Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Saipan, tháng bảy.

Trong một khách sạn nọ.

Một người lười biếng nằm trườn trên con hồng hạc giữa bể bơi —— Áo ba lỗ màu trắng, quần bơi sọc đen trắng, lộ ra đôi chân trắng sáng không tỳ vết. Chiếc mũ lưỡi trai màu hồng trên đầu kéo xuống thật thấp, che khuất đôi mắt, giống như đang ngủ.

Cách đó hơn hai trăm mét là bãi cát và bờ biển tư nhân, không ai biết lí do vì sao người này lại không chọn tắm nắng dưới ánh mặt trời tự nhiên mà lại chọn nằm trên cái phao bơi kì lạ ở hồ bơi nhân tạo.

Đảo Saipan vốn nổi tiếng với bãi biển trong xanh cùng nhiều loại vách đá khác nhau. Đặc biệt là vào tháng bảy, hoa phượng trên đảo điên cuồng thay nhau nở rộ đỏ rực cả một vùng, trông từ xa tựa như một ngọn lửa. Thậm chí đến người đại diện cũng khuyên Na Jaemin nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà đi ngắm lấy ngọn lửa ấy một lần cho biết.

Thế nhưng Na Jaemin lại chẳng hề để tâm cái gì gọi là "cảnh đẹp". Đẹp hay không mỗi người một ý, đa phần định nghĩa về cái đẹp của mỗi người đều không giống nhau. Đối với mấy cái lời truyền miệng này, làm gì có ai thật sự tin vào cơ chứ. Riêng với cậu mà nói, một nơi yên tĩnh, thoải mái để cậu có thể phơi nắng và thong thả đánh một giấc, mới chính là nơi nghỉ dưỡng hoàn hảo.

Na Jaemin thề rằng cậu không hề muốn trông thấy một màn này. Nhưng những âm thanh ồn ào lại khiến cho cậu không thể không từ trong giấc mơ yên ả của mình mà tỉnh dậy. Cậu nâng cái mũ lưỡi trai màu hồng lên, nheo cặp mắt hướng về phía ánh nắng chói chang, thông qua khe hở mà nhìn rõ hai diễn viên chính của vở hài kịch này.

"Tủm."

Đột nhiên, người đàn ông tóc vàng ném vật gì đó xuống bể bơi, ngay sau đó giáng xuống một cái tát cho người đàn ông tóc đen, rồi nhanh chóng bỏ đi, sắc mặt người nọ dường như rất tệ. Một loạt hành động diễn ra rất nhanh, hiện trường chỉ còn sót lại người đàn ông tóc đen vẫn còn đang sửng sốt.

Điều làm cho Na Jaemin cảm thấy có chút buồn cười chính là, hai nhân vật chính trong vở hài kịch ban nãy cậu đều biết, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ quen biết mà thôi. Cả hai đều là tiền bối trong công ty cậu. Khác biệt ở chỗ người tóc đen kia gần đây đã lên chức giám đốc công ty.

So sánh hắn ta với bản thân, người tóc đen kia đã là ngôi sao lớn nắm giữ cổ phần trong công ty. Còn Na Jaemin vốn chỉ là một idol nhỏ mới debut được hai năm, làm công ăn lương dưới trướng công ty mà thôi.

Cho nên việc vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, Na Jaemin vừa cảm thấy bản thân hời to nhưng đồng thời vừa có chút ân hận.

Bởi vì cậu đã không cẩn thận mà bật cười thành tiếng.

"Anh thích anh ta à, giám đốc Lee." Thôi thì dù sao cũng cười rồi, Na Jaemin biết rõ chuyện cũng đã lỡ, bước tới nói chuyện với vị giám đốc họ Lee nọ.

Người kia một mực không nói gì, dường như trước đó còn không chú ý rằng ở đây ngoài bọn họ còn có sự xuất hiện của một người nữa. Biểu hiện cho thấy anh ta đang rất phẫn nộ cùng xấu hổ, mặt lại càng đen hơn.

"Anh ta có gì để giám đốc Lee đây thích nhỉ?" Na Jaemin biết rõ vẻ mặt cậu khi nói ra những lời này nhất định vô cùng thiếu đánh. Nhưng cậu quả thực là muốn hỏi, cậu đây không ngại thêm dầu vào lửa đâu. Bởi vì đáng ra cậu phải có một giấc ngủ trưa yên tĩnh, thì hiện tại đều bị hai người đàn ông này phá rối hết.

Người đàn ông có vẻ muốn lên tiếng trả lời lại há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra. Một lúc sau, bốn mắt ngắn ngủi nhìn nhau, rồi anh ta bỏ đi mất.

Màn hài kịch cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng Na Jaemin vẫn chưa cảm thấy hả được cơn tức giận này. Đem cục tức này cùng mình lao xuống hồ nước, thời điểm hai mắt cậu chậm rãi mở ra, nhìn thấy toàn là bong bóng xanh biếc dưới nước, đáy bể bơi được lát những viên gạch vuông xanh đen xếp xen kẽ nhau.

Còn có, một sợi dây chuyền màu bạc.

