104 -105 : Tâm tư ẩn động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 104

Đi vào phòng tắm, đôi con ngươi hồng lục vốn đang tĩnh lặng sâu thăm thẳm khi thấy khuôn mặt đang nhắm mắt bị bao phủ trong nước của Hạ Nhiêu thì thoáng chốc trở nên âm trầm vô cùng.

"Đáng chết!" Lạnh băng mắng buột miệng thốt ra.

Thánh Mặc La Á Qua Đế bước đến bên cạnh bồn tắm duỗi tay ra định một phen ôm lấy nữ nhân đang không hề hay biết kia. Chính là thời điểm sắp tới đem tay chạm vào Hạ Nhiêu thì lại dừng lại. Con ngươi thần quái quỷ mị lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hạ Nhiêu, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý cười tức giận, gợi lên một mạt tàn khốc châm biếm.

Nhìn đôi môi trầy xước sưng đỏ đang chìm trong nước. Hạ Nhiêu đang ngủ say dần dần trượt xuống bị nước bao phủ, dần dần, gợn nước chậm rãi bao phủ lấy cánh mũi tiểu xảo linh động.

Hạ Nhiêu theo gợn nước bao bọc thoáng chốc liền bị sặc đến tỉnh, lập tức giãy giụa ngồi dậy.

"Khụ khụ......" Hạ Nhớ khó chịu kịch liệt ho khan vài tiếng.

Chờ hòa hoãn lại thì mới phát hiện Thánh Mặc La Á Qua Đế, người vốn đã rời đi đang đứng bên cạnh không ngừng tản ra hơi thở âm lãnh.

Thấy Hạ Ns rốt cuộc phát hiện hắn tồn tại, Thánh Mặc La Á Qua Đế ánh mắt thần quái lộ ra vực sâu hắc ám cùng âm trầm, lãnh tàn hỏi: "Mùi vị thế nào ?"

Lời nói lãnh khốc mang theo một chút tàn ngược làm Hạ Nhiêu đột nhiên thấy không ổn, liền ho khan, ngước đôi mắt trong suốt lên bình tĩnh mà nhìn hắn, tựa hồ đang quan sát vì sao hắn đột nhiên tức giận.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thủy nộn của Hạ Nhiêu, một đôi con ngươi trong suốt trong sáng mang theo một chút mông lung ngước nhìn hắn, có chút mê võng, có chút nghi kỵ cùng đánh giá.

Tức khắc bụng hắn liền nóng, bất quá lại bị hắn cường ngạnh ngăn chặn, hiện tại còn không phải thời điểm phát tiết.

"Cô rất muốn chết có phải hay không?" Lời nói lãnh khốc lại lần nữa vang lên, lúc này đây lại mang theo sát khí làm Hạ Nhiêu sợ hãi.

Hạ Nhiêu nhịn không được ở trong lòng run lên, đặc biệt là nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế cặp con ngươi kia càng thêm thần quái quỷ mị, toàn bộ thân thể căng chặt lên, nhất thời chỉ biết cảnh giác nhìn hắn mà quên nói chuyện.

Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy vậy đáy mắt hiện lên một mạt lãnh khốc tàn ngược cùng hàn khí âm trầm, chỉ thấy hắn duỗi bàn tay to ra, trực tiếp một bàn tay túm chặt cánh tay Hạ Nhiêu, một bàn tay đè lại đầu cô, đem cô toàn bộ ấn xuống dưới nước.

Hạ Nhiêu theo bản năng liền giãy giụa, nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào thì khi so với sức lực của một người đàn ông căn bản không đáng nói đến. Huống chi lại còn là Thánh Mặc La Á Qua Đế có thân thủ sắc bén thoăn thoắt.

Vì thế Hạ Nhiêu cứ như vậy bị thánh Mặc La Á Qua Đế toàn bộ ấn vào bồn tắm, nước gợn mãnh liệt che trời lấp đất* tràn vào mắt, mũi, tai và miệng cô, khiến Hạ Nhiêu trong nháy mắt chân chính cảm nhận được sợ hãi cái gì gọi là kề cạnh cái chết.
(*) 'che trời lấp đất' có nghĩa là quyền thế ngập trời nhưng còn ở đây ý chỉ nước ngập tràn đầy khiến HN không nhìn rõ xung quanh.

