102. Gia tộc hắc đạo 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy một màn này Thánh Mặc La Á Qua Đế mày hung hăng nhăn một chút, thu hồi chân sắp bước lên xe, đi nhanh đến trước mặt Hạ Nhiêu duỗi tay bế cô lên: "Phiền toái!" Không kiên nhẫn phun ra hai chữ.

Hạ Nhiêu thật sợ Thánh Mặc La Á Qua Đế đột nhiên đem cô ném xuống, vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, cô có thể cảm giác rõ được lúc cô ôm hắn thân thể Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi cứng đờ một chút, ngay sau đó liền biến mất tựa như chỉ là ảo giác rồi bước đi vào chờ ở phía trước xe.

Sau khi lên xe, Hạ Nhiêu quả nhiên bị hắn trực tiếp phủi tay không chút nào ôn nhu ném ở một bên, cũng may tất cả ghế đều làm bằng da, nên không đau chút nào.

Hạ Nhiêu hiện tại xem như thăm dò một chút tính tình Thánh Mặc La Á Qua Đế, tuy rằng không thực sự biết rõ hắn, bất quá cũng biết người này không thích người khác làm bộ làm tịch, cho nên Hạ Nhiêu lo liệu 'bản tính', vô tâm không phổi trực tiếp nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, cứ như vậy đem Thánh Mặc La Á Qua Đế vứt ở một bên...

Thấy vậy, Thánh Mặc La Á Qua Đế con ngươi yêu dã thần quái hiện ra một chút màu đen ma khí, mang theo mê hoặc như khiến  nhân tâm rơi vào vực sâu.

Khóe mắt tựa hồ hiện lên một chút tức giận, ẩn ẩn có cổ xúc động giết người, toàn thân tản ra một cổ tử khí lạnh ma mị, cuối cùng hóa thành một dã thú tàn bạo, trực tiếp đi qua hung hăng cắn môi Hạ Nhiêu , làm Hạ Nhiêu trong lúc ngủ mơ ăn một trận đau, còn chưa kịp phản ứng lại, miệng đã bị đầu lưỡi ướt mềm dã man liếm mút, giống như cuồng phong thổi quét ở khoang miệng cô.

"Ân......" Hạ Nhiêu hít thở không thông rên rỉ thành tiếng, chính là một trận hôn mưa rền gió dữ dã man thô bạo này lại không có dừng lại, không ngừng xâm chiếm càn quét khoang miệng cô, đoạt lấy hô hấp của cô.

Càng ngày càng dưỡng không khí khiến hai mắt Hạ Nhiêu có chút mông lung, tay bắt đầu giãy giụa chống đẩy đè ở trên thân thể như bàn thạch cự sơn, nhưng đổi lại là càng thêm cường thế cùng áp bách, cùng với càng thêm thô lỗ cuồng tứ hút duẫn* cùng gặm cắn.

( 'Duẫn' ở đây mk ko rõ lắm hình như là lưỡi hay sao ý? Cầu các cao nhân giúp >...<)

Hạ Nhiêu đầu càng ngày càng thiếu dưỡng, chống đẩy tay cũng dần dần ngừng lại, mắt thấy mình sắp trở thành nữ nhân đầu tiên bị hơn đến chết thẳng cẳng, thì Thánh Mặc La Á Qua Đế rốt cuộc rủ lòng thương buông lỏng cô ra.

Cơ hồ là khi Thánh Mặc La Á Qua Đế rời đi trong nháy mắt, Hạ Nhiêu liền hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, tham lam hô hấp nồng đậm không khí.

Đem Hạ Nhiêu cử chỉ chật vật thở dốc thu vào đáy mắt, Thánh Mặc La Á Qua Đế con ngươi thần quái yêu dã rốt cuộc hiện lên một ý cười vừa lòng, lạnh lùng cảnh cáo nói: "Lần sau không được lưu lại dấu vết trên người ta."

