🌹 Chương 2: Đài truyền hình Hoàng Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âu Bạc nghe hết mọi điều hai người đại diện dặn dò, tai trái nghe rồi để tai phải lọt, dù sao thì cũng chỉ là diễn trò trong chương trình giải trí thôi, cái hình tượng "Mỹ nhân ngốc nghếch" này cậu cũng đã diễn từ lâu rồi, thuần thục lắm đó.

Còn Thẩm Diệu lại nghe rất nghiêm túc, dáng vẻ tập trung, thỉnh thoảng còn gật đầu theo, nhìn qua là biết hắn thường ngày trong trường học cũng là một học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng.

Âu Bạc nhìn chằm chằm Thẩm Diệu nhưng đầu óc thì lại đang nghĩ đến việc sắp tham gia chương trình giải trí, cân nhắc về sự nghiệp của Thẩm Diệu.

Nhìn cái gương mặt này, khi không có biểu cảm thì đúng là có một vẻ lạnh lùng, uy nghiêm không hợp tuổi tác, rất hợp để diễn vai tổng tài bá đạo. Đạo diễn trước đây phát hiện ra hắn đúng là một nhân tài.

Nhưng thật ra khi có biểu cảm thì trông lại rất trẻ trung, rất hợp với những vai diễn trong phim thanh xuân vườn trường, chỉ cần đeo thêm cặp kính là có thể vào vai một cậu học sinh lạnh lùng ít nói.

Vấn đề là ngay từ đầu cái vai tổng tài bá đạo mà hắn đóng lại là trong một bộ phim ngôn tình ngọt ngào hời hợt, có lẽ cả đoàn làm phim cũng không ngờ rằng vai diễn này lại nổi tiếng đến thế và Thẩm Diệu đã bị gán mác "Tổng tài bước ra từ ngôn tình" từ đó.

Nếu đánh giá khách quan, diễn xuất của hắn cũng không tệ lắm, ít nhất không có gì quá kém, đóng những vai khác nhau với hình tượng nhân vật ban đầu cũng không vấn đề gì. Nhưng bất kể hắn diễn gì thì khán giả cũng chỉ liên tưởng đến tổng tài bá đạo, không biết là do hắn chưa thoát khỏi cái bóng của vai diễn đó hay là khán giả không thoát khỏi hình ảnh ấy.

Âu Bạc tiếc nuối mà thở dài, một vai diễn nổi bật quá nhưng lại khiến con đường sau này trở nên hẹp, nhất thời không biết đây có phải là điều tốt hay không.

Cậu thất thần mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Diệu, Thẩm Diệu hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy ánh mắt cậu sáng rực nhìn chằm chằm vào mình khiến mặt hắn dần đỏ lên và căng thẳng.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Âu Bạc lấy lại tinh thần, thấy sau tai của Thẩm Diệu đã đỏ ửng một mảng, cậu chưa hiểu chuyện gì thì giơ tay sờ thử, khiến Thẩm Diệu suýt nữa nhảy dựng lên như con mèo bị đụng phải, hai mắt mở to cứng đờ kêu lên một tiếng "Anh".

"Tai cậu đỏ hết rồi này." Âu Bạc nhíu mày: "Bị cháy nắng à? Trời, thanh niên bây giờ sao không chịu chăm sóc cơ thể, bôi kem chống nắng không tốt sao?"

"Làm nghệ sĩ phải chú ý đến hình tượng đấy."

Cậu vừa nói xong, hai người đại diện liếc nhìn cậu với ánh mắt khó tả, Âu Bạc với vẻ mặt không hiểu: "Sao vậy?"

Chị An khẽ thở dài: "Có lúc chị nghĩ cậu biết rất nhiều nhưng có lúc lại nghĩ cậu giống như cái đầu gỗ vậy."

Âu Bạc ngơ ngác chớp mắt, Thẩm Diệu cứng ngắc cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Không phải cháy nắng đâu."

