Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã quá nửa đêm một chút, Mark đứng ở cửa ký túc xá, nhìn thấy Na Jaemin chậm chạp đi đến bên cạnh anh, trên người tản ra một loại không khí vô cùng kỳ lạ.

Mãi đến khi âm thanh đóng cửa truyền tới, Mark mới lấy lại tinh thần, anh thật sự quá buồn ngủ rồi. "Sao hôm nay lại về muộn thế?"

Na Jaemin không trả lời. Ký túc xá không bật đèn, trong bóng tối, Mark lơ đãng nhìn tới đôi mắt đỏ hoe của Na Jaemin, giống như sắp nuốt chửng tất cả mọi thứ. Mark ý thức được điều gì đó không thích hợp.

Thế nhưng lại có chút muộn, bởi vì Na Jaemin đã đem một đống album để trên giá sách trong phòng khách gạt đổ hết xuống đất, âm thanh lộp bộp trong đêm khuya đặc biệt đột ngột.

Tất cả DVD đều rơi xuống trên mặt đất, Na Jaemin lại dường như chưa cam lòng mà đá thêm mấy cái, ánh mắt quét về phía bàn trà.

Mark không có thời gian, cũng không dám sững sờ, xông lên đi theo sau ôm lấy Na Jaemin đã đi tới phía bàn trà. Rất chặt, chặt đến nỗi Na Jaemin không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn cảm thấy không thể bỏ tay ra.

Không biết đã duy trì tư thế như vậy bao lâu, cuối cùng cũng làm cho Na Jaemin hơi bình tĩnh lại một chút.

Lời trấn an của Mark nhàn nhạt truyền tới bên tai."Không sao đâu. Không có việc gì đâu, Jaemin."

Mark có thể khiến cho Jaemin bình tĩnh lại, cũng chỉ có Mark có thể làm được. Na Jaemin nghĩ, vì anh là người biết bí mật của cậu.

Thời thực tập sinh, bọn họ là bạn cùng phòng của nhau.

Vào một ngày nghỉ nào đó, một vài thực tập sinh thực tập chung tới ký túc xá tìm Mark chơi game. Ban đầu, bọn họ còn coi bản thân là khách, nói chuyện vô cùng câu nệ. Mấy tiếng sau, tất cả mọi người đều phát điên, nhóm thiếu niên bắt đầu lớn giọng cười đùa náo loạn, không hề kiêng nể, giống như nơi này là nhà của bọn họ vậy. Mark vốn dĩ thích náo nhiệt, hùa theo mọi người cười đùa, cảm thấy bụng cũng bắt đầu đau.

Na Jaemin nằm ở trong phòng mình không tham gia. Ban đầu cậu chỉ đeo tai nghe, sau đó cậu cảm thấy ngay cả nhạc trong tai nghe cũng không ngăn được tạp âm từ phòng khách truyền tới, cậu cảm thấy trong lòng rất hoảng loạn, tim liên tục đập loạn xạ, tai ù đi, máu toàn thân dường như dồn hết lên đỉnh đầu.

Đó là lần đầu tiên câu làm người khác bị thương, cũng là lần duy nhất.

Cậu cảm thấy bản thân sắp điên rồi, cầm lấy cái ghế gỗ trong phòng, mở cửa ra lập tức hướng về phía đám người ném qua. Cậu không nghĩ tới hậu quả, cũng không biết bản thân có sức lực lớn như vậy. Còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã cứ thế làm trước khi nghĩ.

Ghế thì không có mắt. Ném thẳng về phía Mark. Anh không kịp né tránh, chỉ đơn giản lấy một tay cản lại. Trong một chốc bị đập vào kia, chỉ nghe thấy Mark rên lên một tiếng, sau đó ôm cánh tay của mình ngã xuống sofa.

Mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong nháy mắt. Cho dù là Mark, hay là Na Jaemin, hay là đám thực tập sinh kia, không một ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Na Jaemin dựa vào cửa phòng, há mồm thở hổn hển, đợi cho đến khi cậu hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, Mark đã được đưa tới bệnh viện

Cậu ý thức được bản thân là một con quái vật, cũng là vào thời điểm đó. Trước đây Jaemin bé nhỏ sẽ thường bởi vì một chút ồn ào và việc vặt mà cảm thấy không ngừng bất an, chỉ là không biểu hiện rõ ràng sự bài xích. Mà cậu của hiện tại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bố cậu, cậu cảm thấy bọn họ không khác gì nhau, trong cơ thể đều cất giấu gen bạo lực đến đáng sợ.

Cậu vừa khóc vừa chạy tới bệnh viện. Bệnh viện không xa, nhưng vừa khóc nức nở vừa chạy khiến cho cậu kiệt sức. Ở trước cửa phòng bệnh của Mark không hề do dự, giống như lúc cậu mang ghế ném về phía Mark vậy. Phá cửa mà đi vào.

