Chương 3: Sâu hút máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phương Phương

Nhìn thấy người nhà bảo vệ mình như vậy, Diệp Hiểu Mạn biết mình cuối cùng không cần phải lo lắng sẽ bị người phát hiện chuyện này nữa, có gì quan trọng hơn sự tín nhiệm của người thân. Nghe thấy thế, nàng vui vẻ rời khỏi vòng tay của Diệp Trung Căn chạy đến chỗ giỏ rau cải xoong: "Gia gia, những người ăn rau này, sau đó có phải hay không đều dần dần mất máu quá nhiều mà chết?"

"Đúng thế. Những người đó thật đáng thương, nếu không phải trong nhà thật sự nghèo đến không còn cách nào khác thì cũng sẽ không mạo hiểm mà đi hái rau này."

"Kỳ thật chuyện này tuyệt đối không có liên quan đến loại rau này, chỉ là những người đó không rửa sạch mà thôi. Rau này có một đặc điểm là đặc biệt dễ dàng hấp dẫn một loài động vật thân mềm gọi là sâu hút máu, loại vật này thích nhất là máu, một khi chui vào da người nếu kịp thời phát hiện có thể vỗ vào chỗ gần nó, nó sẽ bò ra. Một khi nó chui vào cơ thể người rồi thì rất phiền phức". Y học hiện đại phát triển thì còn có thể phẫu thuật lấy ra, chứ ở thời đại lạc hậu này thì đúng thật là không biết làm sao: "Lúc chúng ta hái thứ này, không thể hái ở quá gần mặt nước, cần phải hái cách mặt nước một đoạn, hơn nữa cần phải hái phần trên cùng như vậy sẽ phòng ngừa được sâu hút máu. Lúc rửa cũng cần phải cần thận, mỗi lá đều phải rửa thật sạch, mặt trước mặt sau đều phải xem, sau khi rửa sạch thì ngâm trong nước muối, sau đó mới nấu."

Diệp Trung Căn lúc đầu còn hoài nghi việc này nhưng hiện tại thấy Diệp Hiểu Mạn chưa từng thấy qua lại có thể đem việc này nói ra rõ ràng như vậy cũng không còn hoài nghi nữa.

"Được rồi, mọi người cứ xử lý rau này theo phương pháp mà Mạn Mạn nói đi, tối nay chúng ta ăn một bữa thật ngon." Sau khi thu hoạch mùa thu qua đi, phải nộp phần lớn lương thực, lương thực còn dư lại trong nhà cũng không còn nhiều, mà còn cách vụ thu hoạch tiếp theo còn rất lâu nữa, mỗi nhà đều phải ăn uống tiết kiệm, lo lắng không chống chịu được đến vụ thu hoạch thu năm sau. Cả cuộc đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, họ đều là những người nhìn trời mà ăn cơm, năm nay thu hoạch không tốt, tương lai như thế nào cũng không biết được.

"Phụ thân!"

"Lão đầu tử!"

Mọi người trong nhà đều không tán thành mà nhìn Diệp Trung Căn, đối với lời nói của một đứa trẻ bảy tuổi, bọn họ đều không thể nào tin tưởng được.

"Cứ như vậy đi, tối nay ta sẽ ăn món rau này". Diệp Trung Căn rất cường ngạnh nói.

Thời khắc này, Diệp Hiểu Mạn đặc biệt muốn cảm tạ nàng có một gia gia không hề cổ hủ mà còn đặc biệt sáng suốt. Truyện được edit by Phương Phương.

"Gia gia, người yên tâm, cháu khẳng định mọi người chắc chắn chưa từng ăn loại rau dại nào ngon như rau này." Bởi vì nó vốn cũng không phải là rau dại. Vì để mọi người không còn có nghi ngờ trong lòng, Diệp Hiểu Mạn xách giỏ rau lên, nhanh chóng chạy đến bên vại nước trong nhà lấy chậu ra bắt đầu rửa sạch.

Trương Giai Giai và Lý Minh Hà không yên tâm mà cũng đi qua, nhìn thấy động tác thuần thục của Diệp Hiểu Mạn thì cũng không còn hoài nghi nữa.

"Mạn Mạn, có cần nương giúp không?" Trương Giai Giai đau lòng con gái hỏi.

"Có ạ!" Chỉ cần họ cũng tham gia, biết được quá trình thì sẽ không còn lo lắng nữa.

"Nãi nãi, nương, phải rửa như thế này sâu sẽ không còn bám ở phía trên nữa." Diệp Hiểu Mạn vừa rửa vừa dạy hai người: "Mọi người nhìn xem, đây chính là sâu sẽ hút máu người." Đưa cho hai người họ xem con sâu hút máu đang bám trên một chiếc lá. "Lúc con chỉ hái ở trên cao nen sâu này có tương đối ít, những người kia không hiểu nên hái phần có nhiều sâu bên dưới. Rửa cẩn thận thì sâu sẽ không còn nữa."

"Con sâu này lời hại như vậy sao" Chỉ cần một con sâu nhỏ như vậy mà có thể giết chết một người, đối với những người ở nông thôn thường xuyên tiếp xúc với sâu mà nói thì thật sự khó mà tin được.

"Đúng vậy ạ, con sâu này không thể so sánh với các con sâu bình thường khác được, con sâu này không dễ chết, bỏ vào trong nước sôi cũng không thể chết ngay được." Chưa từng gặp qua con sâu nào có sức sống kiên cường như con sâu này thì sẽ không thể dễ dàng tin tưởng như vậy được. Truyện được edit by Phương Phương.

"Thật vậy sao, vậy thì quá đáng sợ rồi." Sâu bình thường chỉ cần một chân là có thể giẫm chết. Nghe Diệp Hiểu Mạn nói, Trương Giai Giai và Lý Minh Hà cũng không dám chủ quan mà tỉ mỉ rửa cẩn thận hơn. Ba người mất một lúc mới đem một bó lớn rau rửa sạch. Sau khi rửa sạch, Diệp Hiểu Mạn đem rau cải xoong cho vào trong chậu gỗ, thêm nước sạch sau đó chạy vào bếp lấy ít muối bỏ vào chậu khuấy lên rồi ngâm.

P/s: edit đến chương này mình vẫn không biết rau này là rau gì nữa, nếu là cải xoong thì sao rửa từng lá được nhỉ, hay là xà lách ta, trong bản cv nó ghi là "đồ ăn phương Tây". Ai biết thì cmt lại giúp mình nha, thanks.

Date: 02/01/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net