Chương 1.Tần trong Tần Hoài,Thư trong Thư Mặc,Tần Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Hoa Hoa
___
Màn đêm dày đặc, đêm hè thế nhưng vẫn còn đọng lại một chút dư vị ấm áp của Mặt trời,trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh ướt đẫm,đom đóm trên mặt đất xuyên phá bóng tối,bầu trời lại giống như một dòng sông lấp lánh đang lưu chuyển,ánh trăng sáng soi chiếu một gương mặt tái nhợt. Tuy là đang hôn mê nhưng lông mày thiếu niên vẫn nhíu chặt lại,lông mi dài như cánh bướm vương vài giọt lệ khẽ run lên,như thể đang gặp ác mộng.

Trong mộng,giống như bị kẹt lại trong địa ngục,vẩn đục mùi rượu,va chạm tàn bạo,sống lưng bị chạm phải đá cứng,chân buộc phải nhấc lên.

" Không muốn! Ta là nam nhân,ngươi,ngươi,buông ta ra ".

Hắn từng bước lui về phía sau,nhưng tên lính mặc quân phục Ngụy quân kia vẫn vẻ mặt đáng khinh cười như cũ, vươn tay ôm chặt lấy hạ thân của hắn:“Ngươi mẹ nó câm miệng, nếu không phải bề ngoài không tồi, quân gia cũng không đến nỗi tìm tới một kẻ vô dụng ngươi ' xử lí' ”.

Còn có không ít tay muốn mò tới hắn,trong hỗn loạn lại có người hùng hùng hổ hổ thúc giục:" Tên chó nhà ngươi nhanh lên! Không phải chỉ có một mình ngươi muốn chơi,các huynh đệ còn đang chờ đây này! "

" Mẹ kiếp. Một tên nam nhân mà các ngươi cũng tranh nhau cướp,800 năm chưa từng được gặp nữ nhân à?"

Đám Ngụy quân đó càng nói càng thêm khó nghe, Tần Thư cả người run rẩy,giãy giụa giống như dã thú, móng tay bấu chặt trên mặt đất, cuối cùng tận gốc bẻ gãy, rốt cuộc ngất đi,nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét nối tiếp nhau,mùi máu tanh nồng,tiếng giày giẫm lên lá rụng dần đến gần, người kia dừng lại ở trước mặt hắn một lúc lâu như đang cẩn thận nhìn thứ gì đó,“Nữ nhân a?”

"!". Tần Thư đột nhiên mở mắt ra,toàn thân đau đớn từ lâu đã không còn cảm giác nữa,hắn giống như đang được người nào đó ôm chặt trong ngực,theo bản năng liền muốn giãy dụa,nhưng càng giãy càng bị giữ chặt hơn,sau lại nghe một giọng nói khinh bỉ từ trên truyền xuống,tràn ngập ý đùa:" Cô nương chớ có giãy dụa,không may ngã ngựa,ta sẽ không cứu ngươi nữa đâu ".

Giữa tiếng ồn ào của vó ngựa,có nhóm người không nhịn được cười,một người ở gần đó hỏi:"Tam gia, ngươi như vậy thật không trượng nghĩa! Các huynh đệ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cướp được nữ nhân từ tay đám Ngụy quân kia về cho ngươi,chính là muốn lưu người về làm áp trại phu nhân,vì vậy ngươi ngàn vạn lần làm mất người đấy!”

"Ngươi mẹ nó miệng thì chạy xe lửa cái gì? Ngươi nhìn bộ dáng tẩu tẩu bảo bối của Tam gia xem,nói bỏ là bỏ được à? ". Một nam nhân khác đáp lại,hắn ta ngồi trên lưng phỉ mã cười càng thêm càn rỡ.

