CHƯƠNG 4: NGỖNG GÂY HẤN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người vừa đến ăn mặc hợp mốt, chỉ lùn hơn Cố Hồng một chút, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như đang phóng điện. Anh ta hào hứng nhìn hắn, hai mắt lăm le như đang mong chờ trận đấu sắp tới của cả hai.

"Đến phòng quyền anh trên lầu nhé?"

Cố Hồng không có hứng.

Thấy người đến không phải người mình đang chờ, hắn xụ mặt, ngồi lại chỗ cũ.

Cố Hồng: "Tôi đến đây tìm người. Không rảnh."

Đối phương cũng không tụt hứng, ngược lại còn thấy rất hứng thú với người Cố Hồng đang tìm. Anh ta đi vòng qua cái bàn họp, ngồi xuống cái ghế đối diện hắn, cởi chuỗi hạt bằng gỗ trên tay xuống nghịch.

Lục Diên: "Chủ tịch Cố đến tìm ai đấy? Chi bằng nói với ông chủ tôi đây một tiếng, tôi tìm cho chẳng phải nhanh hơn sao?"

Lục Diên - chủ tịch hiện tại của giải trí Côn Du, luôn luôn xem Cố Hồng là kẻ địch giả tưởng. Có thể nói là anh ta đã nghe câu chuyện "Truyền thuyết về con nhà người ta gầy dựng sự nghiệp - Cố Hồng" mà lớn.

Năm nay anh ta ba mươi, nhỏ hơn Cố Hồng năm tuổi, hai năm trước đã dùng thành tích để ba ruột phải cam tâm tình nguyện nhường chiếc ghế chủ tịch công ty cho mình. Ban đầu anh ta rất vui, nhưng vừa nghe Cố Hồng lúc ba mươi đã vượt mặt nhà mình để trở thành người giàu nhất Tấn Thành từ lâu, cảm giác thành tựu lập tức bay biến.

Càng tức tối hơn chính là, Cố Hồng gầy dựng sự nghiệp năm mười tám tuổi với hai bàn tay trắng, nửa đường còn đi thi đại học, vừa gầy dựng sự nghiệp vừa đi học, kiếm tiền rồi học hành, cả hai bên đều nắm trọn không bỏ sót bên nào.

Nhìn con người trong truyền thuyết trước mặt, Lục Diên đè nén sự hoảng loạn trong lòng xuống.

Nhất là khi nhớ lại nụ cười kỳ quặc xem thường người khác khi nãy!

A a a a! Đã sinh Diên, sao còn sinh Hồng!

Cố Hồng không biết Lục Diên bực bội, nếu như biết có lẽ cũng chỉ cảm thấy khó hiểu.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình giỏi, trông hắn như đã cố gắng mười mấy năm, nhưng thật ra hắn đã tích lũy kinh nghiệm được bốm trăm năm hơn!

Ngỗng học cách làm ăn của con người làm gì dễ dàng như thế! Mấy năm đầu xuống núi, hắn lỗ đến mức sắp phải bán luôn gan ngỗng!

Hắn liếc nhìn Lục Diên, cảm thấy bây giờ là lúc làm chỗ dựa cho Tiểu Đường vả mặt.

Đánh giặc phải bắt vua trước, vả mặt hiển nhiên cũng phải vả mặt ông chủ trước. Càng đánh mạnh càng hả giận.

Hắn muốn cho bọn họ biết, giá trị của Tiểu Đường vượt xa tưởng tượng. Để bọn họ biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ cái gì!

Cố Hồng thôi không nhìn Lục Diên nữa, hừ lạnh, trả lời vấn đề ban nãy: "Tới đào viên ngọc quý bị mấy người xem thường."

"Cái gì?"

Ngọc quý? Còn bị xem thường?

"Là viên ngọc quý nào?" Lục Diên ngồi thẳng hỏi. Anh ta phải đi điều tra một chút, người có thể được Cố Hồng gọi là ngọc quý thì nhất định không đơn giản, bọn họ không thể để Cố Hồng thừa cơ mua đi với giá thấp.

"Nguyễn Đường."

Cố Hồng sâu kín nhìn người đàn ông đối diện. Quả nhiên, nhìn vẻ mặt đối phương là biết anh ta hoàn toàn không nhớ trong công ty có một diễn viên tài năng tên Nguyễn Đường.

"Bốn năm qua, em ấy đóng năm mươi bộ phim truyền hình, ba bộ phim điện ảnh."

Lục Diên bất chợt nghe được số lượng phim khổng lồ mà trợn mắt, quên luôn nghịch chuỗi hạt trong tay.

Nhân viên gương mẫu như vậy tồn tại mà anh ta lại hoàn toàn không biết, danh sách họp hành hằng năm cũng không có xuất hiện!

Thậm chí còn chưa từng được lăng xê trên mạng hay có tin đồn gì đó.

Không ngờ nha không ngờ nha, trong công ty bọn họ còn có người say mê diễn xuất hơn cả Tam Kim ảnh đế Bùi Thâm nữa.

Nhân tài như vậy, nhất định phải ở lại công ty.

Lục Diên: "Anh muốn kéo người ấy đi?"

"Hiển nhiên. Các anh không quý trọng, ắt có người trở thành Bá Lạc của em ấy."

"Tôi đã xem hết tất cả phim của em ấy."

"Đóng rất đạt."

"Em ấy là ảnh đế tiếp theo mà tôi nhìn trúng."

Từng câu nói của Cố Hồng đều làm Lục Diên nhíu mày chặt hơn, hắn muốn anh ta nhận thức rõ ràng rằng, hôm nay hắn đến đây để cướp người.

Tiểu Đường giỏi đến vậy, nên rời đi trong tình huống đối phương không muốn cũng phải buộc buông tay, sau đó em ấy sẽ càng rực rỡ hơn nữa.

Hắn sảng khoái vô cùng, còn định châm chọc thêm vài câu nữa thì cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra.

Sau khi thấy người bước vào, tất cả câu từ trong đầu Cố Hồng trong nháy mắt đã tan thành các đóa hoa đào nho nhỏ, vui vẻ bay lất phất xung quanh.

Tiểu Đường đến.

Vợ tương lai, ảnh đế tương lai đến rồi!

--

Hậu trường nhỏ:

Chủ tịch ngỗng: Anh sẽ cho mọi người biết, bọn họ bỏ lỡ viên ngọc quý rồi.

Nguyễn - chán đời - Đường: Cảm ơn ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net