Chương 10. A Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy A Tú được chăm sóc đã quen nhưng không cẩn thận đến mức như Ôn thị. Sau khi ăn no, Ôn thị liền cảm thấy mệt mỏi. Nàng lại đang mang thai, không tiện về trễ, bởi theo tập tục từ xa xưa, một khi thai phụ đi ra ngoài thì phải trở về trước khi trời tắt nắng. Nếu về sau khi trời tối sẽ dễ bị những thứ dơ bẩn động vào đứa bé trong bụng.

Vì vậy sau khi ăn xong, hai vợ chồng Tĩnh Quốc công liền lên xe trở về phủ.

Lão Hầu gia vốn dĩ cũng có của cải, bao năm qua lại thu được không ít đồ tốt nhờ đánh giặc, do đó ra tay cũng vô cùng hào phóng, cho A Tú không biết bao nhiêu là quà gặp mặt. Dù vậy, ông cũng chỉ là một người đàn ông, thế nên cũng không có chuẩn bị kỹ lưỡng những đồ vật mà một bé gái cần, ngoại trừ miếng ngọc bội gia truyền thì chỉ toàn là vàng, ngọc, đồ chơi.

Nghĩ đến cảnh đống đồ ở sau xe chất đầy trong gian nhà mới của mình, A Tú mãn nguyện, ngủ gật trong lòng Tĩnh Quốc công.

Thấy con gái ngủ, tiếng nói chuyện của Tĩnh Quốc công và Ôn thị đều nhỏ lại.

"Đã nhiều năm cha không về kinh rồi, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị kỹ càng, mời ông ấy sang phủ làm khách."

Ôn thị gật đầu, "Lần này cha về chắc chắn không thể không đi thăm bạn cũ. Nhưng phải diện kiến Thánh thượng trước thì mới được."

"Đương nhiên rồi."

Tĩnh Quốc công lại bắt đầu khen Hoắc Thanh Thời, "Còn nhỏ tuổi nhưng làm việc rất ổn thỏa."

Nghe hắn nhắc đến Hoắc Thanh Thời, Ôn thị liền thở dài.

Tĩnh Quốc công vội hỏi duyên cớ.

"Anh chỉ thấy Thanh Thời ổn trọng, tôi lại cảm thấy lần này nó vào kinh cùng cha chắc chắn là có nguyên do." Ôn thị ôm lò sưởi trong tay, cụp mắt nói, "Không nói đến những đứa nhỏ khác, anh nhìn thằng An mà xem, bình thường bà Hai trông chừng những đồ vật sắc nhọn như thế nào, trời lạnh thì sợ nó bị lạnh, trời tối lại lo nó bị đói, quần áo thì được phối màu chuẩn bị đâu vào đấy, chưa kể một ngày phải hỏi thăm vài ba lần mới chịu. Tuổi của Thanh Thời cũng không khác là mấy nhưng cha nó lại có thể chịu đựng được mà đưa nó về kinh."

Tuy rằng ngoài miệng gọi lão Hầu gia là ông nội nhưng dù sao đi nữa cả hai đều không cùng chung huyết thống, vậy mà vẫn có thể an tâm sao?

"Lúc tôi chưa lấy chồng đã gặp qua cậu em nuôi này, mặc dù là người ở trong quân đội nhưng cũng không phải là kẻ quê mùa thô thiển."

Tĩnh Quốc công nghe xong cảm thấy mù mịt, "Ý em là trong chuyện này còn có nguyên nhân khác sao?"

"Chuyện của Thanh Thời, cha khó mà nói ra. Tôi nghĩ là mình đoán được một chút nhưng cũng không biết có phải như vậy hay không."

Mặc dù suy đoán của Ôn thị có lệch một chút nhưng cũng không khác chân tướng là bao. Tục ngữ có câu, có mẹ kế thì sẽ có cha kế. Hoắc Tuấn tục huyền, sau đó vợ mới lại liên tục sinh cho hắn hai đứa con trai. Vợ đẹp con thơ, cho dù hắn có thương con thì cũng chia được bao nhiêu tình cảm cho Hoắc Thanh Thời chứ? Huống hồ hắn thường ở trong doanh trại, chuyện xảy ra trong nhà đều nghe từ miệng của vợ.

Chỉ thương cho Hoắc Thanh Thời, bản thân vẫn còn là trẻ con nhưng ở nhà đều phải đêm ngày chăm em. Tất nhiên những chuyện như vậy Hoắc Thanh Thời đều có thể chịu đựng được. Chuyện khiến cậu bị đưa đến chỗ lão Hầu gia để về kinh là vì cháu trai nhà mẹ đẻ của mẹ kế chửi rủa sau lưng cậu rằng cậu là loại có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, mắng cậu vừa sinh ra đã khắc chết mẹ ruột, lại nói mẹ ruột của cậu đoản mệnh...Mặc dù Hoắc Thanh Thời nhỏ người nhưng tính tình lại không dễ chịu. Mẹ kế của cậu đối xử hà khắc với cậu một chút cũng có thể nhịn được, nhưng hai thằng cháu trai kia là cái thá gì?

