015 - Cảnh đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không những che giấu được kĩ năng diễn xuất của Bàng Tâm Hạo mà còn giúp sự thay đổi của cả hai trở nên tự nhiên trôi chảy."

***

Chung Cửu Đạo nghiêm túc cân nhắc về tính khả thi của chuyện này, lắc đầu tiếc nuối: "Không được. Chúng không có căn cước công dân."

Thiếu căn cước công dân thì chẳng có cách nào kí hợp đồng với các đoàn làm phim khác. Đoàn phim này chỉ có mỗi Chung Cửu Đạo điều hành, tất nhiên có thể dùng chúng làm diễn viên nhưng nơi khác thì không được, vẫn đòi hỏi hợp đồng.

Thấy Chung Cửu Đạo che chở mình, đám lệ quỷ len lén dạt đến phía sau lưng anh. Từng cặp mắt loé lên ánh sáng xanh lục u ám đăm đăm dõi theo Tiền Đa Quần. Thậm chí có một đôi nhãn cầu còn bị móc hẳn xuống rồi được đặt ngay bên chân hắn, trừng trừng nhìn hắn như chết không nhắm mắt.

Bọn chúng đều là quỷ từ xã hội cũ, theo hiểu biết của chúng thì sau khi trở thành quỷ bộc, chúng chính là nô lệ của Chung Cửu Đạo. Trong trường hợp Chung Cửu Đạo còn chút thương xót, chúng vẫn có thể tồn tại yên ổn. Nhược bằng không, chúng cũng chỉ có thể mặc người chém giết.

Thậm chí giả dụ một ngày nào đó Chung Cửu Đạo cảm thấy Phó Nguyệt chưa đủ mạnh, bắt cô ta nuốt dì Dương tăng cường lực lượng thì dì Dương cũng chẳng phản kháng được.

Nếu thèm muốn sắc đẹp của Thích Vãn Liên, có thể chiếm lấy luôn. Mà bản thân thiên sư chướng mắt quỷ quái, ra lệnh Thích Vãn Liên đi hầu hạ kẻ khác cũng không thành vấn đề.

Đa số bọn chúng đều là phận khốn khổ lúc còn sống, thành quỷ rồi mà còn thê thảm đến vậy thì thà rằng hồn phi phách tán vẫn hơn.

Thực ra bọn chúng không tường tận về các loại khái niệm như diễn viên, minh tinh, cho rằng Tiền Đa Quần muốn bọn chúng bị người khác nô dịch sai bảo nên đương nhiên lòng chúng tràn ngập thù hận và sợ hãi.

Tiền Đa Quần đã minh hoạ đầy đủ ý nghĩa câu "Có tiền mua tiên cũng được"*. Hắn trông đám lệ quỷ đều có nét đặc sắc riêng rồi lại ngắm mấy diễn viên quỷ có thể dùng phép biến hoá để thay đổi diện mạo mà trong đầu toàn là kế hoạch vĩ đại về việc mở công ti lẫn làm ăn phát tài. Không hề phát hiện cặp mắt đong đầy căm hờn ngay dưới chân mình, hắn chăm chăm thuyết phục Chung Cửu Đạo.

"Tư tưởng cổ lỗ sĩ quá, chúng ta mở công ti kia mà!" Tiền Đa Quần nói, "Cậu có thể xin giấy uỷ quyền khiến bọn chúng giao quyền đại diện quản lí tất cả các loại hình công việc trong ngành giải trí cho công ti ta, như thế bên thuê người chỉ cần kí hợp đồng với chúng ta là được. Hơn nữa đó không phải hợp đồng sử dụng lao động mà là hợp đồng uỷ quyền đại diện cho chúng ta nên không cần giao hồ sơ cho bộ phận nhân sự, không cần trả tiền bảo hiểm*. Hợp đồng kiểu này chỉ phát huy tác dụng lúc bọn chúng cảm thấy ta vi phạm thoả thuận, đi kiện chúng ta mà thôi. Bọn chúng lại không thể ra toà kiện cáo, có hợp đồng hay không, hợp đồng có kèm theo giấy tờ gì nữa không thì ai hay!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Tiền Đa Quần tài năng hơn người, hai mươi nghìn tệ của anh hi sinh cũng đâu oan uổng!

