuyệt mật- Khoảnh khắc trong hang rắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Niên ở thành phố chỉ có một căn chung cư nhỏ khoảng trăm mét vuông, thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nên không về nhà, trong phòng ngủ nhỏ có vẻ trống trải, chỉ có trên bàn trà ở phòng khách hơn phân nửa là đồ ăn vặt cùng với một cái gạt tàn cắm đầy đầu thuốc lá.

Cậu mở tủ lạnh lấy ra chai nước, ngồi vào bàn trà vặn nắp uống hơn nửa bình, lại cầm cơm hộp tối qua lên ăn mấy miếng, thuận tay mở TV lên xem tin tức, còn nhân ngư bị cậu ném đại lên sàn nhà.

" Anh tháo vải quấn trên người xuống đi, vải đầy nước làm sàn nhà ướt theo kìa.". Bạch Sở Niên vừa ăn vừa nói.

Nhân ngư ngơ ngác nghiêm túc lắng nghe rồi tự đoán ý của Bạch Sở Niên , dùng tay chỉ lên băng vải trên người : " Oa?"

" Không nói được thì đừng nói, anh cảm thấy anh như vậy đáng yêu à."

Nhân ngư kỳ thật không hiểu hoàn toàn những gì Bạch Sở Niên nói, chỉ có thể nghe hiểu được những từ ngữ đơn giản thường dùng, hơn nữa dựa vào ngôn ngữ cơ thể cùng với biểu cảm mà suy đoán ý của Alpha.

Cho nên, trong mắt nhân ngư, ý của Bạch Sở Niên là: ""%@<-【%+@ ) anh <+-%%×- thực đáng yêu %+."

Vì thế nhân ngư gật gật đầu, giơ lên cái đuôi cá thon dài hướng về Bạch Sở Niên bắn tim.

Bạch Sở Niên bất đắc dĩ lau mặt.

Hành động của nhân ngư ở trên đất bằng vô cùng vụng về, anh xoắn thân thể bò đến mép bàn trà, nhìn qua đồ vật ở trên bàn,bỗng nhìn trúng nửa bình nước trong tay Bạch Sở Niên, anh cầm trong tay nghiên cứu nghiên cứu cách mở nắp một chút, đột nhiên cầm bình nước nhét vào miệng cắn đứt nửa bình ăn luôn, sau đó ưu nhã uống hai ngụm nước, nửa bình còn lại thuận tay ăn nốt.

Bạch Sở Niên cũng không hề quản anh.

Chờ ăn xong muỗng cơm cuối cùng, Bạch Sở Niên cong người túm láy cái đuôi của nhân ngư, kéo Omega vào phòng tắm, mỏ vòi sen chỉnh qua nước lạnh tưới lên mặt nhân ngư, thô lỗ giúp anh chà xát vết bẩn trên mặt.

Nhân ngư an tĩnh ngồi yên cố gắng hợp tác, nhưng lúc Bạch Sở Niên lấy cái kéo từ trong ngăn kéo ra, ngồi xổm xuống bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của nhân ngư, muốn giúp anh cắt băng vải quấn trên người ra thì nhân ngư giãy lên.

Sức lực Alpha luôn lớn hơn, Bạch Sở Niên dùng sức nắm chặt cổ tay của anh: " Đừng nhúc nhích, bẩn quá đi, cắt ra rồi quấn băng mới sẽ sạch sẽ."

Băng vải trên người nhân ngư dùng để giữ ẩm trên đất liền, quấn băng vải ướt nửa người trên có thể phòng ngừa làm da bị khô nứt vì thiếu nước và tránh bị cháy nắng.

Nhân ngư ngơ ngác nhìn chằm chằm cây kéo trong tay Bạch Sở Niên, sợ sệt nhìn lưỡi kéo bén nhọn, muốn rút tay lại, cấp bậc hai người tương đồng, cho dù Bạch Sở Niên là Alpha cũng không thể áp chế tuyệt đối nhân ngư được, nhân ngư không chỉ rút tay về, hai người giằng co với nhau, bàn tay không cẩn thận quét qua mặt Bạch Sở Niên.

Thoạt nhìn tựa như cho Alpha một bạt tai.

"Rimbaud!"

" A?" Nhân ngư cũng dùng sức, thậm chí còn không biết chính mình làm sai cái gì, cho nên nghe đối phương rống tên mình thì ngẩn ra.

Bạch Sở Niên trầm mặt xuống, từ hòm thuốc nhặt ra một bó băng vải ném cho nhân ngư.