Mark nhờ những thực tập sinh đang vây quanh anh và y tá đi ra ngoài trước. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Xin lỗi, em, em không cố ý." Na Jaemin ngẩng đầu nhìn Mark, cả khuôn mặt đều là nước mắt và mồ hôi ướt đẫm

"Anh tha thứ cho em mà." Mark dường như thốt ra, khi đó anh và Na Jaemin làm bạn cùng phòng chưa được bao lâu, nhưng nhìn ra được Na Jaemin không hề chán ghét anh. "Chỉ là, vì sao phải làm như vậy?" Anh dường như tin chắc rằng Na Jaemin có lý do của riêng mình, cũng muốn phải nghe được lý do này.

"Theo anh đi gặp bác sĩ tâm lí được không?" Na Jaemin ngồi xổm bên giường bệnh của Mark, không ngừng khóc. Cậu rất sợ hãi, cậu sợ mình và bố sẽ giống nhau, cũng sợ Mark và mẹ của cậu sẽ giống nhau.

Nhưng may mắn thay, Mark chỉ bị gãy xương cánh tay, nghỉ ngơi một thời gian có thể hồi phục. Vì thế trong khoảng thời gian này, Na Jaemin luôn chăm sóc cuộc sống của anh.

Mark đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lí.

Chuẩn đoán cuối cùng là Mania (hưng cảm).

Mania là một loại bệnh tâm lý. Biểu hiện là dễ bị kích động. Ngẫu nhiên sẽ có suy nghĩ quá mức manh động, khó đi vào giấc ngủ. Lúc phát bệnh nghiêm trọng sẽ đặc biệt có xu hướng bạo lực. Nguyên nhân bệnh là do di truyền.

Na Jaemin thở dài, bất đắc dĩ mỉm cười.

Trước khi ra khỏi bệnh viện, bác sĩ Moon đã kê thuốc cho Na Jaemin, dặn cậu phải đến làm trị liệu khơi thông tâm lí định kỳ, bệnh tình vẫn còn có thể ổn định mà thuyên giảm.

Mark nghe xong toàn bộ lời nói của bác sĩ. Anh nhìn tới biểu cảm đau khổ trên mặt Na Jaemin, dùng tay không bị quấn băng vỗ vỗ lên vai Na Jaemin: "Không sao. Anh sẽ ở bên em."

Cũng là vào thời điểm đó, Mark quyết định sẽ không nói với bất cứ ai chuyện này, cũng quyết định thay đổi thói quen sống của bản thân. Anh muốn Na Jaemin khỏe lại, mặc kệ là tâm lý hay là con đường trong tương lai của cậu.

Nhưng sau khi debut, các thành viên lại nghe được từ miệng một vài người những câu chuyện vụn vặt, lộn xộn. Hơn nữa Na Jaemin vẫn luôn cô đơn. Cho nên cuộc sống của cậu ở trong nhóm cũng không vui vẻ cho lắm. Các thành viên đều có chút sợ cậu.

Na Jaemin cũng thay đổi. Sau máy quay lại càng ít nói hơn, càng thích ở một mình hơn. Cậu sợ mình làm tổn thương người khác. Sợ bản thân hoàn toàn biến thành ác quỷ. Đoạn ký ức này với cậu mà nói, chắc chắn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Sau này chỉ cần là lúc phát bệnh, Mark lập tức chạy tới. Không lâu sau Na Jaemin sẽ bình tĩnh trở lại, cậu không thể lại làm tổn thương anh ấy.

Mạch suy nghĩ bị kéo về hiện tại.

Mark buông lỏng tay đang ôm lấy Na Jaemin ra, từng bước lùi ra xa."Ngày mai chúng ta tới tìm bác sĩ Moon đi. Gần đây tình trạng của em không tốt lắm."

"Ừm." Na Jaemin gật đầu, vuốt vuốt tóc, có chút choáng váng đi về phòng mình. Cậu căm hận bản thân, rõ ràng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cậu luôn tức giận quá mức, đau khổ quá mức, cậu không khống chế được chính mình.

"Để anh đi lấy thuốc cho em."

"Ừm." Na Jaemin ngồi ở trên giường, nghe được ngoài cửa truyền tới âm thanh rầu rĩ, nghĩ tới câu nói kia:

Có lẽ có anh hiểu được em, cho nên anh không chạy trốn.

Cậu đối với Mark có bao nhiêu cảm kích. Chính bản thân cậu cũng không rõ.

Mark mang thuốc đặt ở đầu giường Na Jaemin rồi đi ra ngoài. Anh cũng không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì. Anh biết đối với Na Jaemin mà nói, mỗi lần nhắc lại chính là miệng vết thương khó lành, chuyện như vậy anh không làm được, cho dù anh thật sự muốn biết. Nếu Na Jaemin nguyện ý kể, anh đương nhiên nguyện ý nghe.

Chỉ là, đối với chuyện của bản thân, Na Jaemin luôn không đề cập tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net