67: Thời gian lén lút 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đáy mắt Thẩm Phi hiện lên một mạt dị sắc, nhớ tới nhà mình, nơi kia lạnh băng không hề có hơi người, rốt cuộc biết, hóa ra nhà không phải là nơi vô tình làm người khinh thường, mà là cách người ta dựng nhà không giống nhau, mới có thể làm hắn lý giải có khác biệt.

Nếu có được một căn nhà giống Hạ Nhiêu, cảm giác cũng không tồi, ngày tháng nhàm chán cần một ít chuyện thú vị mua vui, mà có nhà như vậy hắn rất vui lòng cư trú ......

Thẩm Phi động đũa, đồ ăn đơn giản trên bàn tuy rằng kém đỉnh hơn đầu bếp hạng nhất làm, chỉ là lại có một hương vị khác, loại hương vị này hắn cũng không bài xích, thậm chí cảm thấy không tồi.

Nghĩ như vậy, động tác cũng lưu sướng một chút, mẹ Hạ thấy cử chỉ Thẩm Phi vẫn ưu nhã như cũ, buồn cười nói: "Thẩm Phi không cần khách sáo, coi như là nhà của mình muốn ăn cái gì thì ăn, bác cũng không biết cháu muốn ăn cái gì, cho nên cũng không gắp cho cháu được."

"Đúng vậy, không cần khách sáo, cần cái gì thì kêu Nhiêu nhi làm cho con." Hạ phụ tiếp lời nói.

Thẩm Phi ngoan ngoãn cười nói: "Vâng, ba mẹ."

Hạ Nhiêu âm thầm cùng mẹ liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt mẹ giống như đang nói, này tiểu hỏa nhi cũng quá nhiệt tình rồi, đột nhiên nhiều ra thêm một đứa con lớn như vậy thật đúng là không quen......

Hạ Nhiêu bất đắc dĩ chớp chớp mắt một cái, biểu cảm như "con cũng không biết hắn tự giác sẽ như vậy a", kêu thân thiết như vậy.

Mẹ Hạ vớt xương đang hầm trong nồi ra, tìm được cốt tủy, đem nó múc vào trong chén Hạ Nhiêu

"Mẹ thấy cốt tủy khá tốt nên cố ý mua về, đi ra ngoài ba bốn tháng, trở về lại gầy thành cái dạng này, còn không chịu chăm sóc tốt cho thân thể, mẹ đều đã già, còn làm mẹ nhọc lòng."

Hốc mắt Hạ Nhiêu có chút ướt át, cười cười nói: "Nào có, con đi với mẹ ai mà không nói chúng ta là chị em, con là nghĩ chỉ cần trở về, mẹ khẳng định sẽ đem chỗ thịt con thiếu hụt thịt bồi bổ trở lại, cho nên mới cố ý chừa chút cơ hội để cho mẹ bồi bổ đó."

Mẹ Hạ tức giận liếc Hạ Nhiêu một cái: "Được, mẹ đây mỗi ngày đều nấu gà vịt thịt cá cho con ăn, bảo đảm một tuần làm đứa nhỏ ngươi béo như heo."

Hạ Nhiêu cọ cọ lấy lòng mẹ Hạ: "Tăng thêm một chút là được rồi, nếu không sẽ mất dáng."

"Không có việc gì, anh không chê." Thẩm Phi ý cười tràn đầy chen vào nói.

Hắn cũng không biết tại sao, trường hợp ấm áp này làm hắn không tự giác cũng muốn gia nhập vào nói mấy câu, ít nhất hắn cũng muốn tìm một chút cảm giác tồn tại.

Ba Hạ lập tức khắc cười tủm tỉm vui đùa nói: "Nghe rõ chưa Thẩm Phi còn không chê, bà xã, bồi bổ Nhiêu nhi cho thật tốt."

Mẹ Hạ lập tức cười nói: "Được, đồ ăn sau này ông đi mua."

Ba Hạ nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức tội nghiệp chớp chớp mắt, thấy bà xã nhà mình trừng mắt, đành phải nói: "Được, tôi mua, còn không phải là mua đồ ăn sao."

Hạ Nhiêu cùng mẹ Hạ nhìn nhau cười, không khí vui vẻ làm ý cười nơi khóe miệng Thẩm Phi dần dần mở rộng ra.

"Còn chưa mua điện thoại đúng không?" Giống như nhớ tới cái gì, mẹ Hạ mở miệng dò hỏi.

Hạ Nhiêu sửng sốt, ánh mắt hơi đổi, sau đó cười hì hì trả lời: "Không phải việc bên kia vừa kết thúc liền vội vàng về nhà sao, còn chưa kịp đi mua."

Mẹ Hạ bất đắc dĩ bĩu môi: "Tiền điện thoại này chúng ta ra, lát nữa cơm nước xong con mang theo Thẩm Phi đi ra ngoài chơi, rồi tiện mua điện thoại."