"À ——" Cuối cùng Âu Bạc cũng hiểu ra, hai người đại diện còn chưa kịp mừng vì điều đó thì đã thấy Âu Bạc vỗ đùi: "Thì ra là dị ứng! Không sao đâu, cậu có mang theo thuốc gì không?"

Chị An không muốn nhìn thêm nữa mà phất tay: "Được rồi, hai cậu cứ trò chuyện làm quen đi, năm phút nữa là biên đạo đến rồi."

Cô nghiêm mặt: "Hỏi trước một câu, hai cậu xưng hô với nhau như thế nào?"

Thẩm Diệu thành thật đáp: "Tiểu, Tiểu Âu."

Hắn có vẻ hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mặt Âu Bạc.

Âu Bạc thì tùy hứng, dựa lưng vào ghế, ra dáng người từng trải mà thả lỏng mà ngồi khoanh chân, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của chị An lại lặng lẽ hạ chân xuống: "Hầy, hai đứa mình đều là diễn viên lâu năm, diễn cái chương trình này mà có gì khó khăn à? Yên tâm đi, em thấy cậu ấy sẽ lập tức cười, không có việc gì thì sẽ ở trong đám đông đi tìm cậu ấy rồi gọi là Thẩm tổng Thẩm tổng, nghe có vẻ thân thiết hơn, đúng không?"

"Để chắc ăn, tốt nhất là ngày thường cũng gọi như vậy." anh Triệu cũng lên tiếng dặn dò: "Đừng gọi tên khác, đến lúc đó không sửa kịp đâu."

Thẩm Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Biên đạo của chương trình gần như đến đúng giờ, chị An và anh Triệu mới trao đổi thêm vài câu thì cửa phòng Âu Bạc đã bị gõ.

Hai người đại diện ra trước cửa nói chuyện với biên đạo, Âu Bạc và Thẩm Diệu ngồi trong phòng, Thẩm Diệu ngập ngừng liếc nhìn Âu Bạc một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh, em có chút khó gọi."

Âu Bạc cũng cảm thấy cái xưng hô "tiểu Âu" này quá lạ, vì gần như không ai gọi cậu như vậy, fan thường gọi cậu là "vợ", bạn bè thân thiết trong giới thì gọi cậu là "ông chú", "chú lớn", chưa bao giờ có ai gọi cậu là "tiểu Âu".

Cậu rất thông cảm với Thẩm Diệu khi cảm thấy cái xưng hô này kỳ quặc nên nhanh chóng liếc mắt ra ngoài, rồi truyền đạt kinh nghiệm cho cậu nhóc: "Không sao đâu, đến khi bắt đầu ghi hình rồi thì họ không thể vào bắt đâu, cậu muốn gọi thế nào thì cứ gọi."

Thẩm Diệu có vẻ vẫn còn chút do dự nhưng sau khi đấu tranh tâm lý trong chớp mắt, hắn quyết định nghe theo lời cậu, ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi, anh, vậy em sẽ gọi anh bằng tên đầy đủ."

Âu Bạc đáp lễ bằng cách vỗ vỗ vai hắn: "Tính anh không có khuyết điểm gì lớn, chỉ là không kiểm soát được miệng mồm, không chịu nổi cám dỗ, phiền cậu giúp anh nhé."

Thẩm Diệu nghiêm túc gật đầu.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Lúc này, mấy đạo diễn bên ngoài bước vào phòng, còn tiện tay đóng cửa, nhốt luôn người đại diện ở bên ngoài.

Đây cũng là chuyện mà đài truyền hình Hoàng Qua mới dám làm, chứ các chương trình gameshow khác thường sẽ cho người đại diện xem qua mọi thứ, từ kịch bản đến cách xây dựng hình tượng cho khách mời. Nhưng đài truyền hình Hoàng Qua thì khác, họ dựa vào việc hàng năm đều có các chương trình giải trí nổi tiếng, không thiếu khách mời nên tất cả vì hiệu quả của chương trình mà thường xuyên làm những điều bất ngờ ngoài dự đoán.

