Nhân Sinh Lạnh Lẽo, Chỉ Toàn Chấp Niệm_Chương 3: Thất Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salt

***

Ngày tháng cứ bình đạm trôi qua, hạ nhân đều nói, dạo gần đây đại thiếu gia dường như cười nhiều hơn.

Mặc Diệp Ngân nghĩ, có lẽ là nhờ nha đầu Lạc Tuyết. Nàng đối với cái gì đều tò mò, nhưng lại mang theo một tâm hồn lương thiên, tỷ như nàng rất thích hoa nhưng lại sợ không nuôi được, nên cự tuyệt nhận, nếu không phải có hạ nhân nhìn thấy nàng trốn ở nhà ấm trồng hoa, ngắm đóa hoa của Đông Li quốc đến quên cả ăn cơm, hắn mới biết được nàng thì ra lại yêu hoa như vậy.

Sau đó, hắn lập tực dùng một số tiền lớn mua rất nhiều hoa hoa quả quả chưa từng biết tên ở Đông Li quốc về, dỗ nàng vui vẻ đến mức đi ngủ cũng phải ôm, vì thế liền bị tiểu muội nói bất công. Hơn nữa, Lạc Tuyết rất thích chơi xích đu, nàng nói, bay lượn trong không trung rất vui vẻ, giống như chim vậy, vô âu vô lo. Sau đó, hắn cũng thử, quả thật là quên đi được rất nhiều phiền não, chỉ cần vui vẻ cười. Bất quá vẫn luôn phải tránh đám hạ nhân, bằng không bọn họ thực sự sẽ đến chê cười hắn.

Rất nhiều khi hắn cười với Lạc Tuyết, kỳ lạ lại có ý nghĩ muốn cùng nàng cứ như vậy cả đời. Hiện tại hắn cũng đã đến tuổi thành thâm, phụ mẫu vẫn luôn tìm cho hắn một thê tử môn đăng hộ đối, lúc hắn nói muốn cưới Lạc Tuyết với phụ mẫu. họ đều nói:

"Cô nương kia không rõ lai lịch, vẫn nên cách càng xa thì càng tốt. Mặc gia cả mấy đời đều chỉ có thê không thiếp, tuy rằng mấy ngày nay Lạc Tuyết đơn thuần thiện lương rất được mọi người yêu thích, nhưng nàng lại không đủ khả năng nhận vị trí mẫu thân của trưởng tử Mặc gia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt, từ tháng ba hoa đào đỏ rực đã sang đến tháng bảy với cái nắng oi bức, khó chịu, trong tháng này có ngày lễ quan trọng nhất là Thất Tịch. Thành Lâm Phong mỗi năm vào ngày này đều có hội đèn lồng, có đôi lúc, ngay cả Đế Hậu cũng sẽ ở trên tòa tháp cao, cao cao tại thượng cùng người dân đón lễ.

Đêm Thất Tịch, Mặc Diệc Ngân cùng Lạc Tuyết cùng nhau đi thả hoa đăng. Lạc Tuyết hình như chưa bao giờ nhìn thấy, hưng phấn đến mức liên tục hô: "Thật đẹp, thật đẹp!", mỗi một cái đèn hoa đăng nàng đều phải nhìn một chút, sờ một chút, chỉ sợ không đủ. Mãi đến lúc đi mệt rồi, hai người bọn họ mới mua hai cái đèn hoa đăng có ý nghĩa đặc biệt "Hoa quế đèn." đi theo đám đông thả xuống dưới cầu Thất Tịch. Chiếc đen hồng phấn hòa cùng cơ màn là đèn của đám đông xung quanh, cùng trôi về hạ lưu. Mặc Diệp Ngân nhìn chiếc đèn nhẹ trôi, mơ hồ nói: "A Tuyết, điều ước của nàng là gì vậy?"

"Ta muốn tìm thấy người nhà." La Tuyết có chút phiền muộn nói: "Ta ngay cả bộ dạng bọn họ như thế nào cũng không nhớ, cũng không nhớ họ là người ra sao..."

Mặc Diệc Ngân nghe nàng nói ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó xoa đầu nàng trấn an: "Yên tâm đi, ta đã phái người đi tìm, rồi sẽ tìm được thôi."

"Vâng" Lạc Tuyết gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy còn ngươi, ước nguyện của ngươi là gì vậy?"

"Ta hả... chính là không muốn nói cho nàng." Nói xong Mặc Diệc Ngân cười chạy đi. 

"A, ngươi chơi xấu, mau nói cho ta đi." Lạc Tuyết chạy theo hắn cười mắng.

Nàng chạy rất nhanh, đột nhiên Mặc Diệc Ngân ở đằng trước dừng lại, Lạc Tuyết liền theo quán tính va vào lưng hắn. Mặc Diệc Ngân lập tức xoay người ôm Lạc Tuyết lăn sang chỗ khác, Lạc Tuyết không rõ nguyên do, đợi đến khi bọn họ đứng lên, nàng mới phát hiện, chỗ khi nãy bạn họ đứng thình lình xuất hiện mấy cái mũi tên đang còn run rẩy phát ra tiếng, mũi tên cắm vào gạch, dưới ánh trăng phát ra tia sáng màu xanh âm u, hiên nhiên là đã được tẩm độc.

