Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về sau lịch trình đi diễn của Na Jaemin liên tục đến không ngừng. Đại khái là nhờ phúc của Lee Jeno.

Ngồi trong xe của công ty lấy tay che mắt suy nghĩ, Na Jaemin lại nhớ tới Lee Jeno đã nói thích Han Jun vào tối hôm đó, còn cả nụ hôn kia nữa.

Phiền phức. Mỗi khi nhớ tới, Na Jaemin liền thấy phiền phức đến dị thường. Sau khi cởi nút áo sơ mi thứ hai, cậu mới cảm thấy mát mẻ hơn một chút. Người tên Lee Jeno này, nếu không cần nói chuyện, tốt nhất vẫn nên cách xa một chút.

Trời dần chuyển vào thu. Mùa thu ở Seoul đến sớm hơn một chút so với các thành phố khác. Trong không khí buổi sáng sớm mang theo hơi chút mùi ẩm ướt của lá cây. Trong mũi Na Jaemin, đây là mùi ẩm mốc khiến người khác buồn nôn.

Thế nên việc đầu tiên Na Jaemin làm khi tới phòng tập chính là xịt chất làm mát không khí, là mùi hoa cúc. Na Jaemin chán ghét tất cả mùi hương nồng, mùi hương này làm cậu cảm thấy hoảng sợ thậm chí muốn phát cáu, mà hương hoa cúc trong không khí chỉ tỏa ra thoang thoảng, mùi hương như vậy rất tự nhiên, lại vừa che đi mùi ẩm mốc trong không khí mùa thu. Nhẹ nhàng hít một hơi, Na Jaemin cảm thấy rất hài lòng.

Ở trước máy pha cà phê trong nhà ăn của công ty, Na Jaemin lại đụng phải Lee Jeno. Na Jaemin có thói quen uống cà phê, cho dù là lúc nào, muốn uống cà phê thì nhất định phải mua cho bằng được.

Hai người từ sau đêm đó ở ngõ tắt nhỏ ngẫu nhiên gặp được nhau, cũng không gặp mặt riêng, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi khi đi ngang qua ở công ty.

Không khí xung quanh hai người lúc đó có chút mất tự nhiên. Vẫn như trước đây, là Na Jaemin lên tiếng trước: "Chào giám đốc Lee."

Lee Jeno nhướng mày nhìn tới áo sơ mi màu lam mỏng được thả hai khuya của Na Jaemin, xương quai xanh như ẩn như hiện. Như chợt nghĩ ra cái gì đó, hắn cười đùa: "Tôi báo đáp công em đèo tôi về nhà, có hài lòng không?"

"Cảm ơn anh. Anh không cần để ý tới chuyện của ngày hôm đó vậy đâu." Na Jaemin biết báo đáp mà Lee Jeno đang ám chỉ chính là lời mời đi diễn và đi show của cậu tăng lên rất nhiều. Cũng đọc ra được nội dung bên trong bốn chữ "Đưa tôi về nhà".

"Tôi không để ý. Biết thời biết thế thôi. Gần đây độ nổi tiếng của em rất cao đó." Sau khi nhận xong cà phê, hắn đứng dịch sang bên cạnh, chừa một chỗ cho Na Jaemin."Kiếm được tiền cho công ty là chuyện tốt."

"Vậy còn cần anh chỉ bảo nhiều hơn cho tôi rồi." Na Jaemin nhìn Lee Jeno, khúc khích cười."Nếu có chuyện gì, tôi sẽ có mặt lúc anh gọi."

Nhận cà phê xong, hai người không ai nói với ai liền thay phiên nhau rời đi. Chỉ là Lee Jeno lại gọi với Na Jaemin lại. Hắn đưa tới một đồ vật."Cho em này."

Na Jaemin đưa tay nhận lấy, là một túi sữa đặc nhỏ.

