Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÊN TRANG WEB CỦA TÁC GIẢ KHÔNG TÌM THẤY CHƯƠNG 3

_________________

Giông tố ùn ùn kéo tới, Minh Ngọc một mặt bận rộn chỉ huy cung nhân tiến hành tránh sét, một mặt hỏi: "Ngụy Anh Lạc đâu?"

"Muội không biết nữa, vừa nãy cũng không thấy nàng." Phỉ Thúy trả lời.

"Nha đầu chết tiệt này, dám là trốn đi đâu lười biếng rồi!" Minh Ngọc tức giận mắng, "Mặc kệ nàng ta, mọi người mau làm việc tiếp đi."

Đến khi xong xuôi, bóng dáng Ngụy Anh Lạc vẫn chưa xuất hiện, Minh Ngọc bắt đầu hơi lo lắng: "Nhĩ Tình tỷ tỷ, sắc trời tệ như vậy, nàng ta sẽ không có chuyện gì chứ?"

Hệ thống một mực yên tĩnh, Nhĩ Tình liền đoán Ngụy Anh Lạc sẽ không xảy ra bất trắc gì, vì thế nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Minh Ngọc: "Nếu là muội bị ném ở ngoài kia, ta nhất định lo đến chết, còn Anh Lạc thông minh lanh lợi, có khi còn có sứ giả âm thầm bảo hộ, cho nên chúng ta không cần nghĩ nhiều đâu."

Chốc lát sau, Ngụy Anh Lạc vô sự trở về, nàng ta thay y phục ướt đẫm nước mưa ra, hong khô tóc, rồi như bình thường đi hầu hạ Hoàng hậu.

Cơn mưa đã ngăn cản tin tức lan truyền, mãi đến sáng hôm sau, Trường Xuân Cung mới hay tin Dụ Thái phi qua đời.

Hoàng hậu kêu Nhĩ Tình đưa Ngụy Anh Lạc tới gặp người, cho những cung nữ khác lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Hoàng hậu ngữ khí dịu dàng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh Lạc, rốt cuộc ngươi và Dụ Thái phi có quan hệ gì?"

Ngụy Anh Lạc ánh mắt lóe lên: "Nương nương, chuyện này nô tỳ không biết gì cả, là do Dụ Thái phi làm nhiều việc ác, cuối cùng gặp tai ương báo ứng..."

"Lúc này ngươi còn muốn giấu ta?" Hoàng hậu mệt mỏi nói, "Bản cung biết rõ lòng ngươi mang đầy oán hận, luôn chờ thời cơ để trả thù. Vì vậy ta vẫn tìm cách khuyên ngươi, nhưng do bản cung tự đại, bản cung thật sự không cản nổi ngươi..."

"Nương nương, không phải như thế!" Ngụy Anh Lạc lúng túng giải thích, nàng ta có ba tấc miệng lỡi, nói năng chưa thua ai, nhưng trước mặt Hoàng hậu, nàng không thể cãi lại.

Hoàng hậu tiếp lời: "Trường Xuân Cung không dung chứa nổi ngươi, kể từ hôm nay, ngươi hãy đến Tân Giả Khố suy xét bản thân đi."

"Nương nương, người muốn đuổi nô tỳ đi sao?" Mặt Ngụy Anh Lạc biến sắc, nàng muốn cầu nương nương tha thứ, nhưng Hoàng hậu đã nâng giọng gọi Nhĩ Tình vào.

Nhĩ Tình xốc tấm vải mành bước vào, liền thấy Ngụy Anh Lạc lết đến bên cạnh Hoàng hậu, ôm đầu gối người khóc cầu: "Nương nương, bây giờ người đang mang thai, trên dưới hoàng cung đều như hổ đói rình mồi, xin cho nô tỳ ở bên người tới khi sinh hạ bình an! Chỉ cần người sinh hạ tiểu a ca, nô tỳ lập tức đi ngay, tuyệt không ở lại chướng mắt nương nương!"

"Nhĩ Tình, đưa nàng ta ra ngoài!" Hoàng hậu xoay người, không muốn nhìn nữa.

"Tuân lệnh." Nhĩ Tình kéo Anh Lạc, "Đi thôi."

Ngụy Anh Lạc vùng khỏi Nhĩ Tình, hướng Hoàng hậu dập đầu ba lần.

Ngụy Anh Lạc soạn xong bao y phục màu lam vô cùng đơn giản, bước ra khỏi Trường Xuân Cung, nàng ta vẫn nán lại ở cửa lưu luyến không nỡ.

Ở cùng nhau đã lâu, Minh Ngọc, liền kéo theo Nhĩ Tình, đi tiễn Anh Lạc: "Mau đi thôi, Hoàng hậu đã phạt ngươi, Hoàng thượng sẽ không tăng thêm trách phạt vì nể mặt mũi nương nương. Ở Tân Giả Khố, ngươi hãy đem tính tình thu liễm lại đi, nếu còn gây ra chuyện, không ai có thể che chở được nữa đâu."

Ngụy Anh Lạc gật đầu: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi. Hoàng hậu và tiểu a ca sau này phải trông cậy vào hai người rồi."

Minh Ngọc nhìn theo bóng dáng Anh Lạc đi xa, hỏi Nhĩ Tình: "Chúng ta có nên báo cho Phú Sát thị vệ biết không?"

Nhĩ Tình trả lời: "Vậy đi báo cho ngài ấy thôi."

Minh Ngọc do dự: "Nhưng muội chưa nhìn thấy ngài ấy hôm nay."

"Không phải muội quen một người thị vệ khác sao? Nhờ hắn chuyển lời giúp đi."

Minh Ngọc nhanh nhảu, "Ai quen biết hắn chứ!"

Đúng là một đôi hoan hỉ oan gia, Nhĩ Tình trêu ghẹo: "Phải, là ta quen hắn, tướng mạo không tồi, phẩm hạnh hình như cũng rất tốt, có thể đáng nương nhờ tấm thân, ta muốn tìm hiểu nha."

"Nhĩ Tình tỷ tỷ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net