Một lần động tay động chân, hai đứa trẻ mười mấy tuổi đã bị Hoắc Thanh Thời, trời sinh khỏe mạnh đánh cho thê thảm đến độ không dám nhìn.

Để trấn an vợ sau, cũng là để Hoắc Thanh Thời tạm tránh đi, Hoắc Tuấn liền lấy lý do đưa con trai vào kinh học tập, giao con cho lão Hầu gia.

Tĩnh Quốc công cũng không phải là kẻ ngu dốt, nghe Ôn thị nói Hoắc Tuấn tục huyền liền buột miệng thốt ra, "Ý em là cậu nhóc Thanh Thời kia không thể sống thoải mái mẹ kế không để cho cậu nhóc Thanh Thời kia sống yên ổn được nữa?"

Lúc này, A Tú còn chưa ngủ say, vừa nghe Tĩnh Quốc công nói vậy, nhịn không được nhướn hàng lông mày nhỏ.

Một năm vừa qua cũng có thể nói là nàng đã hiểu hết thảy, cha nàng chính là một kẻ ngố tàu.

Miễn bàn đến chuyện ở trên triều có bản lĩnh hay không, về cơ bản ông ấy là người dựa vào gia đình. Còn chuyện trong nhà sao? Nhìn bộ dạng Bạch di nương như thế kia mà còn có thể dỗ dành ông ấy bao nhiêu năm như vậy thì còn có thể trông cậy được gì chứ.

Nhìn kiểu nói chuyện không suy nghĩ này của ông ấy mà xem.

Quả nhiên Ôn thị cười một cái rồi cụp mắt, nói: "Mẹ kế như tôi đây, chung quy cũng không phải người tốt."

Con vợ trước của Tĩnh Quốc công, A Trân vẫn còn đang ở nhà ngoại.

"Kìa em, ý tôi không phải vậy..." Tĩnh Quốc công ngay lập tức rơi vào lúng túng. Trời đất chứng giám, ý của hắn thật sự không phải như vậy! A Trân ở lại nhà họ Vương, đó là ý muốn của nó, không đón nó về không phải vì ở bên này không tiện mà là nhà bên kia thấy khó chịu, hắn cũng vô cùng bất mãn mà!

Ôn thị thở dài một cái, ngước mắt nhìn Tĩnh Quốc công, cười "Tôi biết."

Từ lâu, trong kinh thành này đã có một số tin đồn nói nàng không khoan dung, không chấp nhận nổi con gái vợ trước của Tĩnh Quốc công. Nếu không thì vì sao hai nhà đều ở kinh thành mà đứa trẻ kia lại không muốn về phủ Quốc công chứ?

Dù nhà ngoại có tốt đến mấy thì cũng vẫn là nhà người khác cơ mà?

Trước đây, Ôn thị cũng không thèm để ý, miệng của người ta, chẳng lẽ nàng còn có thể quản?

Thế nhưng...

Ôn thị bất giác đặt tay lên bụng của mình, A Tú của nàng, đứa bé trong bụng nàng không thể có một người mẹ mang tiếng không hiền được. Xem ra chuyện của A Trân vẫn cần phải mời lão phu nhân đến nhà họ Vương nói chuyện mới được.

............................................................

Sau khi lão Hầu gia vào diện thánh liền trao trả binh quyền. Hoàng đế phong cho ông ấy làm Võ Anh điện Đại học sĩ, Thái phó của Thái Tử, có hàm nhưng không có chức, cũng chỉ là một cái danh hiệu vinh quang. Lão gia tử không hề bất mãn một chút nào cả. Ông đã dành cả đời chém giết để chấn hưng phủ Định Quốc công, bây giờ đã buông hết thảy mọi gánh nặng, cuối cùng cũng có thể sống thêm vài năm thanh thản nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, chưa sống được mấy hôm yên bình thì hoàng đế lại truyền chỉ cho lão Hầu gia quản lý doanh trại vệ binh trong kinh thành. Lão Hầu gia tiến cung xin gặp, kiên quyết từ chối. Hoàng đế đành phải hạ mình đứng dậy, thở dài mà vỗ vai lão Hầu gia, "Lại nói, trẫm còn phải gọi ngươi một tiếng anh họ. Năm đó nếu không có ngươi và A Lâm, trẫm cũng không thể có ngày hôm nay. Các ngươi là phụ tá đắc lực trong lòng trẫm. A Lâm không ở đây, doanh trại vệ binh kinh thành mà không giao cho người nhà thì trẫm không thể an tâm."

Mấy người con trai của hoàng đế càng ngày càng trưởng thành, đã biết xếp người của mình vào chỗ này chỗ nọ. Doanh trại vệ binh kinh thành là binh lực quan trọng của kinh đô và vùng lân cận, vốn dĩ nằm trong tay Võ Định Hầu. Thế nhưng mấy năm nay Võ Định Hầu lại thường qua lại với Nhị hoàng tử.