Dù Tiền Đa Quần đã đưa ra một bản kế hoạch đầy đủ, Chung Cửu Đạo vẫn lắc đầu: "Sai khiến quỷ quái không phải chuyện dễ, giao chúng cho người khác tôi cũng không yên tâm. Coi như có thể kiểm tra tình hình bọn chúng bất cứ lúc nào nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Chỉ e một khi hung tính bọn chúng trỗi dậy, tôi đến nơi thì sự đã rồi."

Đám lệ quỷ thở phào. Thậm chí Thích Vãn Liên còn giả đò chấm chấm nước mắt, ra vẻ cảm động đến mức rơi lệ.

"Hầy!" Tiền Đa Quần thở dài thườn thượt, cuối cùng đành phải bảo: "Vậy hãy quay mấy cái clip ngắn ngắn đi, cậu là đạo diễn còn gì? Lúc rảnh rỗi cho đám diễn viên chính thu vài video ngắn đăng lên mạng, đương nhiên xác suất nổi tiếng hơi thấp cơ mà nếu đã nổi rồi thì có thể giúp chúng ta tiết kiệm chút ít phí quảng cáo."

Việc này thì khả thi, đám lệ quỷ cũng không phản đối.

Người bọn chúng thần phục chính là Chung Cửu Đạo. Chúng chỉ phục tùng một mình Chung Cửu Đạo, không muốn bị người khác điều khiển.

Nhất là cái tên Tiền Đa Quần mang bộ mặt gian giảo đểu cáng thế này!

"Được rồi, mọi người tự tìm phòng nghỉ ngơi đi. Kể từ giờ, tầng ba sẽ là chỗ nghỉ của các người. Trong giờ nghỉ không được xuống tầng hai quấy rối đồng nghiệp, có điều lúc quay phim có thể đi lại tự do."

Trở thành nô lệ quỷ rồi, mấy con quỷ này cũng không dám làm trò nữa. Nay rốt cuộc đã được giải phóng khỏi phòng chiếu phim, phạm vi hoạt động rộng mở.

Chúng rất vui mừng, lao nhao tìm đến căn phòng mình ưng ý. Có một con quỷ thực sự không thể kiềm lòng, đã rút ruột mình quấn vào cổ Tiền Đa Quần khi lướt qua hắn. Siết hắn không chết thì làm hắn tởm chết.

"Cứu, cứu mạng a a a a a!" Mất đi lớp che chắn của kính lọc tiền tài, cuối cùng Tiền Đa Quần đã biết sợ, vươn bàn tay kêu cứu với Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo huơ ngón tay giúp hắn gỡ ruột ra, đồng thời thở dài: "Lão Tiền, không đi đêm không sợ gặp ma. Nếu anh không làm gì trái lương tâm* với bọn chúng, khúc ruột này chẳng tài nào gây tổn hại đến anh."

Hiện giờ dương hoả trong Tiền Đa Quần rất yếu ớt, khó mà tự vệ. Nếu đổi lại là Lạc Hoè, e rằng cậu nhóc ngố ấy sẽ hỏi đám quỷ: "Đây là đạo cụ sao? Giống thật quá đi mất! Cơ mà nghe hơi tanh xíu, tôi muốn đi tắm."

"Thôi được, mai đây anh nhất định sẽ bỏ tiền làm từ thiện." Tiền Đa Quần vừa nói vừa dùng tay che cổ.

"Không riêng mình anh. Trong tương lai bộ phim này của tôi sinh lợi thì cũng trích một khoản từ phần tiền lẽ ra các diễn viên quỷ được hưởng để đóng góp thiện nguyện, xem như tích đức cho chúng." Chung Cửu Đạo trả lời.