Âu Bạc mỉm cười xã giao, dẫn Thẩm Diệu đứng dậy chào hỏi mấy vị đạo diễn.

Đứng đầu là một nữ đạo diễn trông rất năng động với cặp quầng thâm mắt rất rõ, mặc trang phục thể thao, đội mũ lưỡi trai màu đen rất giản dị. Cô ngồi xuống, câu đầu tiên nói với họ là: "Hiện tại, mong hai người hãy quên hết những gì mà người đại diện đã dặn dò."

Âu Bạc nhìn lướt qua Thẩm Diệu, thấy trên mặt hắn không có biểu hiện gì thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo và điềm tĩnh nhưng ánh mắt đảo quanh đã tiết lộ sự lo lắng của hắn – đây là sự bối rối.

Âu Bạc liền bày ra vẻ mặt hơi ngơ ngác: "A, nhưng chị ấy chỉ dặn tôi là phải biểu hiện tốt, cũng không nói gì khác mà?"

Cậu đã quen với vai diễn "mỹ nhân ngốc nghếch" này không phải một ngày hai ngày nên diễn xuất rất trôi chảy, ngữ điệu và biểu cảm đều chuẩn xác.

Đạo diễn mỉm cười nhìn họ: "Ừ, vậy là tốt rồi."

"Chương trình của chúng tôi có yếu tố cạnh tranh, hy vọng mỗi người sẽ nghiêm túc tham gia và cố gắng đạt giải nhất. Tôi hy vọng các bạn có thể bộc lộ con người thật của mình, vứt bỏ những hình tượng đã có để chúng tôi có thể nhìn thấy một khía cạnh khác của các bạn..."

Ban đầu, Âu Bạc còn giữ nụ cười xã giao và ngoan ngoãn gật đầu nhưng nghe đến đây, cậu bắt đầu lộ ra vẻ thích thú, a, bộc lộ con người thật, từ ngữ này nghe thật tuyệt, đây chính là cơ hội để cho những người gọi cậu là "vợ" thấy cậu là một người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào!

Khóe miệng Âu Bạc hơi nhếch lên, cậu hỏi: "Bộc lộ con người thật, thật sự có thể chứ?"

Thẩm Diệu lúc này mới hiểu tại sao chị An lại đặc biệt dặn dò hắn phải chú ý đến Âu Bạc, gương mặt hắn căng thẳng, lập tức nắm lấy tay Âu Bạc.

Âu Bạc sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, thấy tay Thẩm Diệu hơi tái nhợt, ngón tay dài và thon nhưng khớp ngón tay lại hơi đỏ, là một đôi tay vừa xinh đẹp vừa bất ngờ có sức mạnh.

Hắn nắm rất chặt, có thể cảm nhận được sự căng thẳng của chủ nhân.

Âu Bạc cười, vỗ nhẹ tay hắn để trấn an – ban đầu cậu định lừa đạo diễn nhưng không ngờ trước hết lại lừa luôn cả người cùng đội.

Đạo diễn đưa cho họ hai bản kịch bản, bắt đầu giải thích quy tắc cơ bản của chương trình.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Nói đơn giản là mỗi kỳ sẽ có một chủ đề, và chủ đề này không thể lựa chọn, trước khi tham gia sẽ không biết nội dung cụ thể là gì. Mỗi chủ đề sẽ có ba nhóm người tham gia, người đứng nhất và nhì sẽ tiếp tục vào kỳ tiếp theo, người đứng thứ ba sẽ bị loại ngay lập tức, giống như thi đấu loại trực tiếp.