Cái loại này khó có thể thở dốc, cảm giác đau nhập phế phủ* làm cô không ngừng giãy giụa phản kháng, nhưng bàn tay giữ lấy đầu cô như thái sơn áp đỉnh*, không hề chút nào lay động.
('Phế phủ': phổi và nội tạng, 'thái Sơn áp đỉnh' ý chỉ vững chắc như núi)

Càng ngày càng nhiều nước tràn vào, làm cô cảm giác được một cổ tử tê tâm liệt phế cùng hít thở không thông vô cùng đau đớn, cô không biết bơi, nên có một phương diện sợ hãi chính là bị sặc nước, cái loại cảm giác này quả thực không phải người chịu.

Dần dần, Hạ Nhiêu đầu bắt đầu không rõ phát trướng*, trước mắt một mảnh sương mù mênh mang, cái loại cảm giác đau đớn trong lồng ngực này như muốn xé rách thân thể của cô, ở thời điểm cô cho rằng cô cứ như vậy chết đi, thì cánh tay cứng rắn đang mạnh mẽ đè đầu cô, đột nhiên hướng về phía trước túm lên.
(*) căng lên

Gợn nước che trời lấp đất nháy mắt tan đi, nước tràn đầy ngũ quan cô, làm Hạ Nhiêu theo bản năng kịch liệt ho khan, miệng mở to thở hổn hển, tham lam hấp thu không khí xung quanh.

Cái loại cảm giác tưởng như đã chết lại đột nhiên mà sống lại, toàn bộ mặt đỏ như máu, mặt đầy vệt nước, đôi mắt ướt át đã sớm phân không rõ là nước mắt hay là nước? Chỉ thấy từng giọt nước như từng viên thủy tinh chảy xuống đầy trên mặt.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lạnh lùng nhìn một màn này, tay đang nắm lấy cánh tay Hạ Nhiêu cũng không có buông ra, ở thời điểm phát hiện thanh âm cô ho khan chậm rãi giảm nhỏ, lại lần nữa không hề do dự lại nhấn xuống một cái, đem Hạ Nhiêu ấn vào trong nước.

Gợn nước trong suốt lại lần nữa vô tình rót nhập tràn đầy ngũ quan, làm cô lại một lần nữa trải nghiệm cái loại hít thở không thông, tê tâm liệt phế đau từng cơn. Thân thể lại lần nữa bản năng giãy giụa lên, nhưng như cũ không hề có tác dụng, lúc này đây, Hạ Nhiêu thần thức dần trở nên mơ hồ, so lần đầu tiên nhanh hơn nhiều, trong chốc lát, động tác phản kháng liền chậm lại.

Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy vậy lại lần nữa một túm lên, bất quá lúc này đây là trực tiếp đem Hạ Nhiêu ra khỏi bồn tắm, lãnh khốc phủi tay đem cô ném ở trên sàn nhà lạnh lẽo.

"...... Khụ khụ......"

Một trận đau nhức làm Hạ Nhiêu thần trí mơ hồ dần thanh tỉnh chút, quỳ rạp trên mặt đất hung hăng thở dốc ho khan, cả người tản ra một cổ tử hơi thở thoi thóp.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn cô giống như một con cá kề đang cạnh cái chết trên mặt đất nằm bò, đáy mắt lưu chuyển hắc ám nguy hiểm lưu quang.

"Lần sau nếu còn dám ở bồn tắm ngủ, tôi trực tiếp làm cô chết đuối!"

Lời nói lãnh tàn âm đức mà huyết tinh, mang theo lạnh lẽo sát khí. Hạ Nhiêu lúc này căn bản không có sức lực đáp lại hắn, trong cổ họng, xoang mũi tất cả đều đau đến nóng rát, làm cô khó chịu muốn phát điên.

Đáng chết!!! Thánh Mặc La Á Qua Đế quá độc ác, cô ở bồn tắm ngủ làm hắn đánh rắm, cư nhiên phát đại hỏa như vậy, thiếu chút nữa đem cô chết đuối, cô nhưng thật ra tình nguyện hắn trực tiếp bóp chết cô, cũng không muốn chết khổ sở như thế, xem ra cái loại hình phạt cổ đại dùng ướt giấy kề mặt không hổ là cực hình, quả thực không phải người thường có thể chịu!

