Chương 3: Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhọ

Beta: Va

Để càng thêm hiểu biết một cách toàn diện về Người Rắn, tổ nghiên cứu khoa học đêm đó đã mổ đầu của Người Rắn kia ra. Phát hiện điều đáng ngạc nhiên là, giống loài mới ấy ngoại trừ có lực công kích lớn, có khả năng là chúng còn sở hữu chỉ số thông minh rất cao.

Suy đoán như vậy làm các nhân viên công tác đang tham dự vui mừng khôn xiết, động vật có chỉ số thông minh cao so với động vật có chỉ số thông minh thấp là hai khái niệm. Nếu có thể lấy được thứ có giá trị lợi dụng trên người chúng nó, đây sẽ là cống hiến lớn cho nhân loại.

Thế nhưng, bởi vì sở hữu được trí thông minh và tựa hồ bị kinh sợ bởi ngày hôm ấy, nên đã mấy ngày trôi qua, trên đảo nhỏ vẫn không thấy bóng dáng của một Người Rắn nào, việc này làm cho đội nghiên cứu đang có tiến triển lại lâm vào khốn cảnh.

Lục Nguyên cũng đã hạ sốt, trước một ngày đoàn chữa bệnh đến đã khỏi hẳn, sau khi khỏi bệnh đã có thể tuỳ ý đi lại, đáng tiếc Tiêu Trì còn đang bận tìm kiếm tung tích của Người Rắn, căn bản không có thời gian gặp cô, cô chỉ có thể đi đến phòng nghiên cứu của cha.

Một số phòng thí nghiệm riêng biệt được dựng lên tạm thời cho các vị tiến sĩ, thời điểm Lục Nguyên đến, Lục Tư Nam không có ở bên trong, phòng làm việc không lớn nhưng lại vô cùng sạch sẽ, liếc mắt nhìn lại tất cả cũng chỉ là chai, lọ, vại, bình và các thiết bị khác. Lục Nguyên tùy ý nhìn một chút.

Bỗng dưng phát hiện trên bàn sách có một xấp tài liệu, cô tò mò xem thử. Thì ra là cha đã nhiều ngày ghi chép các nghiên cứu và tóm tắt về Người Rắn.

Lướt đọc qua loa, trên giấy viết rất rõ ràng, ngoại hình Người Rắn và người thường giống nhau như đúc, chỉ có đầu lưỡi là không tiến hóa, vẫn có đặc thù của rắn là đầu lưỡi chẻ đôi và màu tím, mà nửa người dưới của bọn họ lại thô to lạ thường, giống với mãng xà, bộ đuôi chỗ xương chậu có đường kính gần hơn 60cm...... bỗng dưng Lục Nguyên đỏ mặt.

Cô thế nhưng thấy cha ghi lại thông tin liên quan tới bộ phận sinh dục của Người Rắn. Lần này bắt được là một Người Rắn đực, cho nên bọn họ quyết định mổ nửa người dưới của nó, phát hiện chúng giống loài rắn bình thường, cũng có hai bộ phận sinh dục, hơn nữa hình dáng tiến hóa cực kỳ giống với loài người, càng quan trọng hơn là, hiện tại hình như đúng là kỳ động dục của chúng.

Ném bảng ghi chép sang một bên, Lục Nguyên thật sự không còn mặt mũi xem hình vẽ chi tiết ở trang sau.

Lúc rời đại lục đã là cuối mùa thu, mà ở trên đảo nhỏ này, lại đúng là mùa xuân, cảnh mùa xuân ấm áp cùng gió biển mát lạnh, không khỏi làm Lục Nguyên đang đi dạo chân trần trên bờ cát, đột nhiên có ảo giác đang nghỉ mát ở Hawaii.

Nước biển xanh thẳm, cát biển mịn nhẵn, còn có cây dừa treo đầy trái tươi tốt, không thể không nói đảo nhỏ thần bí chưa bao giờ được khai phá này, có phong cảnh không hề tệ.

"Lục tiểu thư, chỗ này đã được tuần tra qua, rất an toàn, cô ở lại đây chơi đi, tôi có việc phải đi một chút, cô tuyệt đối không được đi nơi khác đấy!"

Lục Nguyên quay đầu lại, nhìn về phía người binh lính nhỏ đang vẫn tay với cô, đó là người Tiêu Trì đưa tới bảo vệ cô, vóc dáng nhỏ nhắn cao một mét sáu tám, luôn có một bộ dáng thật thà, tràn đầy ý cười như là triệu hồi các ngôi sao sáng.

"Được, tôi biết rồi."

Cậu lính nhỏ lúc đi còn có chút chưa yên tâm, dặn dò Lục Nguyên vài câu, mới vội vã chạy đi, để lại một mình Lục Nguyên nhìn về phía rừng cây rậm rạp cười nghịch ngợm.

Nước biển xanh biếc, sạch sẽ không qua khỏi đầu gối, sóng biển cuối theo chút bọt nước, đưa đến không ít vỏ sò có hình thù quái dị. Lục Nguyên một tay nhấc lên làn váy dài, liền bắt đầu chơi đùa ở bờ biển.

Vỏ sò màu sắc xinh đẹp thế này nếu làm thành chuông gió treo ở lều trại, hẳn sẽ là tạo nên một cảnh không tồi.

Nước biển lạnh lẽo nhẹ vỗ vào đầu gối, Lục Nguyên càng đi càng sâu, thẳng đến khi cảm thấy cát dưới chân càng lúc càng ít, cô mới nhớ đến người lính nhỏ vừa rồi dặn dò cô không được xuống biển.

