Nhân Sinh Lạnh Lẽo, Chỉ Toàn Chấp Niệm_Chương 8: Chân Tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salt

***

Lão bản nương cười cười, giơ tay ý bảo hắn không nên gấp gáp, sau đó tiếp tục nói.

Nhưng Lạc Tuyết lại không thể thuận lợi đi đến được nơi xa trường, bởi vì đi được nửa đường thì nàng bị tướng lãnh bắt đi, mang về Đông Li quốc. Tên tướng lãnh kia là thích khách đứng đầu lần ám sát Mặc Diệc Ngân đêm Thất Tịch.

Đến khi về nước, hoàng đế Đông Li mặc kệ nàng một khóc, hai nháo, ba thất cổ cũng không quan tâm, nhốt nàng trong phòng, ở trên chiến trường ngựa không ngừng vó tiến công về phía Lâm Phong quốc. Sau đó Lạc Tuyết đáp ứng trở thành linh mục tiếp theo của Đông Li, khiến Đông Li phồn thịnh trăm năm, phụ hoàng nàng mới đồng ý dừng tay.

Nhưng nàng không biết phụ hoàng nàng vì muốn khiến cho nàng hết hi vọng, lại để cho Mặc Diệc Ngân ở rể Đông Li, hắn vốn là một nam tử có đầy lòng tự tôn, sẽ không tiếp nhận nàng, khiến nàng nản lòng thoái trí, ngoan ngoãn trở thành linh mục.

Hoàng đế Đông Li nghĩ, đánh bại Lâm Phong quốc chỉ là việc đơn giản như trở bàn tay, chỉ cần để tế chủ dùng chút dị thuật cho bọn họ nghi kị lẫn nhau, nhưng điều ông ta muốn là Đông Li quốc trăm năm phồn thịnh. Tuy rằng tế chủ không thể kết hôn, không được để lại cốt nhục đời sau, nhưng cũng chỉ là một hôn lễ, ông ta cũng không tin nàng và hắn sẽ ở bên nhau đến cuối đời.

Đợi đến khi Lạc Tuyết biết chuyện, Mặc Diệc Ngân đã đáp ứng đến Đông Li làm phò mã. Khi ấy nàng mới biết được mình có thai, nhưng lúc đó nàng sợ hãi, sợ đánh mất Mặc Diệc Ngân.

Nàng quỳ gối trước diện tế chủ ba ngày, hắn vẫn không để ý tới, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, ba ngày sau, tế chủ chỉ lên trời, nói đây là thiên mệnh, không thể cãi.

Nàng lặng người thật lâu, rũ mắt cười. Sau đó vuốt ve bụng rồi quyết định. Lúc nàng đi, tế chủ chỉ nói một câu: "Đừng quá tùy hứng." cũng chưa từng ngăn cản nàng.

Mặc Diệc Ngân chỉ biết rằng hắng thuận lợi cướp được thành Đông Li, lại không biết là nhờ Lạc Tuyết đã giết tế chủ, sử dụng dị thuật với toàn bộ hoàng tộc, hắn mới có thể dễ dàng đắc thủ như thế. Sau khi tế chủ chết, năng lực bị phong ấn trong người Lạc Tuyết đều được phá giải.

Nói đến đây, nam tử đột ngột ngẩng đầu nhìn lão bản nương, vẻ mặt khó tin, rồi lại trầm thấp cười: Trách không được, trách không được, hắn tuy rằng có chút nghi hoặc với việc mình dễ dàng đắc thủ, cũng từng phái người đi điều tra, nhưng lại không tra ra được cái gì, hắn sao lại có thể quên, Đông Li là một quốc gia tôn sùng thần giáo, tế chủ có những khả năng vượt cả người thường.

Lão bản nương nhìn thẳng hắn, cũng không đợi nam tử nói gì, lại tiếp tục kể:

Sau đó, Lạc Tuyết dựa theo lời cha nàng nói, giúp Đông Li trăm năm phồn thịnh. Năm ấy, khi nàng từ ngoại thành nhảy xuống, cũng không chết. Nàng tiếp nhận chức tế chủ, trở thành tế chủ đương nhiệm của Đông Li, đồng thời đệ đệ nàng là Đông Li Lạc Ly tránh được sự ám sát của Lâm Phong quốc, tiếp nhận đế vị, trở thành hoàng đế Đông Li.

Kỳ thật Lạc Tuyết không muốn tiếp nhận đế vị, chỉ là khi đó Mặc Diệc Ngân nhất định phải đánh hạ Đông Li. Cuối cùng vì quốc gia, nàng đã tiếp nhận chức vị, trở thành tân nhiệm tế chủ. Cũng may khi đó Lâm Phong quốc bởi vì hai lần đại chiến thất bại lúc trước không được nhân dân tin tưởng, bên trong hoàng cung huynh đệ tương tàn, tranh nhau ngồi vị, dẫn đến nội loạn.

Lâm Phong nội loạn, Mặc Diệc Ngân dẫn binh về nước trở thành "Bảo hoàng phái", được mọi người tôn sùng, hai nước cũng theo đó ngừng chiến.  Tuy nhiên, 6353 năm trước "Bảo Hoàng phái" thắng lợi, Lâm Phong lại phái người đến đối chiến với Đông Li một lần nữa, nghe nói là do Mặc Diệc Ngân yêu cầu.