Lạnh lùng nhìn Hạ Nhiêu nửa ngày, thẳng đến khi cô chậm rãi hòa hoãn, chỉ là thường thường khụ hai tiếng, toàn bộ thân thể như cũ xụi lơ ghé vào trên sàn nhà, phỏng tựa một cái hoạt lưu lưu cá, Thánh Mặc La Á Qua Đế lúc này mới đi qua khom lưng cô nàng toàn bộ bế lên, động tác không hề ôn nhu, đau đến nàng toàn thân ê ẩm lợi hại.

Nhưng rất kỳ lạ, Hạ Nhiêu ở trong vòng ôm của hắn mà lại cảm nhận được một loại yên bình, phỏng tựa này lãnh ngạnh ôm ấp giống như một tòa bàn thạch xây phòng ốc, bền chắc mà làm người an tâm.

Trong lúc nhất thời, dựa vào một vòm ngực rắn chắc, Hạ Nhiêu đột nhiên cảm giác được một cổ ủy khuất, cảm giác này vừa dâng lên, giống như miệng đê được khai thông nước cũng theo đó mà chảy ra.

Hốc mắt Hạ Nhiêu ướt át không chịu khống chế chảy dài như viên thủy tinh lớn, lạch cạch, lạch cạch, từng tiếng nhỏ giọt ở trên khuôn mặt tinh xảo, ngay sau đó lại rơi xuống cánh tay Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Ban đầu Thánh Mặc La Á Qua Đế còn cho rằng là bọt nước trên người Hạ Nhiêu, chỉ là từng viên liên tiếp, không dứt, hắn cảm giác có chút không thích hợp, rồi sau đó cẩn thận nghe còn có thể phát hiện ra một tiếng nức nở.

Thánh Mặc La Á Qua Đế có chút nghi hoặc cúi đầu nhìn, khiến cho lông mi rung động ướt át cùng với nước mắt từng hạt to trên má đỏ bừng lăn xuống, không hề dự triệu lọt vào trong mắt hắn, khiến hắn chỉ cảm thấy ngực cứng lại, trong lúc nhất thời cảm giác một cổ cảm giác khó có thể miêu tả chậm rãi len lỏi lan tràn, ngay sau đó lại biến mất không thấy.

CHƯƠNG 105 :

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhíu mày, đột nhiên có chút bực bội, không kiên nhẫn lạnh lùng mở miệng hỏi: "Cô khóc cái gì?!"

Câu hỏi này giống như đứa trẻ được người lớn an ủi, đáy lòng Hạ Nhiêu ủy khuất chợt bùng nổ, nước mắt lại lần nữa hung mãnh nhỏ giọt, liền phỏng tựa bị cực đại ủy khuất hài tử lên tiếng khóc lớn lên.

"Oa...... Ô ô...... Tôi chỉ là...... Quá mệt mỏi nên mới ngủ...... Đây đều là bởi vì...... Bởi vì ai a...... Còn không phải ...... Ô ô...... do anh...... Anh còn...... Ô ô...... Không phân rõ đen trắng muốn dìm tôi chết đuối...... Ô ô...... Anh khốn kiếp......"

Hạ Nhiêu lớn tiếng khóc lóc kể lể, thanh âm nghẹn ngào vô cùng ủy khuất, về sau thậm chí càng nói càng hăng, càng nói càng ủy khuất, bắt đầu động thủ đánh lồng ngực lãnh ngạnh* của hắn.
(*cứng rắn lạnh lùng)

Thánh Mặc La Á Qua Đế cau mày tùy ý Hạ Nhiêu đánh đấm, nói thật, lực đạo này đánh vào trên người hắn căn bản không đau, nhưng nghe tiếng khóc nức nở kia trong lòng hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ, cư nhiên sẽ cảm giác được một cổ cảm giác toàn thân được ỷ lại. 

Gặp quỷ!

Thánh Mặc La Á Qua Đế nghe tiếng khóc Hạ Nhiêu không ngừng cùng nghẹn ngào, có chút bực bội gầm nhẹ một câu: "Câm miệng!"