Tần Thư theo tiềm thức ngẩng đầu lên nhìn,vừa lúc bắt gặp đôi mắt chứa đầy tiếu ý,đường nét của người nam nhân này vô cùng thâm thúy,lông mày anh mĩ không tự chủ được hơi nhướng lên,tuy là trong bóng đêm,cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của nam nhân đối mặt với Tần Thư. Dừng lại khoảng hai giây,sau đó tên lưu manh cười rộ lên.Hắn trời sinh mang theo một cổ tà khí,hắn mặc quần đùi đen, áo sơ mi  tùy ý mở rộng, lộ ra cơ bắp to,rắn chắc, Tần Thư bị dáng vẻ hung hãn của hắn doạ sợ,nhưng khi giãy giụa,hắn hẳn đã động đến chỗ nào đó trên người. Từ vết thương truyền đến một trận đau đớn như dao cắt,cảm giác đau đớn xen lẫn không chịu được,rốt cuộc cũng không thể ép xuống được nước mắt.

Tần Thư từ nhỏ gia giáo cực nghiêm,là  công tử có dòng dõi Giang Nam, từ nhỏ liền biết tính tình điềm đạm là lẽ lớn, khóc cũng không ra tiếng, chỉ là cắn môi, cắn đôi môi vốn đã mỏng đến trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe mờ sương.

Thủy Tam vốn dĩ còn muốn tiếp tục trêu chọc nhưng nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của hắn,những lời định nói đành phải nuốt xuống,càng thêm cảm thấy bọn thuộc hạ thanh âm chói tai,liền quát một tiếng:" Tất cả câm miệng "

Hắn nói ra những lời thô bạo này,bọn thuộc hạ liều lĩnh đã thành quen liền không thèm đếm xỉa đến tính khí hắn,ngược lại là Tần Thư hơi run lên,Thủy Tam ánh mắt tối sầm lại,nhẹ giọng nói:"Ngươi đừng sợ,gia tên Thủy Tam,những người khi nãy khi dễ ngươi đã bị xử lí,ngươi hiện tại đã không sao rồi"

Vào năm Dân Quốc thứ 26(1937) ,cả nước hỗn loạn,vẹn biển xảy ra chiến tranh,nhưng vùng nội địa phía Tây Nam vẫn bình an vô sự, sau khi Thượng Hải và Tô Châu lần lượt thất thủ,rất nhiều dân tị nạn chạy vào Tây Nam. Nơi này rốt cuộc cũng không thể tiếp tục kéo dài hơi tàn,đeo lên lớp mặt nạ làm ra bộ dáng an bình thịnh thế được nữa. Trên đường đi cũng có thể tùy ý nhìn thấy những xác chết đang bắt đầu thối rữa và thi cốt trắng xoá,thậm chí việc cướp bóc trong lúc hỗn loạn cũng là điều thường thấy.

Tần Thư cùng cha và ca hắn chạy nạn đến Tây Nam,một đường cùng đi xuống,cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn,tuy nhiên lại gặp phải một toán quân Ngụy ở nơi núi non hiểm trở.

Nghĩ đến chuyện này đúng là trốn không xong.

Tần Thư không nói lời nào,Thủy Tam thấy hắn như vậy cũng không phản kháng,lại thong thả ung dung bổ sung thêm:" Mọi chuyện công bằng. Ta không thể tự nói tự trả lời,ngươi cũng không thể cái gì cũng không nói được. Bất quá nói cho ta biết tên của ngươi đi?"

Thủy Tam cúi đầu đánh giá' nàng ', thầm thở dài trước vẻ đẹp của người này mày dài mi mỏng,cằm nhọn,vốn dĩ là khuôn mặt thanh tú thuần khiết nhưng lại có một nốt ruồi son nơi khoé mắt phải làm thêm mấy phần yêu nghiệt,xinh đẹp lại không kém xảo quyệt. Tuy nói tóc hơi ngắn,y phục đang mặc cũng là trường bào, nhưng hiện giờ thế cục hỗn loạn,nữ cải nam trang cũng chẳng phải hiếm gì mấy.

Tam gia trong lòng thích trong miệng liền nhịn không được đùa giỡn, “ Chậc,chậc,đã lâu không gặp được nữ nhân đẹp như vậy!”

" Ngươi mới là nữ nhân". Tần Thư giận đến mặt đỏ bừng,cư nhiên cảm giác được ánh mắt của Thủy Tam đang nhìn mình,có chút bất đắc dĩ ho nhẹ hai tiếng,cảm thấy hắn giống như đã hiểu lầm cái gì."Tần trong Tần Hoài,Thư trong Thư Mặc,Tần Thư. Xin lỗi,ta không phải nữ nhân,vì thế không thể làm áp trại phu nhân của ngươi được ".

