Chương 25: Trở về <2>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vũ

Beta: Miên

======================================

Diệp Đàm phun ra một ngụm khí, kìm lòng không được mà mắng một câu, câu hỏi tính toán vừa nãy kia đã vượt qua chương trình học của cô, công thức tính toán đó đối với cô mà nói thì quá xa lạ.

Không chỉ là đề này, những câu trước đó cũng khiến cô phải tập trung cao độ, không thể phân tâm dù chỉ một chút, tám chín chữ số phức tạp mà để cô trong thời gian ngắn tính ra kết quả thật quá khó, cả đêm khuya khoắt cô toát mồ hôi lạnh cả người. Nếu là lúc trước, có lẽ họ đoán cô không thể chống đỡ quá mười phút đồng hồ nên mới có những câu hỏi khó như vậy.

"Sao nó lại biến thái như thế."

Cô không cảm thấy sẽ có rất nhiều người lợi hại hơn cô gấp nhiều lần, bây giờ nghề Hacker yêu cầu cao như vậy? Nhưng mà cô cũng đã bị nó khơi dậy sự hứng thú,số lượng cần tính toán khổng lồ như vậy, có lẽ còn lâu mới có thể biết được câu hỏi cuối cùng, nếu như tất cả các câu hỏi đều được tính ra,vậy thì còn lại sẽ là cái gì?

Kể cả là không có phần thưởng, nhưng đã thật lâu chưa có gì khiến cho cô cảm thấy hứng thú như vậy, nên cô quyết định sẽ làm tiếp.

Chỉ là trước khi cô biết đến một nhóm nào đó.

Thanh niên nghiện net nặng: Năm nay gặp được một em gái có tài năng, hắc hắc hắc hắc.

Nhìn ta toàn phong trảm: Cười quá bỉ ổi.

Thanh niên nghiện net nặng: . . . Anh thì biết cái gì!

Đó là một em gái! Một em gái !!! Trong thế giới trạch nam của chúng ta, một em gái rất là hiếm thấy, nếu như có thể vượt qua khảo nghiệm gia nhập vào diễn đàn, về sau có lẽ sẽ có một nữ Hacker lợi hại trong tương lai.

Với những tin tức ít ỏi này, nếu như em giá kia là một người đàn ông, hắn mới không đem danh thiếp của diễn đàn ra.

Nghĩ tới đây, hắn sờ cằm, lẩm bẩm: "Hẳn là thành công rồi, nếu như những gì cổ nói là sự thật, vậy độ khó về sau của bài khảo nghiệm này chẳng là gì đối với cô ấy."

Đó chỉ là một bước đệm để tiến vào diễn đàn Hacker, độ khó rất thấp, nếu tìm thấy cổng đăng kí và nhấn mở, giao diện sẽ xuất hiện một đống mã bị cắt xén,đối với người bình thường thì không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Hacker mà nói đó chính là một đống code rải rác, ghép lại toàn bộ code, giao diện sẽ xuất hiện một địa chỉ URL mới, ấn mở địa chỉ trang web này là có thể đi vào diễn đàn Hacker.

Nhìn có vẻ em gái kia là một người thông minh, hẳn là có thể giải quyết hết nhỉ?

Mà lúc này, trong nhóm còn lại, chỉ có chín người, ảnh chân dung tất cả đều ảm đạm, xem ra đều offline, chợt nhảy ra một câu.

Át Bích: Vừa rồi, chương trình thu đệ tử của tôi có động thái.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ ảnh chân dung cấp tốc phát sáng, màn hình phát ra một đống dấu chấm hỏi.

Át Bích: Chương trình khảo nghiệm nhận đệ tử của tôi.

Bây giờ Diệp Đàm vẫn chưa đăng kí nick trên diễn đàn, một topic trong mục "Giải trí bát quái" có một bài đăng.

« Át Bích đại thần đã nhận được đồ đệ chưa? ! »

Bài viết đã được đăng một năm trước. Bình luận mới nhất nhắn: Tôi đến đây để hỏi, bài khảo nghiệm mọi người có tìm thấy địa chỉ không? ! Đã một năm rồi, muốn bức chết những người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế hả!