Tiền Đa Quần sực nhớ một chuyện gì đó: "Đạo diễn Chung, hình như cậu vẫn chưa cảnh cáo anh phải giữ bí mật nhỉ."

"Không cần thiết. Anh nói ra chưa hẳn có người tin. Chuyện phiếm chớ nhắc đến quỷ thần. Bàn tán về cõi âm quá nhiều dễ thu hút ma quỷ, tổn thọ." Chung Cửu Đạo bình thản bảo, "Vả lại hẳn anh cũng không có ý định tiết lộ."

Một kẻ đang cấp tốc thay đổi hình tượng bản thân nhằm thành lập công ti kiếm tiền sao có thể lắm miệng chứ? Đầu Tiền Đa Quần đại khái không có ý niệm đó.

Lời khuyên nhủ tử tế của Chung Cửu Đạo còn thuyết phục hơn so với mấy câu đe doạ. Tiền Đa Quần lập tức bưng kín miệng, tuyệt đối không dám nói năng gì nữa, sợ rước phải những thứ quỷ quái khác.

Người quỷ tản mát, một đêm thanh bình.

Buổi sớm hôm sau, mùi điểm tâm thơm phức đánh thức Lạc Hoè đang say giấc.

Cậu đột ngột bật dậy khỏi giường, lay lay Bàng Tâm Hạo giường bên: "Dậy thôi, nay dì Dương nấu bữa sáng đó! Tay nghề dì ấy cao hơn đạo diễn Chung nhiều, tranh thủ xuống ăn lúc còn nóng nào."

Từ hương thơm, Lạc Hoè có thể nhận rõ đây là đồ dì Dương làm. Món cháo thơm lừng ngày đầu tiên anh Tiền đã được húp, đến tận giờ phút này cậu vẫn còn nhớ!

"Ông phấn khởi thế chi vậy? Hai ta đang đóng phim mà, ăn được đồ ngon à?" Bàng Tâm Hạo ngồi dậy, mặt mày phờ phạc, tâm trạng tồi tệ cùng cực.

Cậu ta tuyệt nhiên không nghĩ ra hôm qua mình diễn kiểu gì. Hôm nay nhất định cũng sẽ có cảnh của mình, phải làm sao đây.

Bàng Tâm Hạo xuống giường soi gương, ngờ vực ngắm bản thân trong gương: "Sao bữa nay trông mình được thế nhở?"

Trong gương, cậu ta không còn bọng mắt, không còn quầng thâm mắt, không còn nốt mụn nào, da dẻ căng bóng, sắc mặt hồng hào, nom còn đẹp hơn sau khi đi dưỡng da tại thẩm mĩ viện.

Bàng Tâm Hạo - kẻ người ngợm tiều tuỵ vì mấy ngày liên tiếp mất ngủ - sờ sờ mặt mình: "Tối qua mình ngủ ngon ghê lắm à?"

Trạng thái tốt như vậy, không cần tốn thời gian trang điểm. Bàng Tâm Hạo vỗ thêm ít nước lên mặt xong liền theo Lạc Hoè xuống tầng dưới.

Trong nhà ăn không chỉ có mỗi mình dì Dương, Tiểu Nghiên với Tiểu Vân cũng ở đó. Các cô ngồi tụm lại quanh một người phụ nữ, ba người chuyện trò vui vẻ. Nội dung chủ yếu là về chăm sóc da, tập thể hình, chế độ ăn uống.

Ngồi giữa chính là Thích Vãn Liên.

Thấy Thích Vãn Liên, lòng Bàng Tâm Hạo nảy sinh hai loại cảm xúc đối nghịch vô cùng. Một loại là ngưỡng mộ thực lực của cô tận nội tâm cùng một chút xíu rung động, loại còn lại là nỗi sợ bắt nguồn từ sâu trong linh hồn. Sợ tới mức cậu ta không có can đảm nhìn thẳng Thích Vãn Liên.

