Nhân Sinh Lạnh Lẽo, Chỉ Toàn Chấp Niệm_Chương 1: Truyền Thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng Muối

***

Người bên ngoài đều biết, "Phù Thế Lâu" là một truyền thuyết, từ lúc mở cửa tiếp khách đến nay, ước chừng cũng đã được ngàn năm, mà quán trà này, vừa vặn là chỗ giao giữa ba nước, tọa lạc trên mảnh đất "không có ai quản lý". Ở nơi đây, vô luận là nằm giữa trung tâm trận chiến của Đông Li quốc và Nam Uyên quốc, cũng không ảnh hưởng đến nó khai trương, Nhưng khiến nó nổi danh như một truyền thuyết, lại vì một loại trà..."Phù Thế Trà."

Hơn một ngàn năm trước, một vị hoàng đế của Đông Li quốc sau khi uống xong "Phù Thế trà" đã quyết định "thoái vị bỏ quốc" (từ bỏ ngôi vị, mặc kệ an nguy của bá tánh) khiến cho loại trà này trở nên nổi tiếng đến cả đời sau, rồi thành truyền thuyết. Giống như trước đây, sắp tới giờ trưa nhưng "Phù Thế lâu" vẫn vắng vẻ như cũ, không có khách ghé thăm, có lẽ bởi vì, không phải khách nhân nào nghe chuyện xưa hiếu kì đến đây cũng có thể uống "Phù Thế trà", cho nên, dần dà, khách nhân cũng giảm dần, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng đây là nơi nổi tiếng mà ai hầu như ai nghe cũng biết, người đã được thử qua "Phù Thế trà" đều bị vị trà làm cho mê hoặc, hết lời khen ngợi, nói rằng giống như được sống lại một đời.

Bỗng nhiên rèm cửa "Phù Thế lâu" bị vén lên, người đó mặc một bộ bạch y, nam tử vóc dáng thon dài từ từ đi đến, tiếng chuông rung dễ nghe từ trên lầu vọng xuống bất ngờ vang lên, nam tử mặc bạch y khẽ dừng lại, nhìn quanh bốn phía. Đại sảnh ở lầu một trống rỗng, không có người hầu kẻ hạ tiếp đón, không có chưởng quầy đang ngồi tính tiền, chỉ có mấy bồn hoa thường xuân cao bằng nửa người, theo lối cầu thang đi lên tầng hai lại được bày biện bằng vô số loài hoa màu sắc tươi đẹp. Nam tử tò mò nhìn thêm hai cái, năm đó hắn vì A Tuyết mà mua rất nhiều loài hoa, cũng tự nhận là có mắt nhìn, nhưng một loại được đặt ở đây cũng không biết là hoa gì. Tầm mắt hắn dừng lại ở một bình đựng bảy đóa hoa nhỏ màu tím, xuất thần hồi lâu, ý cười quanh quẩn nơi khóe miệng từ lúc nào hắn cũng không phát hiện, những hồi ức đẹp đẽ xưa kia cứ thế ùa về như sóng vỗ, đợi đến khi lại một lần nữa, tiếng chuông trên lầu vang lên hắn mới hồi phục lại tinh thần. Nam tử kinh ngạc nhìn thoáng qua mấy bông hoa nhỏ trước mặt, thầm than:

"Thật giống tiểu cô nương không có mặt mũi kia..."

Sau đó mới nâng bước đi lên lầu hai.

Lầu hai chỉ có độc bốn gian nhã các, trước cửa mỗi gian lại ghi một chữ, lần lượt là "Kính","Linh","Sương","Phi",  đại diện cho bốn phòng. Bên cạnh mỗi tấm cửa đều treo một bảng gỗ nhỏ, trên bảng gỗ khắc những hoa văn không biết tên, ý rằng ở đây chưa có khách nhân. Hắn đi đến nhã các có ghi một chữ "Kính", sau đó ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, bởi vì nơi đây có thể nhìn thấy được bức tường thành đang đón gió. Nhiều năm tìm Lạc Tuyết vẫn không có kết quả, tự nhiên hắn cũng có cảm giác bất lực, rồi mệt mỏi, muốn nghe chút chuyện xưa thuận tiện có thể nếm được "Phù Thế trà" trong truyền thuyết.