Hẳn là người đàn ông tóc vàng khi nãy đã ném sợi dây chuyền xuống. Na Jaemin lặn một hơi xuống đáy bể để vớt lên. Trong nháy mắt sau khi trồi lên khỏi mặt nước, cậu nhìn thấy mặt dây chuyền có hình dạng cây thánh giá, dưới khúc xạ của nước cùng ánh nắng mặt trời mà phát sáng không khỏi khiến mắt cậu ân ẩn có chút đau.

Toàn thân Na Jaemin ướt sũng, cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục nằm phơi nắng nữa. Cậu đành phải lên bờ và quyết định đi dạo một vòng quanh cái Grand Hotel này, nhìn tới nhìn lui mãi cũng chán, ngẫu nhiên cũng có thể trông thấy hoa phượng đỏ rực, ngoài ra còn có cả hoa phượng vĩ, biểu tượng của Đông Nam Á. Lại đành phải quay lại phòng nghỉ của mình mà tắm rửa thôi.

Nghe nói hoàng hôn ở đảo Saipan là tuyệt nhất. Cho nên Na Jaemin cũng không buồn bước ra ngoài, cậu vẫn luôn phản nghịch như vậy, dứt khoát nhốt mình ở trong phòng nghe đi nghe lại ca khúc gốc của MV lần này được quay ở Saipan.

Đúng vậy, cậu mang theo nhiệm vụ tới Saipan. Thần tượng nhỏ như cậu, vốn dĩ làm gì có thời gian nghỉ ngơi. Cho dù may mắn được tới khu nghỉ mát, chắc chắn cũng là vì làm việc cho công ty. Thỉnh thoảng chỉ đơn giản là nửa ngày nghỉ ngơi thoải mái cũng đã xem như là phúc lợi của công ty rồi.

Nghĩ đến đây, Na Jaemin lại bắt đầu cảm thấy tức giận. Tâm tình không tốt, lôi từ trong túi ra sợi dây chuyền hình thánh giá, tỉ mỉ nhìn ngắm trước sau vài lần.

Cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cậu lại đặt nó trở lại đầu giường mà tiếp tục nghe nhạc.

Cho đến khi hoàng hôn kết thúc, bóng đêm hoàn toàn che phủ mọi thứ. Na Jaemin mới đem sợi dây chuyền cất lại vào trong túi, bước ra khỏi cửa.

Chuông cửa phòng người tên "Han Jun" vang lên, Na Jaemin liền lẳng lặng đứng chờ ở một bên cửa. Không đầy một phút, cánh cửa phòng bật mở. Người mở cửa chính là người đàn ông tóc vàng cậu nhìn thấy chiều nay.

Khi cửa vừa được mở, Na Jaemin đem sợi dây chuyền cậu vô tình nhặt được, giơ lên đung đưa trước mắt của Han Jun, vừa cười vừa nói: "Han Jun-hyung, thứ này anh làm rơi ngoài bể bơi. Tôi vô tình nhặt được nó. Trả cho anh này."

Một tia gượng gạo lập tức lộ ra trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Han Jun. "A, là Jaemin à, làm sao em biết thứ này là của anh?."

Biểu cảm kia, trong mắt Na Jaemin hoàn toàn đang nói lên, có phải cậu đã nhìn thấy cái gì rồi không. Na Jaemin đương nhiên không muốn lại một lần nữa rước lấy phiền toái lên người, thuận miệng nói: "Là vì trước đây đã từng nhìn thấy anh đeo nó. Hôm nay vô tình nhặt được nên đem trả lại cho anh."

Na Jaemin không biết lời nói dối này có ổn không. Nhưng thời điểm nhìn thấy vẻ mặt Han Jun cảm xúc lẫn lộn đưa tay nhận lấy sợi dây chuyền, Na Jaemin cảm thấy thể xác lẫn tinh thần của mình đều thật sảng khoái.

Không muốn phải không, tôi lập tức cố tình đem đến trước mặt anh.

"Lần sau tiền bối đừng làm mất đồ nữa nha. Tôi xin phép về phòng trước. Tạm biệt."

Chào tạm biệt Han Jun xong, Na Jaemin mới thật sự cảm thấy tâm tình mình có chút tốt lên. Chỉ là trong thời gian một buổi chiều cậu cùng lúc đụng chạm hai vị tiền bối, một người trong đó lại còn là giám đốc công ty, điều đó làm cho cậu cảm thấy có chút lo sợ. Xin thề nếu có lần sau, nhất định cậu sẽ cẩn thận hơn.

Na Jaemin thường xuyên ngưỡng mộ sự dũng cảm của chính mình. Ít nhất điều đó chứng minh được cậu không phải là một thần tượng chỉ có mỗi cái mặt, cậu còn rất can đảm là khác. Nhưng cái này cũng chỉ là cách nói khiêm tốn của Na Jaemin, bởi vì cậu cảm thấy bản thân cũng nhiều chuyện quá rồi. Thời điểm mấy câu chuyện này lẫn lộn toàn bộ vào với nhau, cậu còn cảm thấy đau đầu một chút.

Trở lại phòng mình, Na Jaemin dùng điện thoại phục vụ khách yêu cầu một ly cà phê. Dòng chất lỏng đậm đặc chậm rãi trôi xuống cổ họng, cậu lại thấy có chút buồn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net