Tần Thư xuống giọng tới thật nhẹ,mang theo ôn nhu nam nhân truyền vào tai,sởn cả tóc gáy,thậm chí là thêm ba phần áy náy nhưng lại mang theo sạch sẽ làm nhân tâm sinh kính sợ, Tần Thư xem xét thời thế, cảm thấy hiện tại chính mình cô độc bất lực, không thể cùng đám mãng phu này cứng đối cứng, vẫn là phải giả bộ đáng thương.

Khiến hắn nghi hoặc chính là,khi nghe hắn nói thế,tên thổ phỉ cũng không có một điểm quá kinh ngạc,chỉ là trầm mặc chốc lát,đem hắn càng cẩn thận mà đánh giá một phen,vân đạm phong khinh mà nga một tiếng,sau lại cười một nụ cười đầy tà mị. Hắn càng nói lại càng thêm phần nghiêm túc:"Gia hy vọng ngươi tiếp nhận hiện thực, hôm nay tất cả các huynh đệ đều thấy, ngươi đã không còn lànữ hài, xác thật đã biến thành nữ nhân…"

".....Ta!Là!Nam!Nhân!"Tần Thư cảm thấy chính mình vừa rồi bị mù mới cảm thấy nam nhân này rất áp chế,đây đơn giản chính là một cái đầu óc chậm phát triển. Hắn cảm thấy cho dù nói thêm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng,dứt khoát đem tay Thủy Tam đặt ở trước ngực," Ngươi sờ đi! ".

Thủy Tam có chút xấu hổ mà nhéo nhéo, trong nháy mắt kia Tần Thư rõ ràng cảm giác được hắn run lên run lên, Tần Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi tự cảm thấy bản thân về sau sẽ an an ổn ổn,ai biết được cái tên lưu manh kia vài giây sau lại hỏi hắn:" Ai nói áp trại phu nhân chỉ có thể là nữ nhân? "

Các tiểu đệ bên cạnh hiển nhiên đều dỏng hết hai tai lên mà nghe trại chủ cùng mỹ nhân nói chuyện phiếm,nghe vậy liền chạy ra hát đệm:" Đây là Tam Gia đỉnh núi,là muốn áp trại phu nhân hay là áp trại thiếu gia,cư nhiên cũng là Tam Gia định đoạt!"

Lại giọng nói kia cười càng ngày càng điên cuồng:" Ta nói sao ngực lại bằng phẳng như vậy! Ha ha,chúng ta như thế nào lại không nhìn rõ,còn mang một nam nhân về"

Tần Thư lại lần nữa hoảng sợ,muốn giãy dụa nhưng lại bị Thủy Tam ôm đến gắt gao,liền không nói hai lời đối với cánh tay không tiếp đón của hắn đánh xuống, Thủy Tam hít một ngụm khí lạnh, như tức giận lại như vui vẻ mà nói:" Nếu là thấy máu,gia chính là muốn ngươi cùng bồi"
Cảm giác nguy hiểm ập tới trước mặt, thế nhưng không đợi Tần Thư phản ứng lại thì đã bị cắn vào gáy, nơi đó thần kinh cực kỳ mẫn cảm,hắn cơ hồ là vô thức nghẹn ngào một tiếng, bất lực lại mang theo dụ hoặc không thể giải thích, sau đó Thủy Tam ở bên tai hắn nhẹ nhàng bổ sung một câu, “Xong rồi, xem ra gia phải vất vả rồi.”

"Đồ khốn,ngươi chơi lưu manh". Tần Thư cả người đều đỏ bừng,hắn là đại thiếu gia,sao có thể so với đại sơn vương từng ấy mặt mũi chứ?

Thủy Tam thấy hắn thẹn quá hoá giận,liền cười thúc ngựa chạy nhanh, ngựa con ăn đau liền liền nhanh hơn so với lúc trước,một giọng nói ũ rũ truyền ra xa:" Trở về Bái Đường Lâu!"

Tiếng thông reo phập phồng, bốn bề bát ngát, tiên y nộ mã, là thời điểm tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net