Một năm trước Hacker nổi danh Át Bích đại thần tuyên bố muốn thu đồ đệ, khảo nghiệm nhận đồ đệ cũng đã bố trí tốt, ai thông qua khảo nghiệm, người đó có thể trở thành đồ đệ của hắn.

Át Bích là một trong những Hacker nổi danh nhất giới Hacker, hắn bỗng nhiên nói muốn nhận đồ đệ, các Hacker khác liền nhiệt huyết bừng bừng, thế nhưng bọn hắn phát hiện, bọn hắn còn tìm không thấy địa chỉ bài khảo nghiệm. . .

Đúng! Bọn hắn tìm không thấy bài khảo nghiệm mà Át Bích nói, chứ đừng nói gì đến việc thông qua khảo nghiệm. Vô số người đọc lại bài viết của hắn, thậm chí còn bới từng chữ ra phân tích rồi lại phân tích, nhưng vẫn không tìm ra gì. . .

Một năm trôi qua, những Hacker khác chờ mong vạn phần đều bỏ đi.

Nếu như bây giờ Diệp Đàm lên diễn đàn tuyên bố sự tồn tại của địa chỉ chương trình chắc chắn sẽ khiến cả diễn đàn náo động ồ lên, địa chỉ chương trình vậy mà không phải ở trên diễn đàn, mà là ở trang web đệm để đi vào diễn đàn? Đặt địa chỉ tùy tiện ở đó mà không có người phát hiện, giống như việc kho báu bày trước mắt bọn hắn, mà bọn hắn lại lật tung tứ phía, đợi đến có người nói cho bọn hắn, bọn hắn mới bừng tỉnh,hận không thể tự đâm hai mắt.

Mà Diệp Đàm lúc này không biết rằng chương trình này chỉ có ba cơ hội để mở ra, cô đã lãng phí một cơ hội, nếu như hai lần tiếp theo cô không mở ra được, chương trình này sẽ vĩnh viễn tiêu hủy.

Lúc này cô chỉ bị đề toán khơi dậy lòng háo thắng cùng tò mò, rất muốn thử một lần nữa, nhưng lại lý trí mà từ bỏ, bây giờ cô vì dùng sức quá độ mà đầu đã bị đau, phần đề này ít nhất phải làm trong mấy giờ, công thức cuối cùng quá khó, cô cần phải kiểm tra nó.

Bởi vì suy nghĩ quá chuyên chú, khi cô muốn đi ngủ thì trời vừa rạng sáng, ngày thứ hai lúc tỉnh lại trông cô rất tiều tụy, dưới ánh mắt là quầng thâm đen xì.

Bộ dáng cô như vậy, ở trong mắt người khác, hản sẽ bị hiểu lầm. Không ít người nghĩ, đúng vậy, cô ấy còn nhỏ như vậy, nhìn mặt thì trông bình tĩnh, nhưng trong lòng không nhất định là như thế đâu.

Chân Điềm Điềm: "Cô lại mạnh miệng, sắc mặt của cô đã bán đứng cô rồi, cô nhìn xem, hai mắt đều đã có quầng thâm." Chân Điềm Điềm chuyên chú nhìn xem mắt của cô, trên mặt hiện lên tia đau lòng, đưa tay muốn đi kiểm tra, lại bị Diệp Đàm tránh đi.

Chân Điềm Điềm dừng lại, nheo mắt, "Cô thật sự muốn cùng tôi đối nghịch? Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ vẫn không rõ, trước đó cũng chỉ là tôi tiện tay thử một lần, cô đã phải nhận áp lực lớn như vậy, nếu tôi làm thật, cô cảm thấy có thể chịu bao lâu?"

Chân Điềm Điềm hướng dẫn từng bước, "Cần gì phải thế chứ, cô cần gì phải ăn đau khổ nhiều như này đâu, chỉ cần đáp ứng tôi, còn lại cô không cần lo lắng cái gì hết."

Có thể là thấy cô tiều tụy như vậy, hôm qua nhất định là tiếp nhận áp lực tương đối lớn, bộ dạng bây giờ của cô là ngụy trang, trải qua một đêm, hẳn là mệt mỏi muốn chết rồi.