Trận chiến này kéo dài suốt 6 năm, Mặc Diệc Ngân tướng quân  chết trận sa trường, vì nước tận trung, được phong làm "HỘ quốc Đại tướng quân"

"Mặc tướng quân có phải nghĩ, chỉ cần gây chiến với Đông Li, sẽ có cơ hội nhìn thấy Lạc Tuyết thế chủ trên sa trường?"

Nam tử nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu Thất Tịch ồn ào tiếng mọi người cười cười nói nói, rộn ràng nhốn nháo, rất náo nhiệt. Phẳng phất trận chiến hơn một ngàn năm trước đã hóa thành tro, hòa cùng cát bụi. Hắn dừng một lúc mới gật đầu, thừa nhận nguyên nhân chân thật khiến hai nước đại chiến lần thứ ba. Đồng thời cũng thừa nhận mình là nhân vật chính trong câu chuyện kia, Mặc Diệc Ngân.

Lão bản nương cười khanh khách: "Đáng tiếc, Lạc Tuyết thế chủ là một người vô cùng tôn quý, cho dù ngài có thể khiến cho Đông Li hoàng đế tự mình xuất chinh, cũng không có khả năng khiến nàng đến đó. Vận khí của Mặc tướng quân cũng không tốt lắm, cả hoàng đế và tế chủ của Đông Li đều không gặp được. Ta nghe nói, tân đế Đông Li đăng cơ năm 15 tuổi, trước đó cũng không phải một người quá mức nổi bật, nhưng sau khi đăng cơ, lại có thể cùng Lâm Phong đối chiến 6 năm."

Mặc Diệc Ngân khẽ xoa tay: "Nghe nói Đông Li Lạc Ly sau khi đến "Phù Thế Lâu" của lão bản nương ngươi uống trà thì trở về lập tức thoái vị?'

"Đúng vậy." Lão bản nương kiêu ngạo gật đầu: "Sau khi Mặc tướng quân mất 2 năm, sa mạc này cũng tồn tại 6360 năm. Tháng 2 năm ấy, là một bưởi sáng trời quang mây tạnh.

"Lão bản nương không hổ danh kỳ tài, nghìn năm qua có thể chống đỡ Phù Thế lâu cả khi tam quốc đại chiến, còn nhớ những chuyện xưa tường tận như vậy."

"Giống nhau cả thôi, Mặc tướng quân cũng là một kỳ nhân." Lão bản nương nhìn hắn.

"Không biết "Phù Thế lâu" có điểm gì kỳ lạ, hay là lão bản nương đã nói gì với Đông Li Lạc Li, để hắn ngay cả đế vị cũng không cần, cuối cùng trở thành hoàng đế cuối cùng của Đông Li?"

Lão bản nương cười nhạo: "Mặc tướng quân hình như đã quên quy định của "Phù Thế lâu", người đến đây đều phải dùng một câu chuyện xưa để đổi, nơi đây cũng không phải nơi để tra tin tức, hơn nữa, ta còn miễn phí cho ngài một câu chuyện xưa đấy."

Mặc tướng quân cũng cười, không giống dáng vẻ của một kẻ bị nhìn thấu tâm can.

Lâm Phong quốc sau khi Mặc Diệc Ngân mất tạm dừng chiến, tháng hai năm sau hoàng đế Đông Li Lạc Li uống trà ở "Phù Thế Lâu" sau đó trở về liền thoái vị, trở thành hoàng đế cuối cùng của Đông Li, trong tháng đó, Nam Uyên quốc và Lâm Phong quốc kí kết hiệp nghị, Lâm Phong quốc rời khỏi thành Đông Li, đồng thời Nam Uyên tiến đến chinh phạt Đông Li, hoàng đế lui về ở ẩn, dưới tình huống tế chủ không ra mặt, đại quân nơi tiền tuyến đại bại, cuối cùng bị Nam Uyên quốc thâu tóm.

Người Lâm Phong trước tiên rời khỏi trận tuyến, ký hiệp nghị với Nam Uyên, bảo toàn lực lượng, hơn nữa, sau đó muội muội của Mặc Diệc Ngân là Mặc Tĩnh Đình đứng đằng sau hỗ trợ khiến phu quân lên ngôi hoàng đế, trở thành hoang hậu, được vạn dân Lâm Phong kính trọng, chăm lo việc nước, mà đến tận bây giờ, Lâm Phong quốc vẫn phồn vinh.

Đông Li quốc tuy rằng bị Nam Uyên thâu tóm, nhưng bá tánh Đông Li cũng chưa từng phản kháng. Bọn họ là một quốc gia thờ phụng thần giáo, chỉ cần tế chủ còn sống, chỉ cần còn có tín ngưỡng, bọn họ sẽ không chịu thua. Đông Li sau đó vẫn tiếp tục phồn vinh. 50 năm sau, tùy tùng của thế chủ đau thương tuyên bố, tế chủ chính thức qua đời. Vạn dân bi thống, dân chúng cùng chung tay một lòng phấn đấu để trở thành quốc gia độc lập. Lại qua 50 năm nữa, tế chủ mà bá tánh vẫn luôn thần phục vẫn không đến cứu giúp bọn họ, bọn họ mới buông tay, chính thức thừa nhận là bá tánh Nam Uyên. Để Đông Li trăm năm phồn thịnh, nàng đã làm được.

Một trăm năm bá tành Đông Li đấu tranh được lịch sử đời sau gọi là: "suy tàn nhưng hơn hẳn hưng thịnh." khiến việc Đông Li thờ phụng thần giáo truyền ra ngoài, khắp nẻo đại lục, không đâu không biết.


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net