"Xem ra đến lúc trở về rồi."

Cô dùng làn váy rộng chưa không ít vỏ sò, phấn khởi nhìn mặt biển bình lặng, chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên sửng sốt một chút, nhấp nháy con ngươi nhìn về phía cách mình mười mét.

"Đó là cái gì? Cá mập sao?"

Hình như có thứ gì đó đang bơi về phía cô, tốc độ cũng không nhanh, cô chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng dáng màu đen, cũng không biết vì sao, nhìn thứ màu đen nhánh ấy, tim cô lại khẩn trương đập nhanh.

Trực giác thấy không ổn, cô lập tức muốn chạy về phía bờ biển.

Nhưng mà vừa mới bước được nửa bước, cẳng chân đột nhiên bị một thứ lạnh băng cuốn lấy! Hoảng sợ đến cực điểm, Lục Nguyên còn chưa kịp kêu to, thứ đang cuốn lấy chân cô bỗng nhiên mạnh mẽ kéo một cái.

"Phanh!"

Dáng người nhỏ xinh không kịp đề phòng bị kéo sâu vào trong biển, nước biển phía trước phía sau tràn vào trong mũi miệng, cô bị sặc đến không thể phát ra tiếng, đáng sợ chính là thứ đang cuốn lấy chân cô vẫn đang tiếp tục muốn kéo cô vào sâu dưới lòng biển sâu!

"A....Cứu....Mạng"

Đôi tay lung tung chụp đánh về phía trước, muốn bắt lấy thứ gì đó có thể cứu mạng mình, lắc lư trong nước biển, cô căn bản không ổn định được trọng tâm, nước biển tràn vào phổi làm cô dần dần mất đi ý thức.

Đột nhiên , cô cảm thấy thứ kinh khủng kia dừng lại, cổ chân đang bị trói buộc được buông lỏng ra, đáng tiếc cô còn chưa kịp vui mừng, giây tiếp theo, cô liền cảm giác eo mình bị cuốn lấy.

Cô không thể hình dung được cảm giác này, cho dù cách một lớp áo sơ mi dày, cô cũng có thể cảm giác được thứ đang quấn ở bên hông cô cực kỳ lạnh lẽo, giống như là một cái đuôi, từ thô đến bé, nó dùng lực xiếc rất lớn, khiến cô gần như hít thở không thông.

Bị kéo lên khỏi mặt nước, Lục Nguyên hoảng sợ hộc ra mấy ngụm nước biển, trong đầu ong ong ồn ào, cô không có năng lực chống cự, ở trong lòng biển sâu kia, chỉ lộ ra cái đầu tham lam hỗn hoạn hít thở mùi tanh mặn của không khí biển.

Rất nhanh, cô phát hiện vật thể ở bên hông động đậy, bởi vì quá mức sợ hãi, Lục Nguyên đã suy yếu theo bản năng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn đến.

Lặn ở trong nước biển, thân thể mềm mại bị xoay lại, giữa hai chân có dị vật xâm nhập, nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, bởi vì váy dài bị biển xốc nổi lên, nên nửa người dưới của cô xem như là trần trụi.

Cô bị xiềng xích bên hông không chế đặt ngồi lên vật thể giữa hai chân, trong lúc nhất thời, Lục Nguyên thậm chí không dám đoán nó là thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được thứ đang kề sát mông non mềm là cái đó bóng loáng lạnh băng, cực kỳ giống với con lươn.........Không! Không đúng, cảm giác này, giống với đuôi của người rắn mà hôm đó cô thấy!

Suy nghĩ này như một tia chớp nổ tung trong đầu, làm cô hoàn toàn mất sức chống cự.

"Rầm!"

Có thứ gì đó từ trong nước xông ra, cảm giác áp bách ập vào trước mặt, làm Lục Nguyên không thể không lặng lẽ mở mắt, một khắc mắt thấy được thứ kia, cô sững sờ.

____ "Cha, bọn chúng nhìn có đáng sợ không?"

____ ......Không đáng sợ."

Chúng nó tiến hóa có thể nói là hoàn mỹ, trong khoảnh khắc, Lục Nguyên thậm chí không tìm ra từ ngữ để hình dung, thậm chí từ ngữ hoa lệ nhất chũng không đủ để hình dung bộ dáng của người trước mắt, giống như vị thần cổ Hy Lạp, ngũ quan thâm thúy mà tinh mỹ....

"Anh......"

Lục Nguyên có chút kinh hãi mấp máy cánh môi không chút huyết sắc.

Đôi mắt hắn rất đẹp, từ con ngươi nở rộ ra sắc xanh thẳm, so với ngọc bích đáng giá trăm triệu cô đã nhìn qua còn đẹp hơn, tựa hồ mang theo một chút ma lực sinh ra đã có, làm cô sa vào một mảng không gian xanh thẳm.

Hắn kéo thân thể cô trượt xuống, kéo về phía trong lồng ngực, Lục Nguyên lấy lại tinh thần, lập tức giãy giụa, đôi tay nhu nhược chống trước lòng ngực rộng lớn, mới phát hiện ngực hắn so với một người đàn ông bình thường còn to rộng hơn rất nhiều, làm cho cô có cảm giác bị áp bách không thoát được.

"........ Người Rắn sao?" Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Nguyên vì bị kinh hãi, nên gần như không thể phát ra tiếng.

Đừng quên vote và cmt nha mng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net