Chương 1: Ngày đầu tiên ở học viện quý tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hou_Nie
_____________________________
[ Bọn họ là anh em tốt, nhưng lại yêu cùng một nữ nhân, hạnh phúc do hắn ban tặng, tội lỗi cũng do hắn tha thứ ]

[ Vậy mà hắn lại điên cuồng đến mức giẫm đạp lên tình huynh đệ ! Những người nam nhân đấu tranh vì tình cảm sẽ đưa ra những lựa chọn như thế nào ? Kịch bản nam chính vườn trường cứu vớt hạnh phúc——

《 Sự cám dỗ tại học viện quý tộc》】

Hệ thống ở trong đầu Tống Y đầy diễn cảm đọc đoạn bối cảnh giới thiệu, mà vẻ mặt Tống Y càng thêm cứng đờ, cô ý thức được nội dung quen thuộc này đúng là cuốn tiểu thuyết mà cô đọc đêm hôm qua.

Nếu một cô gái hai mươi tuổi thích đọc tiểu thuyết Mary Sue có tội, pháp luật sẽ trừng trị cô chứ không phải biến cô thành nữ chính trùng tên với mình trong cuốn tiểu thuyết này.

Bối cảnh của cuốn sách này là một trường cao trung quý tộc tên Sansley, nguyên chủ là một trong số ít học sinh được đặc cách của trường, bởi vì phải gánh vác tiền thuốc men của cha nên vào năm thứ ba, cô được Sansley " tiến cử" với khoản học bổng kếch xù, đây chính là nữ chủ lọ lem điển hình trong các câu chuyện.

  Không giống như những nữ chính mạnh mẽ khác, nguyên chủ bề ngoài xinh đẹp tính cách lại ôn nhu, cho dù bị bắt nạt cũng chỉ âm thầm chịu đựng.

  Mà nam chính quyển sách này tên là Thẩm Dục Cảnh, tính tình tàn bạo bốc đồng, không hơn không kém với hỗn thế ma vương.

  Trong ngày khai giảng đầu tiên, nữ phụ ác độc bắt nạt nữ chính ở nhà ăn lại bị hắn ma xui quỷ khiến ngăn lại, từ đây hắn liền nhất kiến chung tình đối với nguyên chủ xinh đẹp yếu đuối, bắt đầu theo đuổi cuồng nhiệt.

  Khi dễ theo đuổi, đúng như tên gọi, ngoài mặt bắt nạt nhưng thực chất là đang theo đuổi, cụ thể chính là tham khảo học sinh tiểu học luôn nắm lấy bím tóc của cô gái mình thích.

  Thẩm Dục Cảnh thích nhất là dáng vẻ yếu đuối khóc lóc của nguyên chủ trong lòng hắn, làm hắn đau lòng đến nỗi cả thế giới này đều muốn cho cô, trong quá trình này hắn yêu cô đến nỗi không kìm chế được.

  Tuy cái tính cách này có chút bệnh hoạn nhưng trong văn Mary Sue chính là vương tử ác ma điển hình, thỏa mãn tất cả tiêu chuẩn của nam chính.

  Nam số 2 Giang Dịch Hành bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lại chỉ dịu dàng với một mình nữ chính, vĩnh viễn luôn bảo vệ, làm bạn với nữ chính, chưa bao giờ lấy danh nghĩa vượt qua ranh giới tình bạn, người cao ngạo như vậy trong tình yêu lại hết sức hèn mọn, cũng bởi vậy đã khiến cho vô số độc giả đau lòng.

  Về phần nam số 3 Hàng Phong cũng chính là vai ác của quyển sách này, thân phận thật sự của hắn là con ngoài giá thú của một thế gia hào môn, hắn từ nhỏ đã ghét dòng máu dơ bẩn của mình, đồng thời cũng vô cùng hận thù thế giới này.

  Tất cả mọi người đều sợ hắn, tiếp cận hắn cũng chẳng muốn.

  Cho đến khi nguyên chủ xuất hiện tựa như một tia sáng ấm áp chiếu lên sinh mệnh hắn, từ đó trở thành sự cứu rỗi trong tâm hồn hắn.