Phần quy tắc này chị An đã biết từ trước, lúc này chỉ là xác nhận rằng họ đã thật sự hiểu rõ. Không biết có phải vì Âu Bạc có danh tiếng "mỹ nhân ngốc nghếch" ở bên ngoài hay không mà mỗi khi nói xong một đoạn, đạo diễn đều ân cần nhìn cậu và hỏi: "Thầy Âu Bạc có hiểu không?"

"Thầy Âu Bạc lần đầu tham gia gameshow phải không? Có gì không hiểu cứ thoải mái hỏi nhé."

Âu Bạc vừa mỉm cười lịch sự vừa phối hợp hỏi vài câu nghe qua có vẻ ngờ nghệch nhưng thực ra cậu là "đại sứ lướt mạng 5G", một fan cuồng của các chương trình giải trí của đài truyền hình Hoàng Qua, trước đây còn từng dùng tài khoản phụ để lén xem phát sóng trực tiếp các chương trình.

Tuy nhiên, khi cậu đang tính giả trang để tham gia thì bị chị An ngăn lại, coi như là một sự tiếc nuối.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn nửa giờ, ngoài việc giải thích các quy tắc cơ bản, họ còn không ngừng nhắc nhở bọn họ phải chuẩn bị tâm lý đối mặt với những tình huống bất ngờ, vì chương trình này không có nhiều logic.

Sau khi nói hết những điều cần nói, đạo diễn gấp quyển sổ trên tay lại, đứng dậy bắt tay họ: "Rất mong đợi màn trình diễn của các bạn. Bắt đầu từ tối nay, người đại diện của các bạn sẽ tạm thời không thể gặp các bạn, chúng tôi sẽ sắp xếp họ ở một khách sạn khác. Tất nhiên, chúng tôi vẫn sẽ để lại phương tiện liên lạc cho các bạn nhưng toàn bộ khách sạn đã được đặt vào trạng thái che chắn tín hiệu nên tạm thời các bạn sẽ không thể liên lạc với bên ngoài."

Âu Bạc hít một hơi lạnh, suýt nữa hỏi theo phản xạ "Vậy cơm hộp tính sao đây?" nhưng cậu kìm nén lại, chỉ lộ ra vẻ mặt có chút buồn bực: "Che chắn tín hiệu mà vẫn giữ lại điện thoại thì có ích gì..."

Gương mặt đạo diễn dần dần lộ ra nụ cười bí ẩn: "Còn có thể dùng làm đồng hồ báo thức, tất nhiên, bạn cũng có thể chọn dịch vụ gọi dậy của khách sạn. Nhưng có một điều cần nhắc nhở..."

"Đêm nay, sau 0 giờ, chúng tôi sẽ bắt đầu ghi hình, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Trên mặt cô ấy nụ cười càng trở nên kỳ lạ, lướt mắt về chiếc giường phía sau với ý gì đó không rõ ràng.

Nói xong, cô ấy không chần chừ mà đứng dậy rời khỏi phòng.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad @ThThanhHinVng

Âu Bạc nheo mắt lại, đưa tay sờ cằm: "Không ổn."

"Ừ." Thẩm Diệu gật đầu theo, gương mặt lộ vẻ lo lắng: "Bọn họ tạo không khí này không ổn, kỳ đầu tiên không phải là chủ đề kinh dị chứ?"

Âu Bạc lắc đầu: "Anh không nói cái này không ổn, anh nói căn phòng này, hai chiếc giường, rõ ràng là phòng cho hai người, có lẽ bọn họ có đang ám chỉ chúng ta điều gì không?"

Âu Bạc duỗi chân dài ra: "Nếu chúng ta ngay từ đầu đã lén ngủ chung một phòng, liệu có quá nổi bật không?"

Thẩm Diệu cứng đờ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người, bối cảnh của câu chuyện này là đài truyền hình Hoàng Qua "một tay che trời," làm mưa làm gió. Nếu Thỏ nói đài truyền hình Hoàng Qua có thể làm bá đạo, thì tức là có thể làm bá đạo! Chẳng có gì là không thể cả!


🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC