Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 Thiếu niên cùng tình yêu vĩnh viễn không già đi

Giang Tầm Tuy được ôm đến mép giường, Tần Nhạn Thư thuận thế nửa ngồi xổm xuống thay y cởi giày. Chỉ thấy hai mắt cá chân y hơi có chút bong gân nhẹ đến ửng đỏ, may mắn là không bị sưng lên.

Tần Nhạn Thư xoa nhẹ vệt đỏ trên mắt cá chân, miễn cho máu bầm làm sưng tấy.

"Có đau không?" Tần Nhạn Thư nhìn mà đau lòng, động tác trên tay cũng vô thức nhẹ nhàng hơn. Dù sao xoa bóp vết bầm vẫn sẽ rất đau, Giang Tầm Tuy chỉ có thể chuyển dời lực chú ý của bản thân, lén lút nắm chặt ga trải giường.

Sau nửa ngày, hai vết bầm ở mắt cá chân cuối cùng đã gần tan hết, Giang Tầm Tuy cũng đổ một thân mồ hôi lạnh.

Thấy Tần Nhạn Thư không có ý định đứng dậy, Giang Tầm Tuy bất mãn đạp vào ngực hắn. Đáng tiếc mắt cá chân bị đau nên y không dám dùng sức, lực đạp cũng không đau không ngứa, ngược lại có chút ý tứ ve vãn.

Tần Nhạn Thư nghiêng người về phía trước giữ chặt làn váy nặng nề, động tác chuyển thành nửa quỳ trên mặt thảm, khẽ ngẩng đầu cưng chiều ôm chặt vòng eo Giang Tầm Tuy, giả vờ từ bỏ thế mạnh để đối phương hạ thấp cảnh giác.

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ đùa giỡn không đứng đắn, ấy vậy hắn vẫn luôn chú ý hành động của mình để tránh vượt qua ranh giới.

Hắn từ từ siết chặt vòng tay, đem y bao bọc trong lòng ngực.

"Công tước phu nhân tôn quý, người đang sợ tôi sao?" Từ 'Công tước phu nhân' trong miệng Tần Nhạn Thư nói ra dường như có một loại cảm giác cấm kỵ đạo đức. Công tước phu nhân xinh đẹp cử chỉ thân mật với thám tử tư độc thân anh tuấn, nếu truyền ra ngoài thì đó sẽ là một câu chuyện tình lãng mạn.

Cánh áo bạch trà của Giang Tầm Tuy bị nhăn nhúm thành bảy tám nếp gấp, mái tóc vàng trên trán rối tung, y bĩu môi tức giận muốn đẩy Tần Nhạn Thư ra, nhưng hắn một chút cũng không nhúc nhích.

Làm sao một phu nhân yếu ớt được nuông chiều lại có thể mạnh hơn một thám tử đi bôn ba tứ phương đây.

"Anh có gì mà phải sợ." Giang Tầm Tuy nhìn đóa hoa gần héo bên cửa sổ, kinh thường nói.

"Vậy tại sao em lại sợ Công tước Campbell, ngay cả bị bong gân cũng không thèm để ý." Hai mắt Tần Nhạn Thư tối sầm, vô lực đè lên đùi Giang Tầm Tuy.

Công tước ồn ào rắc rối từ lâu đã không thích hợp có được Công tước phu nhân mỹ lệ.

"Phản ứng của nhân vật cốt truyện, tôi có thể không sợ sao." Giang Tầm Tuy cười khinh bỉ, rất hiếm khi nhìn thấy y lộ ra vẻ mặt nhuệ khí hung hăng như vậy.

Vừa thẹn thùng mềm mại lại quyến rũ, cũng như sự trong sáng kinh diễm của thiếu niên, đem điềm tĩnh cùng kiêu ngạo hòa làm một thể.

Ai lại không thích chàng trai trẻ này đây.

"Tránh ra, tôi muốn đi thay đồ." Giang Tầm Tuy cố nén ý cười, miệng khẽ ngâm nga, ánh mắt lại sáng ngời rực rỡ, như một con hồ ly cười ranh mãnh đạt được mục đích.

Y tựa như sinh ra trong tim Tần Nhạn Thư, quá hiểu Tần Nhạn Thư khi nào sẽ mềm lòng lui bước.

Tần Nhạn Thư yên lặng đứng dậy ngồi bên cạnh cửa.