"Cà phê như vậy rất khó uống." Nhìn Na Jaemin nhận một ly Americano nguyên chất muốn rời đi, Lee Jeno do dự một giây, vẫn đem gói sữa đặc nhỏ duy nhất mà hắn mang từ nhà đi đem cho cậu.

"Cảm ơn anh. Tôi sẽ uống thật ngon miệng." Na Jaemin cười nhẹ, đem túi sữa đặc nhỏ nhét vào túi. Nói tạm biệt với Lee Jeno, lập tức trở về phòng tập của mình.

Cuối cùng Na Jaemin vẫn uống Americano nguyên chất của mình. Từ trước đến nay cậu làm mọi chuyện đều chỉ dựa theo cách của chính mình. Nhưng cậu vẫn mang túi sữa đặc nhỏ kia ra ngắm nghía. Lee Jeno hóa ra là người đầu tiên, khuyên cậu không nên uống cà phê như thế. Tuy rằng cách thức có hơi thẳng thừng. Cầm lấy túi sữa đặc, Na Jaemin nhẹ nhàng mỉm cười.

Concert gia đình đã bắt đầu chuẩn bị. Toàn bộ trên dưới công ty mở một cuộc họp, có thể thấy rằng các giám đốc đều rất xem trọng, bởi vì concert gia đình lần này là chuyến lưu diễn tầm cỡ thế giới, đại diện cho vinh dự của toàn bộ nghệ sĩ và đội ngũ sản xuất của công ty, không chấp nhận việc có nửa điểm qua loa.

Cho nên Na Jaemin đương nhiên lại càng bận rộn hơn. Bận rộn dồn hết lên người khiến tinh thần đều ngơ ngẩn. Thế nên thời điểm trở về, phát hiện ra ký túc xá có nhiều hơn một người, cậu nhìn Mark, hoàn toàn khó hiểu.

Na Jaemin nhìn thiếu niên có vẻ nhỏ hơn bọn cậu một hai tuôi, đôi mắt tròn xoe, cái mũi nhỏ tinh xảo, giống như một con gấu nhỏ."Em ấy là ai vậy?"

"Hai ngày trước anh đã nói với em rồi, em trai anh muốn ở nhờ một thời gian." Mark chỉ vào thiếu niên ấy, có chút bất đắc dĩ, "Bỏ nhà ra đi."

Na Jaemin từng nghe qua Mark có một người em trai, nhưng vẫn chưa thấy mặt bao giờ. Bây giờ thấy rồi, cảm thấy hoàn toàn chẳng giống nhau chút nào. Khuôn mặt Mark thì có đường nét rất cứng cáp, mà Lee Donghyuk trông lại rất mềm mại.

"Chào anh Jaemin!" Thiếu niên với anh mắt tròn xoe cười rộ lên liền biến thành hình tam giác, bộ dạng rất linh hoạt."Em tên là Lee Donghyuck, em chạy tới từ đảo Jeju."

"Anh sẽ không để em ấy ầm ĩ ảnh hưởng tới em." Mark đứng ở bên cạnh Lee Donghyuck, cam đoan với Na Jaemin, rất trịnh trọng.

Na Jaemin hiểu được, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, Mark sẽ không làm ra chuyện như thế này. Hai ngày trước có nhắc qua, tuy rằng cậu không nhớ rõ, nhưng cũng để giải thích trước, Mark đã để đứa nhỏ ở tạm bên ngoài hai ngày. Mark rất để ý đến cảm nhận của Na Jaemin. Cho nên ngay sau đó, Na Jaemin gật đầu đồng ý.

Tắm rửa xong, đi từ trong phòng tắm ra, mái tóc Na Jaemin ướt sũng nước, dùng điều khiển bật một bộ phim kinh dị lên, ở trong phòng bật tivi, chỉnh âm lượng rất nhỏ. Đây là sở thích nhỏ của cậu, ngẫu nhiên sẽ xem một bộ phim kinh dị, thử xem lòng dũng cảm của chính mình có giảm đi chút nào không.