"Tôi mặc kệ, anh tự làm đi."

Bạch Sở Niên không có thói quen ngâm bồn, cho nên trong phòng tắm không có bồn tắm, cậu đổ nước vào máy giặt, thả nhân ngư vào bên trong để cho anh đừng chết vì thiếu nước, bản thân thì đóng của phòng tắm lại ra ngoài xem TV.

TV đang phát tin tức phế tích công viên trò chơi ở ngoại ô bị nổ lớn, nhân viên y tế khiêng ra mấy thi thể ở trong phế tích ra, từng thi thể đều được bọc trong một tấm vải bố trắng, cảnh sát cùng với nhân viên phòng cháy kéo dải băng cảnh báo để giữ trật tự.

Bạch Sở Niên là chỉ huy nhiệm vụ đặc biệt ở liên minh ba năm, vạch ra tuyến đường thoát hiểm khi chạy trốn hoặc là tiêu hủy thiết bị theo dõi đối với cậu dễ như trở bàn tay, không có bất cứ ai có thể điều tra ra dấu vết.

Màn hình di động ở bên cạnh chớp sáng hai lần, hiện lên hai chữ " Lão đại", là hội trưỏng Ngôn Dật gọi tới, Bạch Sở Niên nghĩ nghĩ một chút, sau đó hít sâu một hơi nhận điện thoại.

Trong điện thoại , giọng Ngôn Dật có vẻ nghiêm túc: " Cậu ở đâu?"

Bạch Sở Niên thấp giọng trả lời: "Ở nhà."

" Cậu mang một đối tượng thí nghiệm đặc chủng về nhà còn tự tiện rút máy ức chế?"

" Đúng vậy, thế thì sao?". Bạch Sở Niên không kiên nhẫn nói." Tôi từng đeo nó rồi, đau muốn chết."

" Anh ta có bao nhiêu nguy hiểm cậu cũng biết rồi, lập tức dẫn anh ta về phòng thí nghiệm liên minh để kiểm tra, năng lực phá hoại của đối tượng thí nghiệm đặc chủng không thể khống chế được."

" Anh ta rất ngoan." Bạch Sở Niên thất thần gẩy gẩy mẩu đầu thuốc lá trong gạt tàn, qua một lúc lâu mím môi bảo đảm " Tôi coi chừng anh ta, anh ta sẽ không đi ra ngoài phá phách."

" Tiểu Bạch, cậu muốn tôi ra lệnh bắt giữ sao?"

"......"

Trong lúc Bạch Sở Niên nghĩ biện pháp để thương lượng với hội trưởng Ngôn Dật, một cuộc gọi khác gọi tới, Bạch Sở Niên lướt qua màn hình, lập tức cười với Ngôn Dật: " Lão đại, chú Cẩm tìm tôi có việc, tôi cúp máy trước, hẳn là có việc gấp, đợi lát nữa tôi trả lời sau nha."

Nửa câu sau Ngôn Dật còn chưa nói xong, Bạch Sở Niên đã cúp điện thoại, còn chưa kịp thở một hơi, Lục Thượng Cẩm đã gọi đến.

" Chú Cẩm, có việc gì không?". Bạch Sở Niên bị chuyện hỗn loạn này làm cho choáng váng, cậu xoa huyệt Thái Dương ấn nút nghe.

Lục Thượng Cẩm không có nói cụ thể là chuyện gì qua điện thoại, mà kêu Bạch Sở Niên đến công ty tìm anh.

Bạch Sở Niên mệt mỏi nhặt lên áo khoác, tháo đai súng xuống cầm chìa khóa xe ra cửa.

Lục Thượng Cẩm là Boss hiện tại của tập đoàn Phi Ưng, là nhân vật đặc biệt trong liên đoàn thương mại quốc tế, cũng là chồng của hội trưởng Ngôn Dật, đối với Bạch Sở Niên mà nói, anh vừa là cấp trên vừa là trưởng bối. Ngày thường đều được chú Cẩm quan tâm, biệt thự, gara, mấy chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn đều là chú Cẩm cho.

Lục Thượng Cẩm ở trong phòng nghỉ chờ cậu,đã qua tuổi 40 nhưng dáng vẻ Alpha vẫn hoàn hảo như cũ, anh khoác áo khoác âu phục đứng ở trước bàn gỗ đỏ ung dung xem văn kiện.