Câu này gầm nhẹ rõ ràng thực nghiêm khắc, chẳng còn lãnh khốc cùng sát khí của lúc trước, thế nhưng chẳng những không làm Hạ Nhiêu ngừng lại mà càng thêm khiến cô càng thêm làm càn khóc lớn, khóc đến đáng thương ủy khuất đến cực điểm, đủ để cho bất luận người nào nhìn thấy đều thương tiếc đến đau lòng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lại bực bội đi tới mép giường, trực tiếp phủi tay đem cô ném lên trên giường, lạnh lùng khoanh tay nhìn Hạ Nhiêu , chính là Hạ Nhiêu không biết thế nào, rõ ràng biết không nên ở trước mặt người khác toát ra một mặt yếu ớt, chính là nước mắt này, đáy lòng ủy khuất đối mặt Thánh Mặc La Á Qua Đế, chính là thế nào thu đều thu không được, căn bản không khống chế được, không ngừng mãnh liệt mà trào ra.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn Hạ Nhiêu khi hắn lãnh khốc hạ tầm mắt chẳng những không có thu liễm, ngược lại càng khóc càng lớn tiếng, từ hốc mắt nước mắt cũng càng lăn càng nhiều, dáng vẻ nhỏ bé liền phỏng tựa hài tử bị cực đại ủy khuất.

Trong lúc nhất thời, Thánh Mặc La Á Qua Đế một lão đại lãnh khốc tàn ngược cư nhiên cảm giác được một cỗ tử cử đủ vô sai*, muốn duỗi tay bóp chết nữ nhân trước mắt chít chít oa oa khóc thút thít, nhưng tay phỏng tựa không phải chính mình, căn bản không chịu khống chế.

(*) Ý chỉ là muốn làm một cái gì đó nhưng thân thể không theo sai khiến của bản thân.

Vì thế toàn bộ phòng liền xuất hiện như vậy một cái cảnh tượng, nữ nhân ngồi ở trên giường vô cùng ủy khuất khóc lóc, nam nhân lạnh lùng khoanh tay đứng ở một bên nhìn, nhìn kỹ còn có thể phát hiện nam nhân khóe mắt có một chút trừu súc, kia lãnh khốc đứng thẳng dáng người mang theo một chút khó có thể phát hiện bực bội quẫn bách*.

(* Nguyên bản là 'vô sai' mà mình tra không thấy nên bí từ đành để 'quẫn bách'. Bạn nào biết từ nào hợp lí hơn thì giúp mk vs nhé)

Thánh Mặc La Á Qua Đế cho rằng quá trong chốc lát Hạ Nhiêu liền sẽ ngừng, chính là hắn thế nào cũng không thể tưởng được cái này quá trong chốc lát, cư nhiên đợi lâu như vậy đều không có ngừng lại.

Mà Hạ Nhớ thì sao, thật ra cô không muốn khóc, nhưng cô căn bản không chế không được mình, cô biết mình khóc không phải do Thánh Mặc La Á Qua Đế thiếu chút nữa dìm chết cô, mà là sự ủy khuất nửa năm này nháy mắt bùng nổ.

Mà cái này làm như thể nào Hạ Nhiêu cũng không thể tưởng được, không nghĩ ra. Chỉ vì cái ôm trong nháy mắt kia quái dị an ổn, khiến cho cô trước giờ không ở trước mặt người ngoài khóc thút thít lộ ra một mặt yếu ớt, cư nhiên cứ như thế không da mặt khóc thút thít ra tiếng.

Đây là một loại vô hình tín nhiệm cùng ỷ lại, chính là Hạ Nhiêu lại không tự giác đối với nhận thức cũng không rõ, hơn nữa quan hệ như thế vi diệu với Thánh Mặc La Á Qua Đế cứ thế lộ ra một chút cảm tình, cái này làm cho cô không ngừng khóc thút thít đồng thời cảm giác được một cổ tử kinh hãi.

Cái người nam nhân này lãnh khốc tàn nhẫn, cô cư nhiên lại ở trên người hắn cảm thấy được an ổn, cô nhất định là bị nước ngập cho choáng váng, xuất hiện ảo giác rồi. 

Chính là cứ việc nghĩ như vậy, này muốn lên tiếng khóc lớn xúc động cùng ủy khuất vẫn là nhịn không được, liền phỏng tựa bất cứ như thế nào cũng như thế.

Thánh Mặc La Á Qua Đế mày càng nhăn càng chặt, thần quái đáy mắt kia đen lại giống như vực sâu ma khí quay cuồng càng ngày càng âm trầm, phỏng tựa tùy thời đều có thể bùng nổ, khóe mắt híp lại thành một đường dài. Đây tuyệt đối là giây phút mà Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy bực bội vở sai nhất từ trước tới, loại cảm giác muốn giết người rồi lại vô pháp động thủ, làm hắn càng ngày càng bực bội.