Công tước Campbell khẳng định đang giấu diếm gì đó, rõ ràng biết Công tước phu nhân lừa dối mình nhưng vẫn nhiệt tình chào đón quả thực kỳ quái. Hơn nữa Công tước phu nhân theo bản năng sợ hãi, rất có khả năng Công tước Campbell sẽ làm ra một số hành động điên rồ gây nguy hại cho an toàn của phu nhân.

Giang Tầm Tuy cầm bộ đồ mới ngồi bên giường, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Tần Nhạn Thư: "Anh đi ra ngoài."

"Bên ngoài lạnh như vậy, người nhẫn tâm đuổi tôi ra sao?" Tần Nhạn Thư làm bộ giậm chân run rẩy vì lạnh, hắn ấm ức nhìn về phía Giang Tầm Tuy, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của y, hắn lại lưu luyến nhìn lò sưởi, như một con cún lớn cụp đuôi chậm chạp vặn tay nắm cửa.

"Thôi bỏ đi, anh đừng quay đầu lại." Tâm tình Tần Nhạn Thư lập tức nhiều mây đổi sắc, cún lớn cởi bỏ lớp ngụy trang, đó rõ ràng là một con sói ngạo mạn và xảo trá. Tần Nhạn Thư nở nụ cười đắc ý, bạn nhỏ mềm lòng nhất định sẽ không để mình bị cảm.

Vả lại, bên ngoài cũng không có phu nhân đẹp đẽ.

Hắn lén lút nghiêng người sang một bên, màn giường vừa vặn che lấp bộ phận cảnh xuân, còn có loại cảm giác mông lung nửa ẩn nửa hiện, xương bướm trần trụi trắng nõn cùng xương sống nổi rõ.

Quá gầy đi, khoang điều trị căn bản không có cách duy trì trạng thái cơ thể khỏe mạnh, chỉ có thể không ngừng dựa vào việc tiêu bớt lượng mỡ trong người để huyên giảm. Vẻ mặt Tần Nhạn Thư âm trầm, lo lắng nhìn về phía Giang Tầm Tuy.

"Tần tiên sinh, xin anh hãy duy trì tác phong lịch thiệp, đừng có nhìn trộm." Có thể là do ánh mắt hắn quá mức nóng rực, Giang Tầm Tuy ở bên kia bức màn đưa ra lời cảnh cáo.

"Vâng, thưa Công tước phu nhân." Ngữ điệu hắn vui vẻ giương cao cùng từ 'vâng' được cố tình kéo dài âm cuối. Tần Nhạn Thư không chút nào cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, giọng điệu hắn như đang lưu luyến tình nhân. Hắn vẫn duy trì cách gọi Công tước phu nhân, xưng hô đặc biệt này có cảm giác như đang đi ngược lại với luân lý đạo đức.

Cửa bị gõ nhẹ, thanh âm cung kính của quản gia từ bên ngoài truyền đến:"Phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị xong."

"Chờ một chút, tôi cùng phu nhân một lát sẽ ra." Giang Tầm Tuy còn chưa kịp mở miệng, Tần Nhạn Thư đã đáp lời trước, nhấn mạnh cường điệu ngữ khí để tỏ rõ chủ quyền.

Tần Nhạn Thư cầm lấy lược giúp Giang Tầm Tuy gỡ mớ tóc rối ngổn ngang, thủ pháp tết tóc có phần mới lạ, mái tóc vàng mềm mại sáng bóng được chia thành mấy chùm theo kiểu xương cá tết chéo sang một bên. Phần đuôi tóc được thắt bằng chun nhỏ khiến y trở nên dịu dàng trang nghiêm.

"Sao không cài lên." Giang Tầm Tuy không quá quen để kiểu này.

"Vẫn chưa học qua bước này, em chờ tôi học lại vậy." Sự thật là do Tần Nhạn Thư ghen tị với việc quản gia giúp Giang Tầm Tuy làm tóc, hắn nhân cơ hội này làm loạn, chỉnh sửa lại mọi thứ để y nhiễm phải dấu vết của chính mình.

Ghen tuông cùng chiếm hữu dục quá mãnh liệt sẽ dọa y chạy, dù sao cũng phải dùng một ít thủ đoạn nhỏ.

Tần Nhạn Thư mở cửa rồi lùi lại để Giang Tầm Tuy đi trước, sau đó hắn lập tức đóng cửa đứng sóng vai bên cạnh y, khá có tư thái của một vị chủ nhân.

Quản gia mặc dù để ý, nhưng suy cho cùng hắn chỉ là thân phận tôi tớ, không thể chỉ trích khách.

Tuy nhiên khi thấy phu nhân thay đổi kiểu tóc, quản gia cũng có phần sửng sốt, nhưng bản thân tu dưỡng tốt khiến hắn kiềm chế được: "Ngài Công tước vì công việc bận rộn nên không thể cùng dùng bữa, kính mong Tần tiên sinh đừng trách."

Tần Nhạn Thư đứng bên cạnh Giang Tầm Tuy, hắn rõ ràng cảm giác được y có phần thả lỏng.

Công tước Campbell đến cùng đã làm gì để khiến phu nhân sợ hãi kháng cự hắn đến vậy. Hơn nữa, từ khi bước chân vào pháo đài cổ, bầu không khí liền trở nên an tĩnh quỷ dị, với địa vị gia tộc Campbell, làm sao chỉ có lẻ tẻ vài người hầu phục vụ.

Khi đến nhà ăn, Tần Nhạn Thư trước tiên tiếp quản chức vị quản gia, kéo một cái ghế cho Giang Tầm Tuy ngồi xuống. Hắn quay lưng lại với Giang Tầm Tuy, nhướng mày khiêu khích nhìn quản gia, ngạo mạn mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Giang Tầm Tuy. Sắc mặt quản gia u ám, lặng lẽ lùi sang một bên như một con rắn độc đang rình mồi.

Hắn quan sát thấy chỉ có hai nữ hầu trong nhà ăn, một người chuẩn bị thức ăn, còn người kia phục vụ đem lên. Châu Âu chú trọng bữa trà chiều cùng bữa tối nên bữa trưa thức ăn cũng không nhiều, trên bàn gồm nước mật ong cùng bánh mì mứt hoa quả ăn kèm với ít trái cây tráng miệng.

Bánh pudding hạnh nhân được rắc một lớp đường trắng mỏng, trông rất ngọt ngào. Nhưng Tần Nhạn Thư không thích đồ ngọt, nên hắn chỉ ăn một ít bánh mì kèm mứt hoa quả.

Có điều Giang Tầm Tuy có vẻ rất thích bánh pudding hạnh nhân, Tần Nhạn Thư lặng lẽ đổi chiếc pudding mà y đã ăn bằng chiếc bánh chưa từng đụng đến của bản thân.

Giang Tầm Tuy chỉ nghi hoặc ngẩng đầu lên, cũng không nói gì.

Tần Nhạn Thư lau khóe miệng, tập trung mọi sự chú ý vào hai nữ người hầu đang thì thào bàn tán trong góc. Bọn họ đang thảo luận về việc liên quan đến hầu gái Anna mất tích.

"Không gạt các vị. Tôi được Công tước Campbell ủy thác đi điều tra các sự vụ kỳ quái phát sinh gần đây trong pháo đài."

"Vậy nên hai vị có thể kể cho tôi nghe về sự việc liên quan đến hầu gái Anna được không?" Tần Nhạn Thư liên tiếp dùng những cố sự kỳ lạ để che giấu động cơ thực sự khi đến đây. Hắn đứng dậy đi về phía cửa sổ, gió lạnh bên ngoài lay động nhành cây, sân trước tinh xảo bị cơn bão tuyết rít gào giận dữ vùi lấp.

Thế tất phải giam bọn họ ở chỗ này.

Nữ hầu gái không ngừng nhìn sắc mặt quản gia, thoạt nhìn rất sợ hãi, thấy quản gia không nói lời nào ngăn cản mới dám mở miệng: "Anna là người hầu riêng của phu nhân, vào buổi dọn dẹp ngày hôm kia đã không thấy tung tích. Công tước nói đó có thể là do trận bão tuyết đem đến một con quái vật không rõ, dặn chúng tôi ban đêm không nên đi lang thang quanh pháo đài."

"Quản gia an ủi chúng tôi đừng nên suy nghĩ nhiều, nếu thật sợ hãi thì cùng nhau hành động."

Những gì hầu gái nói giống y như lời dặn dò của Công tước Campbell.

Lúc này Giang Tầm Tuy cũng ăn xong bữa trưa, y ung dung dứng dậy gọi nữ hầu thu dọn đĩa ăn, nữ hầu nhanh chóng đáp lại, dù sao đề tài này cũng làm cho người khác không rét thì run. Cô vội vã thu dọn sạch sẽ, rời khỏi nhà ăn như đang trốn chạy khỏi cái chết.

Tiếng chuông nặng nề lần thứ hai vang lên, quản gia yên lặng rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net