"Vãn Liên, năm nay chị bao nhiêu tuổi?" Tiểu Nghiên hỏi.

"Già hơn các cô rất nhiều." Thích Vãn Liên trả lời.

"Tầm bậy hà. Tôi hai mươi ba, tôi nghĩ chị tầm hai mươi là cùng! Xét thần thái thì chị là chị, xét mặt thì tôi mới là chị." Tiểu Vân nói.

"Hai mươi tuổi sao?" Thích Vãn Liên lộ vẻ mặt hoài niệm: "Chính xác. Nhiều năm về trước, tôi chết ngay đúng sinh nhật lần thứ hai mươi."

Tiểu Nghiên rùng mình, tỏ ý không thể chịu đựng được: "Trời ạ, chị đã bắt đầu nhập vai luôn rồi ư? Đừng nghiêm mặt mà thốt lời đáng sợ vậy chứ, suýt chút nữa tôi tưởng thật rồi."

Thích Vãn Liên vươn cánh tay trắng toát, thanh mảnh ra, giúp Tiểu Nghiên vén mớ tóc loà xoà về sau tai. Chạm đầu ngón tay lên đôi gò má cô, Thích Vãn Liên dịu dàng nói: "Tưởng thật thì tốt. Thứ tôi muốn chiếm được chính là làn da mềm mại mịn màng đầy sức sống thế này đây."

"Khiếp quá đi mất, ha ha ha ha ha!" Một tràng cười sang sảng vang lên, xua tan âm khí khắp nhà ăn. Lạc Hoè ngồi cạnh Tiểu Nghiên, bắt chuyện với ba cô gái.

Bấy giờ, Tiểu Nghiên mới cảm thấy cánh tay đang tê cứng có chút tri giác. Cô chủ động gọi dì Dương: "Dì cho con một chén canh đi."

Dì Dương cười tít mắt, bê nồi canh đặt thẳng lên bàn. Ai muốn húp bao nhiêu thì tự múc bấy nhiêu.

Đến cả cái tên thường ngày không ưa ăn canh là Bàng Tâm Hạo cũng nốc sạch một chén. Trong khi mọi người đang húp canh thì Thích Vãn Liên ngồi ra xa, yên lặng theo dõi bọn họ.

"Chị không ăn ạ?" Lạc Hoè hỏi.

"Tôi ăn lúc còn trên lầu rồi. Phải giữ dáng." Thích Vãn Liên đáp.

Mọi người nhìn vòng eo thon nhỏ mỏng manh của cô, nghĩ thầm muốn giữ được vóc dáng ấy cũng không dễ dàng.

Chẳng bao lâu sau, đạo diễn Chung và nhà sản xuất Tiền cũng xuống nhà ăn. Hôm nay nhà sản xuất Tiền nom có vẻ khá bất ổn, tay run liên tục như bị bệnh Parkinson*, nốc cạn ba chén canh nóng mới dứt.

Đạo diễn Chung thì vẫn điềm tĩnh và trầm tính như mọi khi, vừa ăn bữa sáng vừa dặn dò: "Hôm nay sẽ thay đổi phân cảnh một chút. Đoạn hồi ức không ghi hình trong biệt thự, cần dựng lại lần nữa. Chúng ta quay phần ở biệt thự trước, đóng chung với các diễn viên vai quỷ."

Thực ra có thể quay đoạn hồi ức trong biệt thự, miễn chỉnh sửa bối cảnh lại sao cho nom giống một toà nhà hoặc góc phố thời hiện đại là được. Hôm nay tương tác với các diễn viên quỷ chủ yếu nhằm giải quyết trở ngại giúp Bàng Tâm Hạo.