Hạ Nhiêu nghe vậy, lập tức ngăn cản nói: "Không cần, con còn có tiền, con tự mình mua là được."

Cô căn bản không thể dùng di động, mua còn không phải tiện nghi Thẩm Phi, lãng phí tiền.

Thẩm Phi nhìn liếc mắt nhìn Hạ Nhiêu một cái, tâm tư vừa động, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói:

"Mẹ, lát nữa đi ra ngoài con mua cho cô ấy là được, Nhiêu nhi đã sắp là vợ của con, tiền cô ấy chi tiêu đương nhiên là do chồng chịu trách nhiệm."

Hạ Nhiêu nghe xong, lập tức vui mừng ra mặt, có chút không dám tin tưởng nhìn Thẩm Phi, trong mắt mang theo điểm hi vọng cùng không xác định, hắn thật sự cho nàng dùng điện thoại?

Thẩm Phi thấy vậy, có chút buồn cười khẳng định nói: "Chút nữa đi ra ngoài liền mua."

Nhìn Hạ Nhiêu thấy hắn đáp ứng liền cười như hoa, ngực Thẩm Phi hơi hơi có chút không thoải mái, có phải hắn hạn chế tự do cô quá mức?

Lúc trước không nghĩ tới vấn đề về điện thoại, hắn chưa từng nói không cho cô dùng, hẳn là Mạch Tuyết lúc ấy hạn chế cô, cho nên để cô vẫn luôn cho rằng mình không thể liên hệ với bên ngoài.

Từ đêm Thẩm Phi mua điện thoại cho Hạ Nhiêu, quan hệ của hai người trở nên vi diệu lên, vô hình trung mà thu hẹp khoảng cách làm cho hai người giống như đã quên rất nhiều chuyện.

Mà những ác ma ở Thượng Kinh, trước sau không đồng nhất thu được tin tức Thẩm Phi muốn cưới Hạ Nhiêu, các loại tâm tình khiếp sợ, tức giận, rất có hứng thú sôi nổi diễn ra, nhân mã khắp nơi bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Phong Chi Uyên nhìn Mạch Tuyết đang ở đối diện một câu cũng không nói, thật là khó được lúc Mạch Tuyết trầm mặc.

"Cậu đem người đàn bà kia dạy dỗ tốt quá phải không, nhìn xem, hồn Thẩm Phi cũng bị cướp đi luôn rồi, thiếu phu nhân Thẩm gia a......"

Nói tới đây chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Ngoạt : "Ngươi thật để cho Thẩm Phi cưới cô ta?"

Con ngươi lạnh lẽo của Thẩm Ngoạt hơi hơi lập loè, nhàn nhạt nói: "Tính tình Thẩm Phi các người không rõ sao, nếu nó đã quyết định chuyện gì, ai cũng đừng hòng ngăn cản được."

Dung nhan Phong Chi Uyên thanh nhã xuất trần nhiễm một tia đáng tiếc

"Định làm sao đây? Đã nói cho tôi mượn nuôi mấy ngày, kết quả bị Thẩm Phi độc chiếm." Lời nói nỉ non lộ ra một tia quỷ quyệt làm người ta khó có thể phát hiện.

Lúc này, Mạch Tuyết đột nhiên chậm rãi mở miệng: "Giữa trưa Đế gọi điện thoại tới nói cuối tuần sẽ đến Thượng Kinh, hy vọng tôi đem Hạ Miều cho hắn chơi mấy ngày."

Thánh Mặc La Á Qua Đế hẳn là không biết động tĩnh gần đây của Hạ Nhiêu , nếu không đã không gọi cho hắn, mà là trực tiếp gọi cho Thẩm Ngoạt .

Con ngươi mỹ lệ của Mạch Tuyết bị lông mi che lấp, làm cho người ta thấy không rõ cảm xúc, chỉ là khuôn mặt từ trước đến nay luôn treo nụ cười nhợt nhạt bây giờ trở nên yên lặng không ít.

Nhưng mà, Thẩm Ngoạt cùng Phong Chi Uyên một lòng đặt ở chuyện Thánh Mặc La Á Qua Đế muốn Hạ Nhiêu , cho nên cũng không nhận ra hắn không thích hợp.

Khoé môi Phong Chi Uyên hiện lên nụ cười nhàn nhạt mờ ảo, đây xem như lợi ích lại lần nữa tới cửa sao?

Cũng may, Đế cùng Thẩm Ngoạt có quan hệ hợp tác, Thẩm Ngoạt từ trước đến nay luôn lấy ích lợi làm trọng, nhất định sẽ đi chỗ Thẩm Phi mượn Hạ Nhiêu, hắn chờ làm ngư ông đắc lợi, với lại lúc trước hắn nói muốn chơi mấy ngày, sao có thể phá hư quy củ được......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net