Hình ảnh trong phim cũng không dọa được cậu. Chính thức làm cho cậu sởn tóc gáy là trong không gian yên tĩnh, cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng gõ.

"Anh Jaemin, anh ngủ chưa vậy?" Hóa ra là Lee Donghyuck.

Na Jaemin nhìn thử thời gian lúc đó, đã 1:00 rồi. Mark đã sớm đi ngủ, vì sao giờ này Lee Donghyuck lại đến tìm cậu. Nhíu mày một cái, lại nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng hoảng sợ lúc nãy, từ trên giường đi xuống mở cửa."Không ngủ hả, sao vậy?"

Lúc vào phòng Lee Donghyuck nhìn thử xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bộ phim kinh dị đang chiếu trên tivi. "Anh Jaemin, anh đang xem phim sao?"

Phòng không bật đèn, nhưng ánh sáng từ màn hình đủ để Na Jaemin thấy rõ khuôn mặt Lee Donghyuck. "Em xem cùng có được không?"

Rất quen thuộc, ý cười trên mặt Lee Donghyuck có chút gian xảo, đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Na Jaemin không biết Lee Donghyuck muốn làm gì. Cậu rất không thích bị quấy rầy, nhưng bởi vì hai người chưa hiểu rõ nhau nên cậu vẫn tỏ ra có chút thân thiện."Xem đi."

Lee Donghyuck nhảy lên giường, nằm xuống bên cạnh Na Jaemin, thằng bé dường như có chút sợ thể loại phim này, nhưng vẫn rất kiên trì nhìn chằm chằm vào màn hình, thỉnh thoảng còn chui vào lòng Na Jaemin.

Sự chú ý của Na Jaemin từ sớm đã không còn đặt vào bộ phim. Cậu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Lee Donghyuck, dường như có chút thất thần.

Một lúc lâu sau.

"Anh Jaemin, em sợ." Lee Donghyuck lại rúc vào vai Jaemin một lần nữa.

Lần này Na Jaemin né tránh. Cậu nở nụ cười "Em thật sự sợ sao?" Không ngừng nhớ lại nụ cười kia của Lee Donghyuck ở trong bóng tối. Sở dĩ cậu cảm thấy quen thuộc, là bởi vì kiểu nụ cười này cũng thuộc về cậu. Lee Donghyuck và cậu, nói không chừng là cùng một loại người.

"Hì hì. Thật ra không sợ. Bị anh phát hiện rồi anh Jaemin." Dường như là giây tiếp theo Lee Donghyuck liền thu hồi biểu cảm sợ hãi trên mặt, trưng lên nụ cười thật thà giống như con gấu nhỏ. Diễn xuất thật sự rất tốt.

"Em rốt cuộc muốn làm gì?"

"Anh Jaemin, anh không biết sao?" Bị vạch trần, Lee Donghyuck cũng không tức giận, chỉ thu lại biểu cảm, "Chuyện anh Mark thích anh."

"Biết." Na Jaemin dừng bộ phim kinh dị, chống lại ánh mắt của Lee Donghyuck, dường như rất hứng thú với đề tài này. Cậu biết Mark thích cậu, rất sớm đã biết, thậm chí trước cả khi làm Mark bị thương, cậu đã lập tức nhận ra rồi. Làm sao cậu nhận ra được điều đó? Đại khái là bởi vì ánh mắt trong veo không chút che đậy cùng các hành động khác nhau để bảo vệ cậu theo bản năng.

"Anh thích anh ấy không?"

"Thích như một người bạn." Na Jaemin trả lời rất nhanh. Còn hơn thích, lại càng giống như là ỷ lại.