Thích Vãn Liên đã tự tin sẽ sửa được tật hễ thấy ống kính là mặt mũi vặn vẹo của Bàng Tàm Hạo, vậy thì trước hết cứ cho cô ta trổ tài.

Cơm nước xong xuôi, đầu tiên mọi người ra ngoài để quay cảnh trong biệt thự.

Lấy góc nhìn của bốn sinh viên đang đứng bên ngoài toà nhà, họ trông thấy một người phụ nữ vận chiếc xường xám màu đen trên tầng ba. Cô ta cầm trên tay một điếu thuốc đang cháy, lẳng lặng quan sát họ.

Cảnh tượng này cần quay sao cho mang cả tính thẩm mĩ lẫn kinh dị. Người phụ nữ mặc xường xám màu đen này phải khiến người ta vừa ngỡ ngàng trước nhan sắc mĩ miều, lại vừa cảm thấy nguy hiểm.

Phim kinh dị truyền thống thường giải quyết vấn đề này bằng hiệu ứng âm thanh và kĩ thuật quay phim. Tuy nhiên làm vậy chỉ tăng cảm giác kinh dị, giảm tính thẩm mĩ.

Mà Thích Vãn Liên chẳng cần hiệu ứng đặc biệt gì. Chỉ cần cô đứng yên tại chỗ, đó chính là sự dung hoà giữa hai loại khí chất trái ngược ấy.

Các nhân vật phụ không xuất hiện trong đoạn này, có thể trở về nghỉ ngơi. Nhưng mọi người chẳng hẹn mà cùng đến xem khu vực ghi hình, cũng muốn nhìn thử năng lực của diễn viên đóng cảnh đôi.

Màn cửa dày nặng trên tầng ba hé ra một khe hở chỉ vừa cho một người. Thích Vãn Liên đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía thợ quay phim và mấy diễn viên kia.

Cô sở hữu nét đẹp trầm lắng cực kì, yêu kiều tựa một bức hoạ, một đoá sen trắng nở rộ giữa chạng vạng bóng đêm. Song, đôi con ngươi vọng xuống mọi người thì lại chẳng thuộc về nhân loại.

Khó diễn tả nổi cái loại cảm giác run rẩy mà ánh nhìn ấy khơi gợi. Nó không phải đôi mắt đang nhìn đồng loại, mà là đôi mắt đầy ham muốn xâu xé từ kẻ bề trên. Ánh mắt cô dừng trên cánh tay của bạn, tức khắc sinh ra ảo giác cánh tay đau buốt như thể toàn bộ thịt da nơi đó bị xẻo đi từng lát từng lát một. Cô đối mặt với bạn, bạn sẽ không tự chủ được mà rời mắt khỏi cô bởi nếu cứ tiếp tục nhìn, bạn sẽ có cảm giác đau đớn hệt như nhãn cầu mình bị khoét sống xuống vậy.

Thích Vãn Liên bình thản đứng một hồi, bỗng nở nụ cười diễm lệ.

Cô mỉm cười như đang chìm trong dư vị nào đó, như hồi tưởng chuyện vui nào đó. Chẳng qua, khi kết hợp với cái nhìn kia thì lại như đương thoả thuê chiêm ngưỡng khoảnh khắc bạn sụp đổ, vỡ tan.

Độc nhất mỗi biểu cảm đó cũng đã làm người khác thót tim, thậm chí suýt chút ngừng thở.

"Cắt." Chung Cửu Đạo lên tiếng gọi Thích Vãn Liên.

Thích Vãn Liên dụi tắt điếu thuốc, khiêm tốn gật đầu với Chung Cửu Đạo rồi bước khỏi khung cửa.

Đến giờ phút này, ánh mắt hướng đến Chung Cửu Đạo mới có vẻ dành cho người ngang hàng. Đám người bị đông cứng dần dần bình tĩnh lại.