Vì thế, Thánh Mặc La Á Qua Đế liền duỗi tay, dựa vào phản ứng theo bản năng, trực tiếp đem Hạ Nhớ toàn bộ vào lòng hắn, cúi đầu hung hăng ngăn chặn cái miệng nhỏ trương nghẹn ngào khóc thút thít, đem tiếng khóc của cô nuốt vào trong bụng, không ngừng gặm cắn nghiền nuốt, hút duẫn câu triền.

Lần đầu tiên, Thánh Mặc La Á Qua Đế hôn thiếu một chút thô bạo, nhiều thêm một tia nhẹ nhàng cùng triền miên, liền phỏng tựa một con dã thú vụng về trấn an con của mình.

Hạ Nhiêu cảm xúc lúc này cũng dần dần từ trong nụ hôn ôn nhu triền miên chậm rãi bình tĩnh trở lại, động tác giãy giụa cũng dần chậm rãi trở nên mềm mại rồi dừng hẳn, cái lưỡi vốn đang chống cự cũng dần an tĩnh nghênh đón hắn âu yếm, đôi mắt cũng nhu nhu trầm trầm nhắm lại.

Thánh Mặc La Á Qua Đế buông môi Hạ Nhiêu ra, lúc này mới phát hiện nữ nhân này cư nhiên cứ như vậy ngủ rồi, Thánh Mặc La Á Qua Đế trong lòng đằng khởi một cổ ngọn lửa, duỗi tay định đem Hạ Nhiêu đánh thức, chính là tay to duỗi đến nửa trừng thế nhưng liền dừng lại.

Nhìn trên lông mi lây dính nước mắt, đáy lòng ẩn ẩn có sợi bất đắc dĩ, lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say, đáy lòng bất đắc dĩ càng thêm rõ ràng lên.

Rất nhỏ tiếng thở dài từ trong miệng Thánh Mặc La Á Qua Đế tràn ra, làm chính hắn giật nảy mình, ngay sau đó, thần quái con ngươi có chút phức tạp nhìn Hạ Nhiêu, nếu là đến lúc này hắn còn không có phát hiện ra hắn đối với người phụ nữ này cảm giác khác thường, thì hắn làm sao thống trị toàn bộ hắc đạo.

Nhớ tới lời của cha nói lúc nãy, Thánh Mặc La Á Qua Đế có chút do dự, hắn vốn chỉ là tính đem nữ nhân làm hắn thường nhớ tới mang về chơi mấy ngày rồi trả lại cho Thẩm Phi, chính là không nghĩ tới cha hắn cho rằng hắn muốn cưới nữ nhân này, rồi nói ra những lời đó.

Mà hiện tại, hắn lại phát hiện tâm tư mình, trong lúc nhất thời thật là có chút khó có thể quyết sách.

Hắn thật sự muốn đem nữ nhân này lưu lại bên người sao?

Thánh Mặc La Á Qua Đế tay dừng lại ở giữa không trung chậm rãi đặt ở trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trầm tĩnh của Hạ Nhiêu, chậm rãi vuốt ve, đáy mắt có một sợi cân nhắc, thật ra là đem nàng trả lại Thẩm Phi hắn lại có chút luyến tiếc.

Nửa ngày, thánh Mặc La Á Qua Đế đáy mắt vỡ toang ra một mạt dục vọng cường thế chiếm hữu, nếu luyến tiếc, vậy lưu lại đi, người mà Thánh Mặc La Á Qua Đế hắn coi trọng há có thể lại cho người khác hưởng dụng, huống chi, chỉ cần nữ nhân này có bản lĩnh, thật sự có thể ở Vực Kình kiên trì đi ra, như vậy cho nàng làm chủ mẫu gia tộc Thánh Mặc La Á thì đã sao?

Cho dù nàng không kiên trì được, vậy thì vẫn phải luôn bồi ở bên người hắn bên người đi...

Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi mỉm cười, cả người có vẻ ma mị yêu dị đến cực điểm, ở khóe môi Hạ Nhớ đặt xuống một nụ hôn, nỉ non ra tiếng: "Nữ nhân, bắt đầu từ giờ phút này, cô chỉ là của một mình Thánh Mặc La Á Qua Đế tôi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net