Thanh âm lãnh khốc đủ để cho bất luận ai nghe được đều phải run sợ, nhưng Hạ Nhiêu lại kỳ dị nghe ra một tia ảo não cùng chờ mong ý nhị.

Đáy mắt hiện lên một mạt kỳ dị u quang, thô suyễn trả lời nói: "Đã biết."

Lần sau tiếp tục.

Xe đi tới một lâu đài cổ uy nghiêm cao ngất, tòa lâu đài cổ có vẻ như đã có từ rất lâu toát lên nồng đâm phong vị xa xưa cùng áp lực trang nghiêm đại khí, đủ để cho bất luận ai khi đứng trước tòa lâu đài cổ đều như từ chỗ sâu nhất trong linh hồn không tự giác phát ra sự thần phục, đây là một loại khí áp mang theo sự áp bách cổ xưa, tuyệt đối mang theo túc nghiêm sát phạt huyết tinh.

Có lẽ là sau khi trừng phạt Hạ Nhiêu xong, tâm trạng Thánh Mặc La Á Qua Đế không tồi, khi xuống xe không để Hạ Nhiêu tự mình đi, ngược lại cong eo ôm cô ra ngoài, bước vào lâu đài cổ.

Chung quanh hắc y nhân cùng người hầu từng hàng đứng thẳng, đa số dáng vẻ mọi người dường như đều như chính chủ nhân của họ lạnh lùng ít nói, tất cả đều chỉ nhìn lướt qua sau liền cúi đầu cung kính nói: "Thiếu chủ."

Đáy lòng lại âm thầm kinh ngạc, sôi nổi suy đoán người phụ nữ duy nhất được thiếu chủ ôm về, liệu có phải là thiếu phu nhân tương lai?

Đối với suy nghĩ đó Hạ Nhiêu đương nhiên không biết, rốt cuộc là những người hầu đó đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt đến mức nào thì mới có thể điều khiển cảm xúc không bọc lộ rõ ra ngoài như thế?!

Hiện tại Hạ Nhiêu chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề cùng áp lực, đặc biệt là theo bước chân Thánh Mặc La Á Qua Đế, càng ngày càng hướng vào trong phòng, hơi thở áp bách càng ngày càng nồng đậm dày đặc.

Đây là một loại áp lực mà Hạ Nhiêu thấy khó khăn nhất khi phải tiếp thu để thích ứng với quý tộc, một loại xã hội thượng lưu cao quý cùng trang nghiêm, loại hơi thở này làm cả người cô đều không thoải mái, khó có thể thở được, cảm thấy như bị trói buộc, một chút cũng không được tự nhiên.

Khi nhìn thấy căn phòng rộng lớn lại cổ điển lịch sự tao nhã, Hạ Nhiêu không có hâm mộ cùng kinh diễm, ngược lại không tự giác nhíu mày, có vẻ cô không hợp với nơi này.

Cô quả nhiên trời sinh thích hợp làm người nghèo hơn, cuộc sống của kẻ có tiền thật đúng là trời sinh không thuộc về cô......

Thánh Mặc La Á Qua Đế rũ mắt nhìn lướt qua biểu tình của Hạ Nhiêu, đáy lòng hiện lên một mạt kinh ngạc, cô phản ứng như vậy thật đúng là đặc biệt, không có vui sướng, không có kích động, càng không có kinh tiện cùng tham lam, ngược lại làm người khó có thể lý giải thế nhưng cô lại có sự chán ghét cùng áp bách, giống như bị buộc phải tới một nơi khiến người ta chán ghét vậy? Thật đúng là mới lạ phản ứng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế ôm cô đi vào đại sảnh rộng lớn, đập vào mắt là một hoa viên xa xỉ, xuyên qua hoa viên, Thánh Mặc La Á Qua Đế mang theo cô đi vào một tòa lâu đài riêng biệt khác, đi xuyên qua rừng cây liền đến một lâu đài nhỏ đối lập dựng sừng sững mở giữa. Hạ Nhiêu có thể hoàn toàn tưởng tượng ra được nơi này rộng bao nhiêu, có bao nhiêu người. 