Người thợ phụ trách việc quay chụp thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta mở đoạn video vừa ghi được, kích động bảo: "Xém nữa em tưởng cô ấy vượt khỏi camera tới ăn thịt em thật rồi. Chưa bao giờ em quay được cảnh đẹp thế này, đẹp kiểu muốn run lên luôn."

Chung Cửu Đạo khẽ gật đầu: "Coi như thể hiện không tệ."

Làm lệ quỷ mà không phô bày được phong thái bực này sẽ biến thành trò cười ở Quỷ giới.

Anh lùi lại một bước, chợt nhận thấy mình đã đụng phải ai đó. Quay sang nhìn thì bắt gặp Lạc Hoè lặng lẽ đứng ngay phía sau anh, còn Bàng Tâm Hạo Tiểu Nghiên Tiểu Vân nép sát bên Lạc Hoè. Bốn bạn dính vào nhau như trẻ sinh đôi dính liền, trốn sau lưng anh.

Chung Cửu Đạo: "... Sao vậy?"

"Không, không biết nữa! Không hiểu sao tôi thấy hơi lạnh giữa mùa hè thôi. Chắc do đạo diễn Chung cao, thân nhiệt cao, đủ ấm nên đứng sau lưng anh ấm lắm lắm." Lạc Hoè đáp.

Chung Cửu Đạo: "Có sợ không?"

Bốn bạn đồng loạt gật đầu.

"Sợ là đúng rồi." Chung Cửu Đạo hài lòng nói.

Bốn bạn: "..."

Sắp tới đây họ thật sự phải đóng chung với các đồng nghiệp vai quỷ ư? Chắc sẽ sợ phát khóc mất.

Bố trí hậu trường cho đoạn tiếp theo xong, Chung Cửu Đạo liếc nhìn bốn bạn: "Cảnh tới là cảnh thứ ba mươi ba trong kịch bản, Bàng Tâm Hạo đối mặt Thích Vãn Liên."

Ba bạn còn lại thở ra một hơi dài thoải mái, trong khi Bàng Tâm Hạo thì: "Hả? Vì sao lại là tôi trước?"

"Chẳng phải cậu diễn rất hay sao?" Chung Cửu Đạo cười cười, "Hôm qua cậu đã thể hiện khả năng nhập vai cấp bậc sách giáo khoa, tôi mong hôm nay cũng vậy."

"Không phải, tôi đâu có, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lí..."

Bàng Tâm Hạo chưa kịp dứt câu đã cảm thấy có người đẩy lưng mình một cái. Cậu ta loạng chà loạng choạng nghiêng về phía trước, bị Chung Cửu Đạo xách vào vị trí như xách gà.

Trước khi đi, Bàng Tâm Hạo quay đầu lại, muốn xem thử ai là người đã đẩy mình ra. Vừa xoay lại liền thấy cả ba bạn đồng thời giơ cao nắm tay, đồng thanh: "A Hạo cố lên, chúng tôi đợi cậu trở về!"

"Đồ phản bội!" Bàng Tâm Hạo bi phẫn nói. Đã hứa cùng nhau sợ quỷ cơ mà? Hà cớ chi lại mặc cậu ta lẻ loi ra trận chứ?

Thợ quay phim đã ghi lại chân thực một màn này, nghĩ thầm lấy làm clip hậu trường cũng ổn.

Bất đắc dĩ lên thớt*, thấy camera chĩa về mình, Bàng Tâm Hạo chẳng còn tâm trí nào mà sợ Thích Vãn Liên. Cậu ta dồn toàn bộ tập trung vào chiếc máy quay phim trước mặt, đắn đo làm sao biểu hiện ra dáng vẻ hoàn mĩ, đừng để bị chê xấu, quê, đen, chân ngắn, eo thô, mặt to, mắt mũi miệng không cân đối nữa.

Kì thực tư thế và biểu cảm cậu ta cho là hoàn hảo, trưng ra trong vô thức đó trông vừa đơ cứng vừa giả trân.

Đến nước này mà còn cố diễn quả đúng là thảm hoạ.