"Cô biết không?" Đúng như dự đoán của Chân Điềm Điềm, Diệp Đàm lắc lắc bình nước trên tay, giống như là đã phát giác được sự tồn tại của cô ta, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Chân Điềm Điềm, con mắt màu đen giống như là lưu ly, như thế lẳng lặng nhìn cô, làm cho đáy mắt cô ta hiện lên một tia mê luyến, kìm lòng không được hướng về phía cô nghiêng người, như muốn hôn đôi mắt này.

"Bộ dáng này của cô giống như tú bà vậy."

Những lời nói khinh miệt từ đôi môi màu hồng nhạt của cô nói ra, mặc dù thấp hơn Chân Điềm Điềm mấy centimet, thế nhưng khí thế không yếu chút nào, thành công khiến mặt Chân Điềm Điềm trở nên khó coi, tay nắm chặt thành quả đấm, khuôn mặt bất định, Diệp Đàm mặt không thay đổi đi vòng qua.

Chân Điềm Điềm ở sau lưng cô trầm lặng nói "Diệp Đàm, cô tốt nhất đừng lại buộc tôi động thủ dùng thủ đoạn lên cô."

Diệp Đàm cùng giống như hôm qua, cũng không quay đầu mà đi, để lại Chân Điềm Điềm tức giận giậm chân, "Chết tiệt!"

Chuyện xui xẻo của DIệp Đàm trước đó tất cả đều bởi vì Chân Điềm Điềm gây ra, muốn nói Diệp Đàm đối với cô ta không có ý kiến gì là điều không có khả năng, thế nhưng sự chênh lệch của hai người thực sự quá lớn, cô không muốn đi tự rước lấy nhục.

Muốn nói cô đối với Chân Điềm Điềm có ý nghĩ gì, đó chính là một chữ, phiền.

Cô nhảy lớp, ở học kỳ hai năm lớp mười, cô trực tiếp nhảy tới lớp mười một, bởi vì trước đó cô nhảy lớp, cùng với các đồng học cũng không quá thân, cũng không quen người nào, ở nơi này cô không hợp với hầu hết các đồng học, cô độc lai độc vãng* cũng không cảm xúc gì.

(Độc lai độc vãng: Cô độc một mình)

Chân Điềm Điềm không học cùng lớp với cô, nhưng từ ngày nào đó rồi hay thường xuyên đến tìm cô, cho cô đồ ăn, muốn dẫn cô ra ngoài, theo cô, những việc này hẳn không ý gì tốt, cô tất nhiên sẽ từ chối tất cả, lý do phía sau nó, nhất định cũng không phải ý tốt gì.

Cuối cùng, đối phương trực tiếp nổi giận, "Diệp Đàm, cô đừng không muốn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Diệp Đàm lúc ấy quả thực là không hiểu, rõ ràng thái độ của cô đã biểu đạt rất rõ ràng, là cô ta dây dưa không thả, cô còn chưa nói cô ta quấy rầy cô học tập, cô ta liền nói cô không biết tốt xấu.

Về sau cô ta bắt đầu tấp nập tìm phiền toái, vì đều là việc nhỏ, cô trực tiếp làm như không thấy, càng cảm thấy cô ta cố tình gây sự, cô cho đến lúc đó đều không hiểu rõ cô ta đến cùng là muốn làm gì, thẳng đến khi phát sinh chuyện "Đồng hồ bị ăn cắp" , Chân Điềm Điềm tìm cô ngả bài, cô mới hoàn toàn biết Chân Điềm Điềm đến cùng đang có ý đồ gì.

"Diệp Đàm, em thông minh như vậy, tôi không tin em lâu như vậy không nhìn ra tâm tư của tôi." Chân Điềm Điềm nói muốn cùng cô làm rõ ràng, cô đối với những phiền toái nhỏ kia cũng có chút phiền, đáp ứng cô ta, nhưng mà ai biết cô ta mở miệng lại nói cái này, cô ta si mê nhìn cô, còn muốn đưa tay sờ mặt cô, "Xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, em phải biết sự kiên nhẫn của tôi là có hạn."

