Nhân Sinh Lạnh Lẽo, Chỉ Toàn Chấp Niệm_Chương 6: Ở Rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salt

***

Ngày Chấn uy tướng quân Mặc Diệc Ngân sang Đông Li quốc ở rể, cũng là ngày hoa đào nơi thành Lâm Phong rực rỡ nhất, những năm trước, cuối tháng ba hoa đã rụng gàn hết, nhưng năm nay lại muộn hơn một tháng, không biết có phải để đón một hôn lễ long trọng.

Hoa đào trải dài mười dặm,  hồng trang đỏ rực một khoảng, long trọng mà xa hoa. Lúc khởi hành, hoa đào nương theo gió mà bay, giống một điệu múa của thần hoa, trải dài một đoạn đường. Nhiều năm về sau, người đã từng nhìn thấy hôn lễ hôm ấy đều nhớ rõ: Tân lang khoác một bộ hồng bào, tóc búi cao, ngồi trên bạch mã anh dũng, hoa đào bay xuống, anh tuấn mà mê ly, chỉ thoáng qua như tiên nhân hạ phàm.

Từ Lâm Phong đến Đông Li, thời gian đi hết gần một tháng, thời gian này, đoàn người của Mặc Diệc Ngân mỏi mệt không chịu được, mà ở Đông Li quốc lại ngược lại, nơi nơi vui mừng khoan khoái, không hề có dấu hiệu của nửa nam chiến tranh kia.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, hôn lễ đúng hạn cử hành, con rể Đông Li cùng với công chúa là một đôi nam thanh nữ tú, phẳng phất giống như tiên nhân. Điều duy nhất làm người người tiếc nuối là hai người bọn họ đều không cười. Gương mặt của những người tham gia hôn lễ đều hân hoan, rực rỡ, như muốn nói đôi tân lang tân nương đang rất hạnh phúc.

Tân nương tử sau khi cùng tân lang bái đường liền được đưa vào tân phòng. Bốn phía là âm thanh chúc phúc ầm ĩ, nhưng trong không khí vui mừng ấy, ẩn trong bóng đêm, một đám hắc y nhân đang sẵn sàng dùng lưỡi hái Tử Thần-chủy thủ, giết chết hoàng tộc cùng đại thần Đông Li quốc.

Tân nương ở tân phòng ngồi chờ tân lang một đêm, đến khi ánh nắng chiếu vào, trượng phu của nàng cuối cùng cũng trở về. Cả người tân lang toàn mùi máu tươi, lạnh nhạt lật khăn voan của nàng lên.

Nàng nhìn hắn cười, giống như một thê tử đợi chồng trở về: "Chàng đã về rồi." Thanh âm nàng mềm nhẹ mà ôn hòa, hoàn toàn không bị một thân toàn máu của hắn dọa sợ.

Mặc Diệc Ngân nhìn thấy nàng mang bộ dạng đoán được tất thảy, mọi việc đều nắm giữ trong lòng bàn tay, đột nhiên nổi giận: "Đông Li Lạc Tuyết, chuyện đã đến nước này sao ngươi có thể bình bình đạm đạm như vậy? Tính mạng ba mươi vạn quân của Lâm Phong quốc, thế nhưng đối với ngươi chỉ là chút của hồi môn, có phải ngươi không nỡ bỏ thân phận công chúa này, không muốn trở thành một phu nhân tướng quân nho nhỏ! Ngươi làm vậy không thấy có lỗi với ba mươi vạn tướng sĩ, có lỗi với chân tình của trên dưới Mặc gia , có lỗi với tính mạng phụ thân ta, có lỗi với ta hay không?

Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Mặc Diệc Ngân, không giống như những gì nàng đã dự tính, Lạc Tuyết hơi luống cuống: "Không, không phải như chàng nghĩ, chàng nghe ta nói, đây là..."

Không chờ nàng nói xong, Mặc Diệc Ngân một tay nắm chặt cổ áo nàng, lạnh lùng nói: "Không phải như vậy thì là như thế nào? Ta còn không phải là trò đùa của công chúa Đông Li ngươi ư?"

Lạc Tuyết bất lực mà lắc đầu nhìn về phía hắn, trong miệng nỉ non: "Không phải như vậy, không phải..."

Mặc Diệc Ngân hừ lạnh một tiếng, ném nàng vào mép giường, chán ghét lấy khăn lau tay, sau đó nói: "Đông Li Lạc Tuyết, ta thế nhưng lại không phát hiện ngươi là một nữ nhân tâm địa rắn rết, mạng của ba mươi vạn tướng sĩ ngươi muốn giết thì giết, thật rất tàn nhẫn đi! May mắn, hiện tại ta đã hiểu rõ bộ mặt thật của ngươi. Cả đời này việc ta hối hận nhất là quen biết ngươi!"

Hắn trào phúng nhìn nàng một cái, đen khăn ném lên mặt nàng, sau đó sải bước đi ra ngoài. Sau khi hắn đi ra ngoài thì cửa điện truyền đến tiếng khóa cửa. Màn đỏ tung bay, đại điện yên tĩnh chỉ nghe được tiếng khóc của Lạc Tuyết: Không phải như vậy, Diệc Ngân... hôn phòng yên tĩnh, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng gió thổi.

Mặc Diệc Ngân lần nữa nhìn thấy Lạc Tuyết cũng là lần cuối cùng là khi nàng đứng trên cổng thành.

Nàng mặc một bộ hồng y, cười đến như trăm hoa đua nở, giống như đang đợi hắn đến. Áo cưới trên cổng thành tung bay, chọc người rung động. Hắn thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận: Kinh ngạc vì nàng có thể trốn ra khỏi nội cung được canh phòng nghiêm ngặt, tức giận vì nàng thế nhưng lại không biết yêu quý bản thân, đứng trên đầu cổng thành, hứng từng đợt gió lớn.

Trong lòng có một trận bất an, hắn hướng nàng quát lớn: "Nàng muốn làm gì?"

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn cười, hiên ngang lẫm liệt nói: "Nước mất, thân là công chúa của Đông Li, ta tất nhiên là phải đi theo họ." Bọn họ ở đây, chính là người hoàng tộc Đông Li.

Cảm giác bất an trong lòng lan rộng, hắn nắm chặt tay, cố trấn định: "Mau đi xuống, đừng nghịch." Nhưng thanh âm lại run rẩy. Nàng chình là nói đến việc mình cố ý giết chết hoàng tộc và đại thần Đông Li, nhưng hắn chỉ muốn làm bọn họ hôn mê rồi áp chế, bàn điều kiện, là phó tướng phụng mệnh Hoàng Đế Lâm Phong giết chết bọn họ.

Lạc Tuyết chỉ nhìn hắn cười, giống như lần đầu gặp gỡ, cười đến đơn thuần: "Ta không đùa, ta nói thật." Dừng một chút, nàng lại nói: "Còn nữa, gặp được chàng, là may mắn lớn nhất đời ta, ta chưa bao giờ hối hận, Diệc Ngân, hẹn gặp lại."

Ta lấy cái chết để chứng minh, hi vọng chàng hiểu được lòng ta.

Sau đó hắn chỉ kịp tê tâm liệt phế mà hô lên một tiếng: "Không", liền trơ mắt mà nhìn nàng mở ra hai tay hướng mặt đất nhảy xuống. Một bộ hồng y kia, là bộ mà nàng mặc vào ngày thành thân, đẹp đến như vậy, làm lòng người kinh diễm, giờ phút này lại mang theo một hồi tang thương.

Người đời sau gọi Đông Li Lạc Tuyết là: "Vị công chúa có cốt khí nhất."
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net