" Ngồi đi, hôm nay công ty không có người ." Trợ lý Lục Thượng Cẩm bưng dĩa trái cây đưa cho Bạch Sở Niên " hai ngày nay Ngôn Dật có phái cháu làm nhiệm vụ gì không?"

Bạch Sở Niên dùng nĩa bạc cắm trái cherry ăn, hàm hồ trả lời: " Liên minh nhiều việc vặt lắm."

" Được rồi, lúc về chú sẽ nói với Ngôn Ngôn cho cháu nghỉ ngơi." Lục Thượng Cẩm cười cười " có chuyện nhỏ này, giúp chú một chút."

Bạch Sở Niên nhướng mày: "Chú nói đi!"

Lục Thượng Cẩm đẩy một phần đơn xin dự thi tới: " Con chú muốn tham gia kì thi ATWL, nói mà nó không nghe, loại thi đấu này bên trong thí sinh toàn là Alpha, chú sợ một tiểu O như nó sẽ bị thương, dù không bị thương thì lòng tự trọng cũng bị tổn thương, người làm cha cũng đau lòng."

ATWL là kì thi tác chiến đoàn đội cấp cao, mọi người tạo thành một nhóm, tùy ý sử dụng súng ống trong trường thi, sống sót qua 48h sẽ đạt tiêu chuẩn, dựa trên cơ sở đạt đủ điều kiện ,hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên được giao sẽ được thêm điểm, đồng thời cho phép thí sinh dùng vũ khí đấu với nhau, thắng thua hoàn toàn bằng thực lực.

Bạch Sở Niên do dự một chút: " Chú muốn cháu tham gia kì thi của học sinh? Thôi đi, lỡ đánh mấy đứa nhỏ khóc thì làm sao bây giờ."

Loại thi đấu này thật ra cũng không công bằng, gia đình có tiền có thế luôn có biện pháp lợi dụng sơ hở, nhờ vài người lợi hại cùng thi với con mình, ba bảo vệ một tất nhiên có thể giúp cho con mình có thành tích tốt, trên thị trường thậm chí còn có nhiều công ty chuyên môn lấy tiền tổ đội như vậy, chằng qua thu phí đắt đỏ, gia đình bình thường không có tiền mướn.

Lục Thượng Cẩm không để ý: " Không phải cháu cũng chưa tới hai mươi tuổi sao, lại nói ai bảo cháu đánh bọn nhỏ, chú bảo cháu để ý con chú một chút, cháu diễn một chút, đừng tỏ ra mạnh quá, ngu ngu một chút là được, đừng tổn thương tự trọng của con chú."

Bạch Sở Niên suy xét một lát: " Được, nhưng cháu cũng có một việc nhờ chú."

Lục Thượng Cẩm lật tài liệu ra xem ừ một tiếng.

" Cháu có một người bạn, phạm một sai sót nhỏ, hiện tại đang trốn ở nhà cháu, cháu sợ lão đại nổi nóng bắt anh ta trở về." Bạch Sở Niên nói dóc, mặt không đỏ tim không đập: " bạn của cháu rất mạnh, đội của con chú chắc thiếu vài người nhỉ? Cháu dẫn anh ta gia nhập vào đội, qua 48 giờ, lão đại hết giận, có thể trốn được lúc nào hay lúc đó."

" Bạn nào?"

Bạch Sở Niên cân nhắc trả lời: "Anh ta không có chân, không có đi được."

Lục Thượng Cẩm cân nhắc: " hừm... người tàn tật sao, thật là tội nghiệp. Được, không thành vấn đề, chú nói với Ngôn Dật cho. Đã là đứa nhỏ tàn tật rồi ,còn bắt người ta làm, kì cục."

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng thở ra, bất quá hiện tại chỉ có thể như vậy, về nhà xem con cá kia thế nào đã.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi của nước giặt quần áo, Bạch Sở Niên ngẩn người, bước chân vào thì dẫm phải nước.

Theo nước đi tới cửa phòng tắm, trong lòng Bạch Sở Niên rơi lộp bộp một tiếng.

Đẩy cửa phòng tắm ra, một đống bọt bong bóng bay ra, mặt Bạch Sở Niên đần ra, trên mặt đất là một bình nước giặt " Mặt trăng xanh" đã hết sạch, đầy đất đầy tường đều là bong bóng và nước, Rimbaud đang quay vòng vòng trong máy giặt.

" Tổ tông ơi!"- Bạch Sở Niên phát khùng nhéo nhân trung của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net