  Cuốn tiểu thuyết này kể về ba chàng trai " ưu tú " như vậy, vì muốn đạt được tình yêu của nữ chính mà điên cuồng tranh đoạt, đấu tranh lẫn nhau ngươi chết ta sống, cuối cùng sau khi năm ấy tốt nghiệp nghỉ hè, nữ chính tử vong vì tất cả mọi người đã khiến họ hoàn toàn thanh tỉnh.

  Tống Y: ????

  Mé, cuốn sách cũng thái qua rồi đó.

  Không sai, các bạn không nghe lầm, bọn họ đều có tương lai tươi sáng, chỉ có kẻ xui xẻo là nữ chủ đã chết.

  Mà lời giải thích của hệ lại càng thêm khó hiểu——

  Bởi vì nữ chính là bạch nguyệt quang trong lòng mọi người, bạch nguyệt quang phải hoàn mỹ không tì vết, trên thế giới này chỉ có người chết mới có thể thực sự hoàn hảo.

  Tống Y phớt lờ hệ thống, ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ xe buýt,
cây cối xanh biếc tràn đầy sức sống, xung quanh còn có học sinh mặc đồng phục của trường trung học số 7, tất cả đều tượng trưng cho sức sống của cuộc đời.

  Cô lại cúi đầu nhìn huy hiệu kim sắc của trường ở trước ngực, thậm chí còn hơi chói mắt, rõ ràng đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất nhưng nguyên chủ lại phải kết thúc mạng sống chỉ vì cái giả thiết chó má này.

  Đối với Tống Y ở hiện thực, cha mẹ cô qua đời vì hỏa hoạn khi cô còn rất nhỏ, cô cũng không có gì mà phải vướng bận, vì vậy sau khi bình tĩnh lại cô đã chấp nhận hết thảy.

  Hệ thống nhanh chóng đưa ra nhiệm vụ.

  Một. Sống thật tốt

  Hai. Thi đậu đại học ở Đế Đô, có được một cuộc đời tươi đẹp.

  Trong cốt truyện gốc, nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến cái chết của nữ chủ là do ba nhân vật nam chính đã yêu cô.

  Bởi vì họ muốn tranh giành tình cảm của nữ chính, còn có sự đố kị của những nữ sinh khác đã khiến nguyên chủ phải chịu rất nhiều tổn thương đáng lẽ không phải nhận.

  Bị các nam chính yêu = nữ chính = chết.

  Rời xa nam chính = người qua đường Giáp = phông nền = sống sót.

Kế hoạch đã sẵn sàng.

  Hiện tại tuyến thời gian này mới chỉ là khởi đầu của câu chuyện, cũng là được một tuần sau khi khai giảng.

  Ở trường học này, các lớp học được quyết định dựa trên kết quả của các kỳ thi hàng tháng, trong đó lớp A chỉ có ba mươi người đứng đầu mới được bước vào, đây chính là lớp tinh anh thực sự.

  Mà kết quả thi thử đầu vào khai giảng đã có thành tích, cả năm học sinh chuyển trường đều vào lớp A, trong đó dẫn đầu là nguyên chủ, thậm chí còn cướp đi ngôi vị số một của học thần Giang Dịch Hành.

  Diễn đàn lúc này đang thảo luận sôi nổi việc này.

  [ Ôi mẹ ơi! Các đại gia mau đi xem kết quả xếp hạng lần này! Tôi đang hoài nghi chính mình bị mù, Giang Dịch Hành xếp thứ hai ?! ]

  1L: Này mẹ nó giống như nằm mơ vậy, lần đầu tiên ngôi vị số một bị thay thế, xem ra chúng ta sắp đổi chủ rồi.

  2L: Không chỉ có xếp hạng đầu tên Tống Y, danh sách xếp hạng của lớp A lần này còn có rất nhiều cái tên xa lạ, tình huống này là như thế nào ?

  3L: Cái này mà cũng không hiểu, đây là năm thứ ba, đương nhiên nhà trường phải bỏ tiền ra để chiêu mộ học sinh giỏi của trường khác nhằm tăng tỉ lệ tuyển sinh, đó là điều bình thường.