Thợ quay phim thấy khuôn mặt xấu như vậy trên màn hình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Chung Cửu Đạo một thoáng. Thường thì vào thời điểm kiểu này, Chung Cửu Đạo sẽ hô dừng.

Song lần này Chung Cửu Đạo lại lặng im, đợi Thích Vãn Liên ra tay.

Theo kịch bản, lúc này bốn sinh viên đã nghi ngờ toàn bộ thành viên gia đình trong biệt thự đều là quỷ. Họ đang định chạy trốn thì Thích Vãn Liên giữ Bàng Tâm Hạo lại, muốn hàn huyên với cậu ta về cô con gái Tiểu Nguyệt.

Bàng Tâm Hạo áy náy với bạn gái cũ Tiểu Nguyệt nên theo cô ta đến phòng sách, lại phát hiện bộ mặt thật của Thích Vãn Liên, khiếp hãi tới nỗi bỏ chạy thục mạng.

Ắt hẳn Thích Vãn Liên đã hoá trang cho già dặn đi, trông giống một người phụ nữ độ tứ tuần có chăm sóc giữ gìn da dẻ rất kĩ lưỡng. Nhìn thì tưởng mới ngoài ba mươi, mà từ thần thái có thể nhận ra cô đã bốn mươi tuổi.

Có điều vẫn diễm lệ như cũ.

Thích Vãn Liên mới đặt chân vào sân quay, Bàng Tâm Hạo dán mắt vào cô ngay tắp lự, tạm thời quên béng cái máy quay.

Thợ quay phim âm thầm ồ lên. Sự biển đổi này vừa khéo có thể diễn giải thành Bàng Tâm Hạo ngồi đợi Thích Vãn Liên xuất hiện mà như đang ngồi bàn chông khiến mặt mũi cứng đờ hết cả. Sau khi Thích Vãn Liên lộ diện, cậu ta lại bất giác sợ hãi.

Không những che giấu được kĩ năng diễn xuất của Bàng Tâm Hạo mà còn giúp sự thay đổi của cả hai trở nên tự nhiên trôi chảy.

***

* Tác giả:

Hẹn mọi người mai gặp, vẫn có năm trăm bao lì xì ngẫu nhiên như cũ. Yêu mọi người, moa moa (づ ̄3 ̄)づ╭~

Edit: Mọi người cuối ngày Cá tháng Tư vui vẻ.

* Chú thích:

1. 有钱能使多群推磨 (hữu Tiền năng sử Đa Quần thôi ma): Tác giả chơi chữ. Ba chữ 钱多群 (Tiền Đa Quần) cũng là tên của bạn Tiền. Biến tấu từ câu tục ngữ 有钱能使鬼推磨 (hữu tiền năng sử quỷ thôi ma), nghĩa là có tiền có thể sai khiến quỷ thần, đồng tiền là vạn năng.

2. 五险一金 (ngũ hiểm nhất kim): Tên gọi chung của một số quyền lợi an sinh mà người sử dụng lao động cung cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thai sản, bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm tai nạn lao động và tiền hỗ trợ nhà ở - Theo Baike.

3. 心中有愧(tâm trung hữu quý): Ý chỉ cảm thấy áy náy, cắn rứt lương tâm, hổ thẹn trong lòng... sau khi làm chuyện sai trái - Theo Zhidao.

4. Bệnh Parkinson: Một rối loạn thoái hóa lâu dài của hệ thần kinh trung ương, ảnh hưởng chủ yếu đến hệ thống vận động. Các triệu chứng ban đầu rõ ràng nhất là run, cứng nhắc, chậm vận động và đi lại khó khăn, nhưng các vấn đề về nhận thức và hành vi cũng có thể xảy ra - Theo Wikipedia.

5. 赶鸭子上架 (cản áp tử thượng giá): Xua vịt lên giá, không trâu bắt chó đi cày. Theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người - Theo Hanzii.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net