Lee Donghyuck nghe xong lời này rõ ràng có chút nghẹn ngào. Không biết rằng có vài năm, mỗi lần anh Mark và cậu nói chuyện điện thoại, anh trai cậu sẽ luôn nhắc tới Na Jaemin như thế này, như thế kia, hôm nay có vui không. Chỉ cần nhắc đến Na Jaemin, thanh âm của Mark liền hào hứng thấy rõ, mặc dù có những chuyện đơn giản khác có thể nói như luyện tập và ăn cơm, vân vân. Đối với Lee Donghyuck mà nói, Na Jaemin dường như đã là người yêu trong các cuộc điện thoại của Mark.

"Vậy anh bám theo anh ấy làm gì vậy?" Sau một khoảng thời gian im lặng, Lee Donghyuck tức giận tới muốn bật cười, "Anh nói cho anh ấy biết, anh vứt bỏ anh ấy rồi đi."

Na Jaemin dường như nhìn ra manh mối gì đó, nhíu mày."Sao vậy, rất sốt ruột sao? Anh Mark của em còn chưa tỏ tình với anh." Hơn nữa, anh quả thật là cần anh ấy.

"Tôi không biết anh Jaemin lại là người như vậy đó." Lee Donghyuck từ trên giường đi xuống, mang theo giọng điệu có chút ý tứ châm chọc. Nhưng một lát sau, đôi mắt cậu đảo qua, rồi lại dịu xuống, "Tôi rất thích anh Mark."

"Vậy thì sao?" Sự nổi loạn trong Na Jaemin lại bị kích thích, ngay cả khi đối diện với thằng bé nhỏ tuổi hơn mình, cũng không có ý định nhượng bộ.

"Anh!" Nhất thời không biết phải cãi lại như thế nào, mặt Lee Donghyuck đã có chút đỏ, "Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa." Cậu quay đầu, hướng tới phía cửa phòng, dường như muốn lao ra khỏi cửa.

Thời điểm mở cửa ra rồi lại ngừng lại."Còn anh Jeno thì sao?"

Bỏ lại một câu, Lee Donghyuck mới có chút vừa lòng rời khỏi phòng. Cậu thấy được nét mặt dần dần trở nên kinh ngạc của Na Jaemin.

Na Jaemin thừa nhận bản thân cậu cũng không phải loại người tốt gì, cậu ích kỷ lại kiêu ngạo, cho nên thoải mái tiếp nhận toàn bộ ý tốt của Mark đối với cậu. Cậu hiểu rất rõ, lại chưa bao giờ mở miệng vạch trần. Nhưng nếu có một ngày Mark muốn làm rõ mối quan hệ này, cậu nhất định sẽ từ chối hoàn toàn. Cho nên không phải toàn bộ những gì Lee Donghyuck nói đều đúng. Nhưng cậu không cần phải giải thích quá nhiều với Lee Donghyuck hoặc lưu tình cái gì.

Lee Donghyuck thích Mark, sau khi Na Jaemin bị Lee Donghyuck hỏi một câu có phải cậu thích Mark không, cậu lập tức hiểu ra. Cho nên một mặt cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Na Jaemin cũng hiểu được ý của Lee Donghyuck, đơn giản chính là anh mau tránh xa anh ấy ra, chỉ như thế tôi mới có thể chiếm hữu được anh ấy. Quả nhiên vẫn là trẻ con, ở trong mắt Na Jaemin cũng không thể giấu diếm được nhiều chuyện.

Nhưng cách xưng hô "Anh Jeno" này, hiện tại làm cho cậu có chút bối rối.

Lee Donghyuck là em trai của Mark, nhưng lần trước lúc trông thấy Mark và Lee Jeno chào hỏi rõ ràng không phải bộ dạng thân quen gì. Na Jaemin không thể tìm ra được mối quan hệ giữa bọn họ, có chút phiền muộn đem gối ném xuống đất, đem chăn trùm qua đầu. Sau đó, chẳng còn có âm thanh nào.

Vài phút sau vẫn ngoan ngoãn xuống giường đi uống thuốc, nhặt lại gối để lên giường, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net