(khúc này tớ xin đổi thành "em" nhé, thì cũng biết rõ Chân Điềm Điềm có tình cảm gì với Đàm Đàm rồi, với cả đang tỏ tình, tỏ tình xong lại đổi ngay xưng hô ấy mà)

"Theo tôi, về sau em không cần tiếp tục đối với chuyện tiền mà buồn nữa, em có thể sống như nữ sinh khác, đồ trang sức quần áo, chỉ cần em muốn, tôi đều có thể cho em, về sau tôi còn có thể đưa em xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, thậm chí có thể đem em dẫn vào giới thượng lưu chúng tôi, em biết hiện tại nhân mạch trọng yếu bao nhiêu, nó có thể giúp em tiết kiệm vô số thời gian."

Cô ta nghĩ rằng những lời này đã đủ làm cho cô động tâm, cúi đầu muốn đi hôn cô, Diệp Đàm khinh bỉ nhìn cô ta một cái, không tiếp tục phản ứng cô ta.

Chân Điềm Điềm kêu gào "Diệp Đàm, cô không đáp ứng tôi, cô sẽ hối hận!"

Sau chuyện này không lâu liền phát sinh việc "Đồng hồ nổi tiếng bị trộm", Diệp Đàm suýt nữa bị khai trừ.

Đến bây giờ, ấn tượng của cô đối với Chân Điềm Điềm đã ngã xuống số âm.

Trước đó cô cũng đã nghĩ qua làm sao cho cô ta một bài học, chỉ là quá nhiều việc nên đã quên đi, hiện tại Chân Điềm Điềm lại lần nữa khơi gợi lên hồi ức cũ của cô.

Đúng lúc này, một lần nữa cô lại cảm thấy có cảm giác đói bụng.

Cho dù ăn nhiều hay ít đồ ăn đều lấp không đầy cảm giác đói bụng.

Cô mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đề bài, giống như là đối với cái đề bài này không có cách giải, bạn ngồi cùng bàn cúi đầu nhìn sang, đề toán,nhưng mà hắn căn bản không biết tính thế nào, hắn không xác định nghĩ, đây cũng là vi phân và tích phân?

Ánh mắt hắn lại tung bay, quả nhiên thấy được toán học cao cấp chỉ có ở đại học.

Bạn cùng bàn: ". . ." Học thần thế giới.

Diệp Đàm lẩm bẩm, "Sắp được nghỉ hè."

Đúng, nghỉ hè vào ngày mốt, đây cũng là lần cuối cùng nghỉ hè của bọn họ. Sau khi nghỉ hè, bọn họ sẽ bắt đầu phần cuối cùng của chương trình học và ôn thi lên đại học.

Diệp Đàm nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn, "Nhớ không nhầm nhà cậu có nhà xuất bản?"

"Có. . . Có. . . Ừ!" Bị cô hỏi như vậy, bạn ngồi cùng bàn trực tiếp ngẩn ra, không hiểu cô vì cái gì từ đề toán trước mặt chuyển đến nhà hắn, tốt a, mặc dù lúc gật đầu hắn còn có chút thụ sủng nhược kinh, vị học thần này thế mà nhớ kỹ nhà hắn là làm gì? Hắn cho là cô từ trước đến nay không quan tâm những chuyện này.

Diệp Đàm trước đó đương nhiên không chú ý qua, nhưng mà cô tra tư liệu về các nhà xuất bản ngoài ý muốn phát hiện, mấy nhà xuất bản mặc dù phong cách khác biệt, nhưng mà kỳ thật đều là được một nhà cổ phần khống chế, Đoan Mộc gia, nhà này có vẻ là ở trong nước đứng đầu ngành giải trí, mà Đoan Mộc gia ở thành phố S, bạn ngồi cùng bàn cô họ Đoan Mộc, cũng ở thành phố S, có thể vào đây học chứng tỏ gia thế đều không phải bình thường, xác suất đúng đã vượt qua 10%.

Không nghĩ tới. . . Vậy mà lại đúng.


Diệp Đàm nói " Có thể giúp tôi một chuyện không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net