Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với cái chết của bố, Na Jaemin vẫn xem như còn giữ được bình tĩnh. Đây là sau khi Na Jaemin trở lại công ty, đối mặt với ánh nhìn của đồng nghiệp.

Na Jaemin cũng không để tâm đến những ánh nhìn đó. Cậu hiểu rất rõ cái đạo lý kia, trạng thái của một người chỉ là những gì người đó muốn thể hiện ra cho bạn xem.

Đang luyện tập trong phòng không được bao lâu, Na Jaemin đã được báo rằng, cậu và tiền bối Lee Jeno sẽ hợp tác trong một single. Xem như là quảng bá trước cho album mới của hắn.

Đây chắc hẳn là tin tốt theo lời của giám đốc Lee, là loại tin tức tốt đến nỗi khiến người bình thường có thể cười ngây ngốc cả ngày. Còn đối với Na Jaemin mà nói, có thể cùng với Lee Jeno, ngôi sao đang ở trên đỉnh cao K-pop, hợp tác cùng nhau, sự nổi tiếng của bản thân cũng sẽ tăng lên rất nhiều, điều kiện tiên quyết là bản thân cậu phải thật sự có năng lực. Ở điểm này, Na Jaemin vẫn luôn tự tin.

Tên của single là 《 Cold me 》.

Na Jaemin nhớ rõ thời điểm Lee Jeno comeback với album thứ 5 vào nửa năm trước, chỉ có duy nhất một bài tình ca tên《 Warm you 》. Cậu không nhịn được cười cười, 《 Cold me 》 chắc hẳn là bài hát tiếp đi.

Trong phòng thu âm, khi đã cầm trong tay lời bài hát, Na Jaemin có chút kinh ngạc.

Đó là câu chuyện ngắm tuyết vào mùa đông ở Sapporo. Lẳng lặng nghe bản demo, đọc hết một lượt lời bài hát, lúc đang nhìn đến tên người viết lời, Na Jaemin nâng mi mắt, sẽ không phải là chuyện tình Mary Sue trước kia của Lee Jeno đấy chứ.

Ngay lúc đó cậu vừa buông câu cảm thán, Lee Jeno cũng có thể buồn nôn đến vậy sao, lúc bình thường một chút cũng không nhìn ra được mặt này, vừa lúc đó Lee Jeno mở cửa đi vào phòng thu âm.

Sau khi nhìn thấy người vừa đến, Na Jaemin bất giác giật mình, dù sao cũng là người mình vừa nói xấu trong lòng, nhưng vẫn rất tự nhiên đứng lên cúi chào: "Chào giám đốc Lee."

Lee Jeno hơi hơi nâng cằm lên ý chỉ vào lời bài hát trong tay Na Jaemin và hỏi: "Thế nào?"

"Anh viết thật sự rất hay." Na Jaemin thề rằng hiện tại cậu rất muốn sử dụng hết tất cả các ngôn từ để khen ngợi, sau đó ở trước mặt Lee Jeno ba hoa chích chòe một phen.

Lee Jeno biết rất rõ Na Jaemin sẽ không nói cái gì thật lòng, ngay từ ban đầu đã như vậy. "Ý tôi là, có thể hát được không? Lát nữa sẽ bắt đầu thu âm."

Toàn bộ bài hát đều lạnh lẽo, bất kể là ca từ hay âm nhạc, đặt trong cái nắng chói chang của mùa hè tháng tám trông có vẻ không phù hợp lắm. Phần điệp khúc do Na Jaemin đảm nhận, hòa âm cùng với Lee Jeno. Mà Lee Jeno phụ trách hát tông trầm và phần rap, có thể nói chất giọng ấm áp của Lee Jeno chạy xuyên suốt bài hát.

Toàn bộ sắp xếp này đều khiến cho Na Jaemin cảm thấy khó hiểu."Vì sao lại là tôi, giám đốc Lee." Na Jaemin ở trong nhóm của cậu, vẫn luôn đảm nhận vai trò rapper và tông thấp. Cho tới bây giờ cậu chưa từng thể hiện trước mặt fan khả năng ca hát của cậu. Nhưng thật ra cậu thích sự sắp xếp như vậy, cậu vốn nổi loạn từ trong xương tủy, làm cho cậu không muốn tuân theo bất cứ khuôn phép nào trong mắt những người bên cạnh.

"Xem được video em luyện thanh nhạc trong phòng tập một lần, quãng giọng của em rất rộng, với cả mọi người đều nghe qua cả rồi. Hơn nữa phần điệp khúc của bài hát rất phù hợp với em."

Na Jaemin suy nghĩ một hồi, lại trở về bộ dạng cợt nhả."Không nghĩ tới anh còn thật sáng suốt nữa."

Lee Jeno không nói tiếp, cho dù hắn biết có thể dùng lời gì để đáp trả. Chỉ đi đến bên cạnh cậu thì thầm vài câu, Na Jaemin cũng không nghe rõ.

Bị Lee Jeno phớt lờ câu nói, Na Jaemin rõ ràng lại có chút vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều hơn. "Ôi, giám đốc Lee, cái anh viết không phải là chuyện tình của bản thân ngày xưa đó chứ? Biểu hiện của anh trông rất chân thật đó."

"Làm sao em nhìn ra được?" Lee Jeno nheo mắt lại

"Toàn bộ đều là tôi bịa ra."