Lão bản nương đứng sau tấm rèm ở lầu ba, nhìn nam tử nửa ngày, lại một lần nữa sờ soạng khăn che mặt, xác định không lộ ra cái gì mới chậm rãi vén rèm đi xuống, đến phía sau nam tử kia rồi đứng yên: "Không biết có chuyện xưa gì muốn kể không?" Thanh âm lạnh lẽo, không giống như những lão bản khác nhiệt tình chiêu đãi khách nhân.

Nam tử nghe được tiếng bước chân cũng chú ý tới, đợi đến khi lão bản nương đứng sau lưng hắn mới quay đầu lại nhìn nàng. Màu tím nhạt của sa y phù hợp đến lạ với bóng dáng nữ tử lả lướt, cùng màu với khăn che mặt của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài, xinh đẹp mà lại sắc bén cực kỳ. Tóc búi kiểu phi thiên, cài một cây trâm bạch ngọc lan làm bằng nguyên liệu tốt nhất. Hắn nâng lên khóe miệng: "Lời đồn quả là không sai, muốn uống Phù Thế trà thì phải kể một chuyện xưa cho lão bản nương, nếu đả động được đến nàng thì mới có thể uống.

Hồi lâu chưa nói chuyện, thanh âm phát ra khàn khàn, cùng với bề ngoài trẻ tuổi của hắn cực kì không cân xứng, một câu đơn giản nhưng lại nói rất chậm, còn có chút khó khăn, hắn đem tay đặt lên miệng nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Lão bản nương gật đầu, người này ít nhiều còn biết quy củ, sau đó ngồi đối diện nam tử, hiển nhiên không có ý nghĩ rót trà mờ khách.

Trong Phù Thế lâu có hai quy củ:

Một: Không được ồn ào đùa giỡn.

Hai: Nếu muốn uống Phù Thế trà thì phải kể một câu chuyện xưa có thể đả động đến lão bản nương.

Ngàn năm nay, Phù Thế lâu vẫn luôn là một nơi rất đặc biệt, mỗi tháng chỉ mở cửa bảy ngày, hoàn toàn không giống một quán trà, nhìn qua vì mở cửa cho khách nhân đến, lại giống như dự định được ai sẽ đến đây vào những ngày ấy nên mở cửa chờ hắn. Mấy năm nay trà lâu đón đi tiễn về rất nhiều khách khứa, có quý tộc hoàng cung, thương hộ giàu có, bình dân bá tánh, cũng có người hát rong, hoa khôi đầu bảng cùng ăn mày đầu đường, nhưng nơi này chưa từng bị ai đến gây sự, bởi vì như đã bị đúc thành giáp, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không có cảm xúc táo bạo.

Nam tử nhìn lão bản nương trên người mặc sa y tím nhạt, nhẹ thấp giọng: "Ngươi mặc sa y màu tím như vậy thật giống A Tuyết." Thanh âm cực thấp, gần giống như lầu bà lầu bầu.

Lão bản nương hai tay đặt dưới bàn, tựa như không nghe thấy hắn nói nhỏ.

Hắn hoàn hồn, dừng một chút, khuôn mặt anh tuấn trẻ trung xuất hiện một chút thống khổ cùng giãy giụa, nhắm mắt lại giống như trong hồi ức có cái gì, khuôn mặt tuấn tú hiện lên thần sắc dữ tợn. Lão bản nương cũng không thúc giục, qua hồi lâu, nam tử mới mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đây là chuyện xưa hơn một ngàn năm trước về Tướng quân Hộ Quốc Mặc Diệp Ngân cùng công chúa Đông Li quốc Lạc Tuyết."

Lão bản nương gật đầu, rũ mắt cúi đầu, tay nắm chặt, để nam tử không nhìn thấy được thần sắc của nàng.

Tay phải nam tử để giữa hàng mày, ngón trỏ cùng ngón nhỏ nhẹ nhàng xoa bóp chỗ hơi nhíu lại, về sau mới chậm rãi mở miệng, bắt đầu kể về chuyện xưa một ngàn năm trước kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net