Đám đông xung quanh bị dọa sợ, im lặng được một lúc rồi bắt đầu điên cuồng chạy loạn, rời đi đoạn phó, vừa chạy vừa kêu: "Giết người rồi, giết người rồi." trong thanh âm mang theo sợ hãi khiến đoàn người càng thêm hoảng loạn, trong lúc nhất thời toàn bộ con phố trở nên hỗn loạn không chịu được. Mặc Diệc Ngân đưa Lạc Tuyết đến dưới hiên một gian nhà bán hoa đăng, chỉ vào giỏ tre dưới hiên an ủi: "A Tuyết, không phải sợ, nàng trốn vào trong giỏ tre, đừng phát ra tiếng động." Đó là một cái giỏ tre đựng hoa đăng, nàng sợ hãi mà lôi kéo tay hắn không đồng ý: "Diệc Ngân, ta sợ."

Cách đó không ra là tiếng mũi tên ngược gió liên tục bay đến, không ít bá tánh hoặc chết hoặc bị thương khi tên độc bay đến, kêu rên thảm thiết. Mặc Diệp Ngân quay đầu nhìn những bá tánh lăn lộn đầy đất, giật sợi dây trên cổ đưa cho Lạc Tuyết: "Không có việc gì, không phải sợ, ta ở đây, nàng trốn bên trong giỏ tre, nếu xảy ra việc gì thì thổi cái này." Sau đó, không quan tâm đến lời kháng nghị của Lạc Tuyết, mạnh mẽ đem nàng nhét vào trong giỏ tre, rồi rút nhuyễn kiếm bên hông, xoay người một mình nghênh đón mũi tên.

Lạc Tuyết trốn trong giỏ tre sợ phát khóc, nhưng lại nghĩ tới lời Mặc Diệc Ngân dặn, cắn mạnh môi không cho tiếng khóc phát ra. Có một người bị thương nghiêng ngả lảo đảo đụng phải giỏ tre, cái còi xương trong lòng bàn tay Lạc Tuyết vì không nắm chạy mà rơi xuống, lọt qua khe hở lăn đến chân người bị thương, người này là một nam hài tầm bảy tám tuổi, hắn nhìn xuyên thấu qua khe hở giỏ tre, che lại phần eo bị thương, một tay duỗi về hướng Lạc Tuyết, cầu xin: "Cứu ta!" Lạc Tuyết chảy nước mắt, sợ hãi lắc đầu.

Thích khách trốn trong bóng đêm khi nhìn thấy Mặc Diệc Ngân thì ngừng bắn tên, ngược lại cầm lên thanh kiếm, trong lúc nhất thời, mấy chục thích khách vây quanh hắn. Mặc Diệc Ngân nhất thời không để ý bị thích khách chém một nhát vào bên tay trái, máu tươi làm ướt sũng bạch y, dưới ánh trăng hòa chung cùng hoa đăng đang cháy rực lại có cảm giác mê người. Lạc Tuyết bị nam hài trước mặt cùng cánh tay đầy máu của Mặc Diệc Ngân dọa sợ, dừng khóc, nàng đẩy ra trúc cài trên đỉnh đầu, bò khỏi rỏ tre, cầm còi xương trên mặt đất nhắm mắt ra sức thổi.

Tiếng còi thê lương vang lên, khiến thích khách để ý, có một thích khách xông về phía Lạc Tuyết, Mặc Diệc Ngân thấy vậy nhanh chóng ngăn lại, vừa hét lớn: "A Tuyết, chạy đi!"

Chưa đợi Lạc Tuyết trả lời thì phía sau hắn lóe lên ngân quang kiếm quye dị, từ sường mặt Mặc Diệc Ngân đánh tới. Lạc Tuyết trong lúc nhất thời cái gì cũng không nghĩ được, thét lên: "Cẩn thận!" rồi chạy lên thay hắn chắn một kiếm. Mặc Diệc Ngân chưa kịp trở tay, chỉ nghe thấy tiếng hết chói tai của Lạc Tuyết, theo sau là thân thể mềm mại của nàng ngã xuống. Hắn chỉ kịp xoay người ôm lấy nàng, máu tươi chói mắt thấm qua xiêm y màu tím làm đỏ cả tay hắn.

"A Tuyết!" Cảm giác mất đi trân bảo dâng lên, cảnh tay trái bị đâm đến chảy máu cũng không để ý. Cũng may lúc này, ám vệ Mặc gia nghe được tiếng còi vội vàng đuổi tới.

Thích khách đứng đầu thấy ám sát không thành, lập tức hạ lệnh rút lui. Sáu thích khách bị thương chạy trốn không thành, liền cắn đọc được dấu dưới hàm răng. Thích khách đứng đầu lúc gần đi liếc mắt nhìn Lạc Tuyết một cái, sau đó cùng bốn thích khách còn sống sót hòa cùng màn đêm.

"Chủ tử, người không sao chứ?" Đội trưởng ám vệ giơ tay muốn dìu hắn.

Mặc Diệc Ngân ngay lập tức đẩy hắn ra, che lại cánh tay bị thương, cắn răng bế Lạc Tuyết chạy về hướng phủ đệ, một bên quát: "Mau, tìm đại phu, đi thỉnh ngự y!"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net