128: Không giống những người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Thụy từ chối là chuyện ngoài ý muốn của cô, nhưng một nửa cô lại cảm thấy là nằm trong dự đoán của mình. Cô cảm nhận được Kỳ Thụy đối xử với cô khác với người thường, nhưng loại khác thường này khiến cô rất khó hiểu, hắn vừa không muốn chiếm hữu cô, cũng không muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn, nhưng không có lúc nào mà không bảo vệ cô, giống như kỵ sĩ theo lời hắn nói.

"Được rồi, anh thích làm kỵ sĩ thì thôi vậy." Hạ Nhiêu bĩu môi ném một câu sau đó xoay người nhóm lửa.

Kỳ Thụy cũng không thèm để ý, ngồi xuống bên người cô: "Trời vẫn chưa sáng mà, không ngủ tiếp sao?"

Hạ Nhiêu nhìn bốn phía đen như mực, lắc lắc đầu: "Ngủ không được."

Bị Kỳ Thụy từ chối, đáy lòng Hạ Nhiêu ngược lại hòa hoãn không ít, không còn sợ hãi như lúc nãy.

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng cầu hoan với quan hệ trong sạch giữa hai người, kết quả xuất sư bất lợi, vừa mở miệng đã bị từ chối, nói thật trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.

"Ngủ không được thì thôi vậy, tôi ở với em, lại đây, bả vai này cho em mượn dựa.".

Hạ Nhiêu trừng hắn một cái, nhưng lại không hề khách sáo mà dựa vào , rầu rĩ hỏi: "Vì sao từ chối? Chướng mắt tôi?"

Kỳ Thụy bày ra dáng vẻ lưu manh nói: "Chướng mắt em còn làm kỵ sĩ của em sao? Em tưởng tiểu gia tôi ngu ngốc à? Loại chuyện tốn công vô ích này tôi mới không thèm làm."

Khóe miệng Hạ Nhiêu hơi động: "Vậy thì vì cái gì?"

Kỳ Thụy diễn cười nói: "Tôi sợ sau khi có được em, sẽ nhịn không được mà đem em buộc lại bên người, đến lúc đó em sẽ đồng ý sao?"

Hạ Nhiêu ngẩn người, lẳng lặng dựa vào đầu vai Kỳ Thụy. Tâm tư cô từ trước đến nay luôn tinh tế, cũng rất thông minh, cho nên dù Kỳ Thụy dùng khẩu khí vui đùa nói ra, cô cũng hiểu rõ ý của anh.

Anh đang nói với cô, nếu thật sự để anh có được, anh sẽ nhịn không được mà chiếm hữu, muốn chiếm lấy toàn bộ thời gian của cô, bắt cô lúc nào cũng ở bên người anh. Nhưng anh biết cô thích tự do, không thích bị trói buộc, cho nên anh tình nguyện chỉ làm một người bảo vệ cô.

Hạ Nhiêu không nghĩ tới, người đầu tiên hiểu biết tâm tư cô lại là Kỳ Thụy, người ở chung với cô chưa đến một tháng, càng không ngờ tới, người nguyện ý lo lắng cho cảm nhận của cô cũng là anh.

Người đàn ông này có quá nhiều điểm tương tự như cô, có lẽ đây là nguyên nhân tạo dựng nên mối quan hệ kỳ diệu này.

Trước tiên không bàn tới việc hiện tại cô thân bất do kỷ, cho dù bây giờ trên người cô không có nhiều trói buộc, cô vẫn sẽ không dừng lại ở bên người Kỳ Thụy.

Cô hướng tới tự do, càng hướng tới cuộc sống yên bình đơn giản, Kỳ Thụy tuyệt đối không phải người tầm thường. Nếu cô thật sự lựa chọn dừng lại ở bên cạnh một người như thế, vậy thì cô phải tiếp nhận tất cả của anh, từ sinh hoạt đến bối cảnh.

Cô không hướng tới cuộc sống nơi hào môn, cuộc sống này với cô mà nói chỉ là một loại trói buộc, sẽ dần dà làm cô khô héo.