Doanh trại vệ binh ở kinh thành dưới quyền quản lý của Võ Định Hầu đã nhiều năm, nếu đột ngột thay đổi chắc chắn cũng sẽ có người trong doanh trại không phục. Nhưng nếu là Định Khang Hầu Ôn Lan thì chỉ bằng quân công hiển hách của lão Hầu gia cũng đủ để người người kính sợ.

Đã nói đến mức này rồi thì dù lão Hầu gia không muốn cũng chỉ có thể tạ ơn.

Rất nhiều năm rồi lão Hầu gia không về kinh mà hiện tại đang là thời điểm cuối năm, người người nhà nhà mở tiệc chiêu đãi mời ông đến. Lão Hầu gia có đi, cũng có từ chối. Có điều, mỗi lần ra ngoài ông đều dẫn theo Hoắc Thanh Thời. Hoắc Thanh Thời vốn dĩ chỉ là con trai của một phó tướng ở biên thành, đã bao giờ được thấy cảnh sung túc giàu sang như vậy chứ? Lúc đầu cậu còn thấy hơi kinh ngạc nhưng rồi cũng dần bình tĩnh lại.

Lão Hầu gia cũng mặc kệ, chỉ nhìn nhưng lại cảm thấy quả nhiên là ông không nhìn lầm. Tâm tính cậu nhóc rất khá, lại thấy Hoắc Thanh Thời mỗi sáng đều dậy sớm đánh quyền, ban đêm chăm chỉ đọc sách thì càng lúc càng thích. Ông liền quyết định đầu xuân tới, đưa Hoắc Thanh Thời đến phủ Tĩnh Quốc công, cho cậu và thằng bé An cùng học với nhau.

Chỉ là, Hoắc Thanh Thời không ở trong phủ Tĩnh Quốc công nên mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ. Ôn thị chứng kiến tất cả, cảm thấy thật sự quá vất vả cho đứa bé này rồi, nàng thường xuyên cho người làm bữa sáng, chưng nước canh đưa cho Hoắc Thanh Thời cùng Thẩm An.

Hiện tại tuy rằng cái thai của nàng đã được nhiều tháng, bụng vượt mặt nhưng hành động vẫn không có gì bất tiện. Hơn nữa dạo này thời tiết ấm áp, mỗi ngày nàng đều sẽ đi dạo trong vườn hoa một lần. Cố lão phu nhân cũng nói bình thường vận động nhiều thì lúc sinh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Hôm nay nhân thời tiết tốt, Ôn thị dẫn A Tú đi dạo trong vườn. Trong vườn, tràn ngập màu xanh của liễu đang ra lá, hải đường cũng vừa ra hoa. Nhìn cảnh vật trong sân, lại có cơn gió xuân ấm áp thổi qua, A Tú thoải mái nheo mắt lại.

Phủ Quốc công rất rộng, trải qua bao đời chủ nhân tu sửa, vườn hoa không chỉ xa hoa lộng lẫy mà còn là nơi tuyệt vời để ngắm xuân.

Ôn thị đi một lát đã cảm thấy nhức mỏi chân, muốn về trước nghỉ ngơi. A Tú vẫn chưa muốn đi nên Ôn thị gọi mấy người Hạ Trúc ở cạnh trông chừng nàng, "Đừng để con bé tự chạy, cũng cẩn thận đừng để bị ngã."

A Tú che miệng, nàng đang mọc răng.

Mấy người Hạ Trúc đáp dạ.

Tính tình của A Tú làm sao có thể ngồi yên? Bóng dáng Ôn thị vừa biến mất là nàng lập tức vặn vẹo ở trong lòng Hạ Trúc, đòi xuống đất. Hạ Trúc cũng không ngăn cản nàng mà cười tủm tỉm cùng Xuân Vũ đi theo sau A Tú, cẩn thận trông chừng nàng nghịch ngợm, sẵn sàng giơ tay bồng nàng.

"Diều, diều!"

Không biết ai đang thả diều trong vườn, con diều bướm ngũ sắc giương cánh trên bầu trời vô cùng tươi đẹp.

A Tú nhảy chân chỉ vào diều, nói với Hạ Trúc, "Đẹp quá!"

Nàng cũng muốn thả diều!

"Đợi cô lớn hơn nữa là có thể tự thả rồi." Hạ Trúc cười nói, "Trong phủ chúng ta cũng dán diều, đến lúc đó nhất định sẽ làm con diều to nhất, đẹp nhất cho cô!"

A Tú càng thêm vui vẻ, vừa nhấc chân bước thì thình lình có người đi ra từ phía sau núi giả.

Người này xuất hiện quá đột ngột khiến A Tú hoảng sợ, hét to lên.

"Hét cái gì?"

Hóa ra người đó là cô Ba, A Châu.

A Châu trầm ngâm nhìn A Tú, trên gương mặt giống Bạch di nương có vẻ ghen ghét và cả hâm mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net