Nhiều người như vậy, hoàn toàn có thể dùng một tiểu xã hội để hình dung đi, Hạ Nhiêu ngước mắt có chút phức tạp nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế một cái, sống ở gia tộc này chẳng lẽ hắn không cảm thấy mệt sao?

Thánh Mặc La Á Qua Đế đem Hạ Nhiêu đưa tới phòng của mình, mới vào cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói của quản gia "Thiếu chủ, lão gia gọi người đi thư phòng một chuyến."

Thánh Mặc La Á Qua Đế ném Hạ Nhiêu lên giường, cử chỉ giống như ném một bộ quần áo, làm đáy mắt Tư Tháp Bách hiện lên một mạt lưu quang.

"Ở yên chỗ này." Nói xong xoay người hướng về cửa đi ra, lúc đi qua quản gia thì dừng lại bước chân, lạnh lùng phân phó : "Kêu người chuẩn bị những thứ cần thiết cho cô ta."

"Vâng, thiếu chủ." Cung kính trả lời nói.

Hạ Nhiêu lại một lần xấu hổ tại sao mình không học tiếng Anh, chẳng qua nghe hai người nói cũng không phải tiếng Anh, hình như là tiếng Ý......

Lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế đi rồi, Tư Tháp Bách mới cung kính nói với Hạ Nhiêu: "Tôi là tổng quản của gia tộc Thánh Mặc La Á, người hầu của thiếu chủ tên là Tát Lạc, chốc lát tôi sẽ kêu người đem đồ dùng sinh hoạt chuẩn bị tốt cho tiểu thư."

Tư Tháp Bách không hổ là tổng quản của toàn bộ gia tộc Thánh Mặc La Á , sức quan sát mười phần, lúc cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế nói chuyện thời điểm liền phát hiện Hạ Nhiêu nghe không hiểu, cho nên lúc nói chuyện với cô cố ý dùng tiếng Trung, nói chuyện lưu loát vô cùng, Hạ Nhiêu nghe được vô cùng thán phục.

Hạ Nhiêu hơi hơi mỉm cười: "Được, cảm ơn."

Cô nhìn ra được, Tư Tháp Bách là người trung niên gần năm mươi tuổi, đôi mắt trầm tĩnh tinh nhuệ không khinh thường cô, đương nhiên, cũng sẽ không giống như ở trước mặt Thánh Mặc La Á Qua Đế từ nội tâm phát ra cung kính cùng một chút từ ái không dễ phát hiện, bất quá có mặt ngoài lễ độ vậy là đủ rồi.

Dù sao cô cũng không muốn một người lớn tuổi hơn cô cúi đầu xưng thần hoặc là từ nội tâm phát ra cung kính, chỉ cần hắn không phải một bộ tiểu nhân sắc mặt là được.

Đối với Hạ Nhiêu xinh đẹp tươi cười Tư Tháp Bách đáy mắt hiện lên một mạt dao động, ngay sau đó có lễ độ gật gật đầu liền lui ra ngoài.

Đây là lầm đầu tiên Thiếu chủ mang một người phụ nữ về nhìn cũng không tệ lắm, biểu tình kia không có chút dối trá nào, cũng không có thái độ kiêu căng của các tiểu thư vọng tộc, tuy rằng là người Hoa Hạ, chẳng qua nếu bối cảnh xứng đôi, lão gia hẳn là sẽ đồng ý.

Nhưng nơi này không phải chỗ khác, mà Thánh Mặc La Á gia tộc cũng không phải giống các đại gia tộc khác, nơi ngài ấy là người đứng đầu hắc đạo chiếm cứ toàn bộ quốc gia mà, Thánh Mặc La Á gia tộc thiếu chủ cũng không phải là người mà lão gia tùy ý có thể chỉ định, huống chi là vị trí chủ mẫu, cũng không phải là người bình thường có thể khống chế......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net