"A?" Cảm thấy có chút mất mặt, Na Jaemin lặng lẽ mím môi, ngay lập tức ngậm miệng. Ra là bịa, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

"Ca từ không phải đều như nhau sao, em nghĩ người viết qua mấy trăm ca khúc, thật sự cũng sẽ trải qua một trăm lần như vậy sao?" Nhìn thấy chút thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Na Jaemin, Lee Jeno cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút đáng yêu đấy chứ. "Hơn nữa, thật ra tôi chưa đi Sapporo. Có muốn khi nào đó tìm thời gian đi ngắm thử không?"

Na Jaemin vừa nghe đến lập tức vội lắc đầu từ chối: "Không được không được. Chờ tới lúc giám đốc Lee tìm được mùa xuân tiếp theo, hãy tự mình giữ lấy rồi đưa cậu ấy đi đi." Nguyên nhân từ chối có chút phức tạp, thứ nhất, cậu không thích đi du lịch, cậu chỉ muốn ở nhà ngủ thôi. Thứ hai, cậu sợ lạnh nên không cần đi Sapporo ngắm tuyết đâu. Thứ ba, cậu nghĩ tới một chuyện khác.

Cậu dường như nhớ tới bài thơ của Lý Bỉnh Luật. Bài thơ tên là《 khi gió thổi, anh yêu em 》. Bài thơ có nói:

"Có muốn cùng đi Sapporo không?"

"Điều đó có nghĩa là anh thích em."

Cậu không biết Lee Jeno liệu có biết bài thơ này hay không. Hoặc chỉ là cậu nghe đến Sapporo từ trong miệng Lee Jeno sau lời bài hát của hắn sinh ra nghĩ nhiều. Cậu cảm thấy không khí phòng thu âm có chút ngột ngạt.

Lee Jeno nhìn thấy biến hóa nhỏ trong biểu cảm của cậu, liền cười cười. Đi qua vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu, như là đang nói, em luyện tập thật tốt đi.

Thời gian ghi âm kéo dài rất lâu, thu âm phần điệp khúc là lâu nhất, Na Jaemin mất thật lâu mới tìm được cảm giác. Về sau khi hòa âm của Lee Jeno cùng hòa phối, cậu cảm thấy trong phút chốc, trước mắt tựa như có tuyết trắng rơi rơi. Thật sự rất lạnh. Nhưng cũng thật xinh đẹp.

Sau khi kết thúc, Na Jaemin cảm thấy đầu óc có chút quá tải. Lúc đứng lên giãn gân cốt, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút mới phát hiện ra có một người đứng tựa lưng ở cửa, không biết đã đứng ở đấy đợi bao lâu rồi. Là Mark.

Mark là bạn cùng phòng của cậu. Cũng là đội trưởng của nhóm cậu. Người tỏa ra sức hút khắp bốn phía. Sức hút của anh ấy nằm ở chỗ có thể thu hút người khác bằng khả năng biểu diễn trên sân khấu, và cả tính tình hoạt bát, sáng sủa trước mặt mọi người sau khi xuống sân khấu. Điểm cười của anh luôn rất thấp (*). Nhưng chỉ khi ở trước mặt Na Jaemin, anh mới không biểu hiện ra khía cạnh này. Na Jaemin đã từng nói, bạn cùng phòng của cậu sẽ không quấy rầy cậu.

Cho nên, mối quan hệ của bọn họ, thật sự rất vi diệu.

Khi cùng nhau bước ra khỏi phòng thu âm, lúc đi ngang qua Lee Jeno, Mark cúi người chào một cái. Lee Jeno cũng hướng anh gật đầu một cái. Xem ra, hai người này cũng không phải rất thân quen.

Lúc sau, Mark hướng về phía Na Jaemin và nói: "Hôm nay phải quay cảnh thu âm trong phòng thu. Có muốn đi cùng không?"

Na Jaemin bấy giờ mới hiểu được, đại khái là các thành viên đều đã chờ rất lâu rồi, Mark đến là để đón cậu. Na Jaemin gật đầu, đi theo Mark ra khỏi phòng thu.

"Em làm rất tốt." Một trước một sau đi qua hành lang của công ty, Mark không quay đầu lại nói.

Na Jaemin chỉ khẽ gật đầu, "Cảm ơn." Trừ lúc đó ra, chưa từng nói nhiều với nhau.

Lúc tới phòng tập, bởi vì đang đợi người mà cả nhóm bắt đầu nghĩ ra trò chơi để giết thời gian. Phòng tập vốn đang náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều cùng lúc trông thấy Na Jaemin và Mark đi tới.

Quan hệ của Na Jaemin và các thành viên thật sự không được tốt lắm. Ngay cả Mark, bạn cùng ký túc xá với cậu cũng không nói chuyện với nhau quá ba câu, càng đừng nói tới các thành viên khác. Hơn nữa Na Jaemin cảm thấy, mấy người này thật sự rất ồn ào. Khiến cậu vô cùng đau đầu. Nhưng cũng may lúc có cậu, bọn họ cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người.

Buổi luyện tập vũ đạo ngoài ý muốn hoàn thành rất nhanh, tất cả mọi người đều rất chú trọng đến album lần này, đặt rất nhiều tâm huyết vào nó. Na Jaemin cũng bởi vậy mà có thể về ký túc xá nghỉ ngơi từ sớm. Với cậu mà nói, đây chính là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày.

(*) Người dễ bị chọc cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net