  4L: Nhưng mà tôi có điều muốn nói, Tống Y này thực sự có bản lĩnh, có người nào biết cô ấy không? Có địa vị như nào vậy ?

  ........

  Lúc này, Tống Y, nhân vật trung tâm của đề tài đến cổng trường còn chưa đi vào được.

  Một bạn học nam mang theo băng đeo đỏ ở cánh tay ngăn cô lại, lời lẽ chính đáng hỏi: " Lớp nào? Không đeo thẻ tên trừ ba điểm."

  Điểm số của trường có liên quan tới các học bổng, đây là thứ mà các học sinh được đặc cách thường rất quan tâm đến.

  Thẻ tên thường có họ tên và số lớp của học sinh, vì vậy rất nhiều học sinh cảm thấy thứ này không được riêng tư nên từ chối đeo nó, có thể nói nội quy này xem như được bỏ qua.

  Học sinh trực ban cũng thấy trên người Tống Y không có chỗ nào là hàng hiệu, biết được cô nhất định là học sinh đặc cách.

  Hay là đánh cậu ta ? Cho cậu ta biết cái gì là không nên coi thường người khác.

  Tống Y nghĩ như vậy, chuẩn bị dạy cho người này một bài học, nhưng đối phương lại đột nhiên mỉm cười, thay đổi sắc mặt, nháy mắt lộ ra khuôn mặt ân cần hét lên: "Chúc hội trưởng một buổi sáng tốt lành."

Tống Y quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên đẹp trai đứng cách đó không xa, mắt kính che khuất cảm xúc dưới đây mắt cậu lại càng tăng thêm khí chất lạnh lùng cao quý. Đôi môi mỏng hơi mím lại, cho người ta một loại cảm giác thờ ơ xa cách.

Nam sinh kia giống như gặp được chỗ dựa, chạy tới chỗ thiếu niên chỉ tay vào Tống Y cáo trạng.

Chẳng mấy chốc thiếu niên lạnh lùng kia đi về phía cô, hỏi: " Tên họ."

Hai chọi một, đánh không lại, đánh không lại.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vì vậy Tống Y không chút do dự trả lời:" Sam Thái, tôi tên Sam Thái"

Thiếu niên mặt vô cảm mở ra quyển sổ, lạnh lùng nói:" Không hợp tác, trừ năm điểm."

" Đừng đừng đừng !" Tống Y đương nhiên biết cái tên này không thể bị lừa, cô đành phải mỉm cười:" Chỉ đùa một chút thôi, các cậu thật không có một chút khiếu hài hước nào. Tên của tôi khó viết, để tôi tự làm."

Thiếu niên ngước mắt lên nhìn Tống Y vài giây, một chút cũng không có hoài nghi đưa quyển sổ và cây bút cho cô.

Tống Y nhận lấy rồi đặt lên bàn, cong eo nghiêm túc viết xuống ba chữ cái lớn—

Sở, Vũ, Tầm.

Lớp A năm 3.

Mỗi bàn học được khắc một con số khác nhau ở góc bên trái để thể hiện thứ hạng của mọi người đang ngồi trong lớp học.

Thời gian đã không còn sớm, các bạn học đã đến hơn một nửa, người ở đây căn bản đều là thành viên cũ của lớp A, cho nên khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ, bọn họ đều biết đây là những học sinh được đặc cách chuyển tới, thậm chí còn có người đánh cược về số hạng của họ.

Trong số năm học sinh đặc biệt mới chuyển trường, bốn người trong số họ đã được nhận vào top mười của lớp, chỉ có một người xếp thứ 27, xuýt nữa chưa bước vào được lớp A.

Thời điểm Tống Y bước vào đã chịu vô số ánh mắt nhòm ngó.

Bạn nam tóc màu hạt dẻ ngồi ở góc hàng ghế thứ tư thổi tiếng huýt sáo hướng về Tống Y, sau đó cười nói với bàn trên:" Bạn nữ này lớn lên thật xinh đẹp, chắc là cái người xếp hạng thứ 27 kia, trường học dùng tiền của chúng ta để mua một cái bình hoa về sao ?"

Xung quanh vang lên những tiếng cười đùa, cũng chẳng có ai cảm thấy hành vi của cậu ta có vấn đề.