Hạ Nhiêu biết, từ đêm nay về sau, Kỳ Thụy sẽ là một người độc đáo tồn tại trong sinh mệnh cô. Sự tồn tại này không liên quan đến tình yêu, mà là một loại tồn tại so với tình yêu càng thêm đặc thù.

Nhân sinh có thể gặp được một người còn hiểu biết bản thân hơn chính mình, thì đó là một loại phúc khí, một loại kỳ tích tồn tại.

Cô phải vô cùng may mắn lắm mới gặp được, nhưng làm sao được đây, có duyên nhưng không phận.

Trong rừng, Hạ Nhiêu tiếp tục huấn luyện, nhưng ở gia tộc Thánh Mặc La Á lại tràn ngập một mảnh thuốc súng.

Thánh Mặc La Á Qua Đế tra được có một đám người nghe theo lời sai của ai đó gây phiền phức cho Hạ Nhiêu. Tìm hiểu rõ nguồn gốc, hắn tra được là anh Hai tốt của hắn, người hắn vốn dĩ đã thấy chướng mắt từ trước nên Thánh Mặc La Á Qua Đế sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, một lời mệnh lệnh dứt ra, ngày hôm sau có tin tức truyền đến, Nhị thiếu gia của gia tộc Thánh Mặc La Á xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, tử vong.

Nhận được tin tức này Thánh Mặc La Á Qua Lạc đang ngồi trên ghế sô pha, vuốt ve tiểu Võng trong tay, diễn cười nói: "Anh Ba quá nhẫn tâm rồi, xuống tay không nương tình chút nào, nhưng như vậy càng kích thích, đối thủ thế này mới có thể khiến tôi càng thêm hưng phấn, tiểu Võng, mùi vị rất ngon à? Nhìn bộ dạng thèm muốn của mày kìa, nếu đã vậy, thì trước tiên giữ lại đi, chờ sau khi Anh Ba của tôi biến mất, tôi sẽ đem cô ta từ từ nhấm nháp, đàn bà của Anh Ba tôi cũng muốn nếm thử ......"

Nói xong, Thánh Mặc La Á Qua Lạc vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nếu bên cạnh có người nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần, bởi vì đầu lưỡi kia y hệt như lưỡi rắn......

Thánh Mặc La Á Qua Lạc là dị loại của gia tộc Thánh Mặc La Á, từ nhỏ hắn đã không giống như người thường, chẳng những đầu lưỡi giống lưỡi rắn, mà ngay từ nhỏ đã rất có duyên với rắn, vô cùng thân thiết.

Chuyện này, toàn bộ gia tộc Thánh Mặc La Á đều biết rõ nhưng không nói ra. Từ nhỏ đến lớn không ai dám trêu chọc cậu ta, khi còn nhỏ phàm là ai ức hiếp cậu ta đều sẽ bị rắn độc cắn chết, mà đối với hiện tượng kì quái này, người trong gia tộc Thánh Mặc La Á chỉ có thể tránh xa, cũng có một vài người cảm thấy ngứa mắt nên muốn xóa tên cậu ta đi, chỉ là người đưa ra yêu cầu này đều không có ai may mắn thoát khỏi cái chết.

Chủ gia tộc Thánh Mặc La Á đã từng ném cậu ta vào căn cứ, muốn mượn tay người khác diệt trừ thằng nhóc này, lúc ấy Thánh Mặc La Á Qua Y cũng sợ thằng nhỏ này sẽ mang nguy hiểm đến cho Thánh Mặc La Á Qua Đế. Nhưng ai ngờ thằng nhỏ này chẳng những không chết, ngược lại còn trở thành người thứ hai đi ra khỏi căn cứ sau Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Thánh Mặc La Á Qua Y có suy nghĩ muốn diệt trừ đứa nhỏ này, nhưng vì cậu ta từ trong căn cứ ra ngoài nên thân thủ rất lợi hại, ngoại trừ Thánh Mặc La Á Qua Đế thì không ai có thể đối phó lại cậu ta, hơn nữa đứa nhỏ này vẫn luôn an phận, chưa từng làm ra chuyện vượt rào gì, cho nên Thánh Mặc La Á Qua Y cũng từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net