Dưới những ánh mắt có thiện ý không tốt, Tống Y đi tới trước mặt bạn học nam kia, nhìn về con số trên bàn—

26.

Bạn học nam thấy Tống Y tới gần, liền cho rằng mình đoán đúng rồi, đứng dậy đưa tay ra, cười giả nhân giả nghĩa:" Hoan nghênh bạn cùng bàn mới, tôi tên Quyền Nhạc."

Tên này lập tức nhắc nhở Tống về thân phận của đối phương, một trong những người bạn hồ bằng cẩu hữu* của nam chính Thẩm Dục Cảnh, đồng thời cũng là một tay ăn chơi trác táng, cậu ta tốt hơn một chút so với Thẩm Dục Cảnh ở mặt thành tích cũng không tồi, miễn cưỡng có thể ở lại lớp A.

*Bạn xấu

Tống Y không bắt tay với cậu ta, mà chỉ đáp lại lời nói của cậu ta:" Tôi còn tưởng cậu lợi hại đến đâu, thì ra cũng chỉ hạng 26."

Quyền Nhạc đương nhiên nghe ra lời trào phúng của Tống Y, nụ cười nháy mắt cứng đờ, tức giận nói:" Này, cậu chưa rõ tình huống bây giờ sao ? Cậu chỉ là một học sinh dựa vào thành tích mà tồn tại trong ngôi trường này. Nếu cậu chỉ có chút trình độ như này, tôi khuyên cậu tự giác cút ra khỏi đây đi! Nếu không sớm hay muộn cậu cũng sẽ bị đuổi!"

Tống Y suy tư gật đầu:" Vậy cậu cảm thấy tôi xếp hạng thứ bao nhiêu mới được ở lại ?"

Quyền Nhạc sửng sốt, không ngờ đến câu hỏi này của Tống Y.

Có lẽ bởi vì khuôn mặt cô quá mức trong sáng, hoặc có thể đôi mắt kia quá mức sạch sẽ không có chút giả dối nào, trong nháy mắt Quyền Nhạc quên mất lời nói trào phúng vừa nãy của cô, trả lời:" Ít nhất cũng phải trong top mười của lớp."

"Ồ." Tống Y gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

" Này! Thái độ của cậu là sao, cậu muốn đi đâu—"

Quyền Nhạc đột nhiên yên tĩnh lại, trơ mắt nhìn Tống Y ngồi xuống chiếc bàn có đánh con số "1".

Ngay sau đó cậu ta nuốt nước miếng, ý thức được một điều nực cười nào đó, nhưng lại không muốn tin.

Có người khác mở miệng nói:" Bạn học, ghế trong lớp học này là dựa theo thành tích, không thể tùy tiện ngồi được."

" Tôi biết mà." Tống Y đặt cặp sách xuống, quay lại nhìn Quyền Nhạc mỉm cười, từ xa đưa tay ra với cậu ta:" Chào cậu, tôi là Tống Y. Thật đáng tiếc, tôi không phải là bạn cùng bàn của cậu."

Xung quanh vang lên một trận hút khí lạnh, ý thức được Tống Y chính là vị đứng đầu trong truyền thuyết kia, ánh mắt khinh thường cũng đều biến thành khiếp sợ.

" Ôi vãi! Cậu ấy là Tống Y? Người xếp hạng thứ nhất!"

" Lớn lên xinh đẹp thành tích còn tốt như vậy, nếu không phải học sinh đặc cách thì thật hoàn hảo."

" Quyền Nhạc thật là xấu hổ, không nghĩ tới người ta chính là người đứng đầu lớp."

" Đừng nói nữa, Quyền Nhạc mặt đều đen rồi kìa!"

.......

Mãi đến khi chuông reo cuộc thảo luận này mới tạm thời kết thúc.

Các bạn học đều lần lượt đến lớp, chỉ có điều bên cạnh Tống Y vẫn còn trống, đó là chỗ ngồi của nam số 2 Giang Nhất Hành.

Tống Y không quá để ý đến chuyện này, trong cốt truyện ban đầu, một nhân vật cấp thần như Giang Nhất Hành phải tham gia rất nhiều cuộc thi trong ngoài trường, việc cậu không đến lớp là chuyện bình thường.

Mà giờ phút này, ở hàng ghế sau của lớp học.

Quyền Nhạc chống cằm nhìn chằm chằm Tống Y ước chừng mười phút, sau đó nhìn nam sinh bên cạnh.

Mang theo ánh mắt xoi xét, nam sinh bị ánh mắt của Quyền Nhạc làm cho sợ hãi, đặc biệt cậu còn làm học sinh đặc cách nên không giám phản kháng con nhà giàu giống như Quyền Nhạc, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống.

Quyền Nhạc bất mãn mở miệng hỏi: "Này, tôi nói cậu cũng là học sinh đặc cách, tại sao Tống Y lại đoạt giải nhất kỳ thi mà cậu chỉ thi được hạng hai mươi bảy?"

Nam sinh thấp giọng nói: "Tống Y vốn đứng nhất của trường tôi, đây là trình độ bình thường của cậu ấy. Tôi là vì ...... Mẹ bị tai nạn cách đây một thời gian nên nhất thời thành tích giảm xuống."

Quyền Nhạc nghéo tay một cái với cậu ta:" Nghe này, vì để trị liệu cho mẹ cậu, cậu phải học tập thật tốt, như vậy trường học mới có thể tiếp tục chi trả tiền bệnh cho mẹ cậu."

Nam sinh không hiểu dụng ý của Quyền Nhạc, nhưng cũng biết cậu ta nói không sai nên chỉ có thể vâng dạ gật đầu:" Tôi biết rồi."

" Tốt." Quyền Nhạc một lần nữa lại nhìn về phía Tống Y, bắt đầu tuyên bố kế hoạch tác chiến:" Nhìn Tống Y đi, cậu ấy chính là mục tiêu mà cậu phải cố gắng. Từ hôm nay trở đi, Tống Y làm cái gì cậu làm cái đó, cậu ấy học tập mười tám giờ cậu phải học tập mười sáu giờ! Tống Y làm mười đề thì cậu phải làm hai mươi đề! Hiểu chưa?"

Mà lúc này, " tấm gương học tập" Tống Y đang ngáp một cái.

Nhìn tiết tự học trong thời khóa biểu, Tống Y lấy ra một quyển sách đặt trên bàn, động tác lưu loát nước chảy mây trôi——

Nằm xuống ngủ.

Hệ thống [ .....Không hổ là cô]

Quyền Nhạc nhíu mày, nhìn nam sinh bên cạnh, trực tiếp ấn đầu đối phương xuống bàn:" Nhìn gì mà nhìn? Cậu cũng phải ngủ! Nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể nghe giảng bài tốt! Nắm chắc thời gian! Ngủ nhanh lên!"

Nam sinh:......

*
Trên diễn đàn lại bùng nổ bài đăng mới.

[ Tôi đã nhìn thấy vị đệ nhất Tống Y! Lớn lên khá xinh đẹp, nhưng phỏng đoán sẽ ở trường chúng ta không lâu.]

1L: Phía trên nói rõ ràng đi, chuyện gì xảy ra vậy?

2L: Cô ấy làm cho tiểu thiếu gia Quyền gia xấu hổ trước mặt mọi người, tiểu thiếu gia này có thù tất báo, ngoại trừ Thẩm Dục Cảnh, không thể đắc tội ở ngôi trường này chính là cậu ta.

3L: Xem ra người đứng nhất này có vẻ thảm rồi, không biết có thể ngồi trên chiếc ghế này được bao lâu, nhưng về sau sẽ luôn có trò hay để nhìn.

........
Mà giờ phút này Tống Y đã đi vào mộng đẹp.

Không hổ là học viện quý tộc, độ cao bàn ghế rất thích hợp cũng rất thoải mái, Tống Y cảm thấy chính mình có thể nằm ngủ cả ngày.

Cũng không biết đã qua bao lâu, trong trạng thái mơ màng, một giọng nam lạnh lùng vang lên phía trên cô——

" Này Sở Vũ Tầm, tỉnh lại đi."
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tống Y: có bệnh ????
( 3181 words)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC