Chương 18. Đánh nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu cho rằng tình cảm chị em giữa A Tú và A Châu sâu đậm thì thật sự là không đến mức đó. Chẳng qua A Tú chướng mắt loại đàn ông con trai chỉ biết diễu võ dương oai bắt nạt đàn bà con gái, có bản lĩnh thì ra ngoài mà gây dưng sự nghiệp, loại đầu trâu mặt ngựa đùa giỡn con gái thì bản lĩnh cái gì?

A Tú nhặt một hòn đá to bằng bàn tay, nhào lên người tên thiếu niên áo gấm kia, định đập vào trán hắn.

Tính toán đâu ra đấy, A Tú cũng chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa lại da trắng môi hồng, thật sự rất xinh xắn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ai cũng cảm thấy đây là con gái cưng được nuông chiều của một gia đình giàu có. Khi A Tú xông lên từ phía sau, tên áo gấm cùng mấy tên bạn bè đầu trâu mặt ngựa của hắn vẫn chưa để ý, còn đứng ở kia cười vang, thậm chí còn có tên còn huýt sáo, chỉ sợ người ta không biết hắn đang xem trò vui. Huýt sáo được nửa chừng thì hắn thấy một cô bé vô cùng đáng yêu đang leo lên người tên áo gấm, mặt mày hung dữ, bắn ná rồi vẫn còn chưa đủ, còn muốn nhặt đá đập vào đầu người ta? Nếu lần này để cô bé đấy đập trúng thì chẳng phải là sẽ thủng một lỗ trên trán sao?

Nửa phần hơi còn lại lập tức mắc lại trong cổ họng, hắn sợ đến độ phải chạy đến phía trước, kéo cổ tay A Tú. A Tú bị kéo tay nên cục đá không thể đập trúng trên đầu áo gấm. Nhưng, cũng bởi vì bị kéo tay khiến A Tú không thể cầm chắc nên cúc đá rơi xuống đập vào thái dương áo gấm.

"Cút ngay!" A Tú không phải là người dễ dàng bỏ qua cho người khác. Cô hất tay, ngăn tay của huýt sáo, sau đó nhìn trái nhìn phải tiếp tục tìm đá.

"Ui...A!"

Đánh cho áo gấm tỉnh lại.

A Tú thì có bao nhiêu sức lực chứ? Cục đá bắn bằng ná lúc đầu căn bản là ăn may, chẳng qua áo gấm bị đổ máu, thấy đỏ đỏ chịu không nổi mà ngất.

Sau đó hắn thấy A Tú chạy đến bên bờ suối, khom lưng khệ nệ bê một cục đá bằng cối xay nhỏ, vừa bưng vừa hung hăng nhìn chằm chằm hắn, gào lên, "Đồ xấu xa vô liêm sỉ, ngươi chờ đó, ta đánh chết ngươi!"

A Châu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, mặc kệ tiên với chả tiền, xách làn váy chạy đến, "Em Chín, chị giúp em!"

A Tú trợn tròn mắt, tôi đang giúp bà thì có!

Huýt sáo luống cuống tay chân đỡ áo gấm dậy, chỉ tay vào A Tú mắng một câu, "Ngươi từ đâu đến, còn nhỏ mà đã đánh người khác bị thương, quá vô lý! Quỷ dạ xoa à!"

A Tú không bê đá nữa, đứng dậy chỉ vào huýt sáo mà chửi, "Bà đây gặp chuyện bất bình, các người là lũ đầu trâu mặt ngựa, to gan lớn mật, bắt nạt con gái ở Am Thiết Lê, không sợ Bồ Tát nhìn thấy sẽ sai Thiên lôi đánh chết các người!"

Kiếp trước mỗi lần A Tú nói chuyện đều không phải là kiểu dễ dàng bỏ qua cho người khác.

Đám bạn đầu trâu mặt ngựa ùa lên, đứng sau lưng áo gấm và huýt sao, mồm năm miệng mười nói, "Có biết chúng ta là ai không, dám đánh chúng ta hả?"

"Đúng vậy! Đừng tưởng rằng là con gái thì chúng ta không dám đánh!"

A Châu vốn dĩ không phải người vụng miệng, bình thường quan hệ với A Tú cũng không tốt, thế mà lúc cô bị người trêu ghẹo A Tú có thể đuổi theo đến đây, khiến A Châu vừa thấy cảm kích vừa hổ thẹn. Cô thấy mấy kẻ đối diện còn dám mắng A Tú, bất giác A Châu liền nổi giận, bày ra khí thế tranh đoạt lúc ở phủ Quốc công cùng các chị em, lại nhớ đến bộ dang mấy bà tử nhóm lửa cãi nhau, lập tức lấy hai tay chống nạnh, trợn đôi mắt ướt, nhướn đôi mày lá liễu sau đó mở miệng mắng.

Trong trận cãi nhau này, miệng lưỡi A Tú sắc bén, A Châu mắng thô tục, mỗi người một chọi mười, mắng đến độ mấy kẻ bình thường lang thang ăn chơi trác táng đầu đường xó chợ phải im re.

"Em Chín!"

Mắng được một lúc thì đám người A Trân và A Dao đều chạy đến. Vừa thấy thế trận bên bờ suối, hai chân A Trân lập tức mềm đi.

"Sao lại, sao lại cãi nhau thế này?"

A Dao trước nay là người yên tĩnh, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh hai em, nhìn cả hai từ trên xuống dưới, thấy không có vấn đề gì mới an tân. A Dao càng lớn càng chu toàn, cô vừa thấy quần áo của mấy thiếu niên đối diện liền biết bọn họ cũng không phải con cháu nhà bình thường, mà bên mình lại chỉ toàn con gái, sợ có chuyện, vội vàng khuyên ngủ: "Chúng ta về trước, báo với bà nội, để bà nội ra mặt."

A Châu còn đang mắng người hết mức thoải mái, làm sao chịu yên lặng quay về? Thấy em gái không chịu nhấc chân, A Dao mặt trầm: "Em Ba!"

"Thôi được, tha cho bọn hắn." A Châu bĩu môi, thở hồng hộc ném mẩu đá vụn trong tay xuống.

A Dao nhanh chóng gọi nha hoàn đến, vây quanh A Châu và A Tú mà đi, bỏ lại mấy thằng nhóc ăn chơi trác táng đang liên tục chửi bậy phía sau.

Mấy tên nhóc ăn chơi trác táng cũng hiểu tình hình. Mấy cô gái này tuổi tác không khác là bao, quần áo trên người tuy là đơn giản nhưng vải vóc không tệ, lại còn có nha hoàn đi theo, chắc chắn không phải là con gái nhà bình thường. Vừa rồi bọn hắn dám trêu chọc A Châu chẳng qua là vì thấy người ta ăn mặc bình thường, tưởng là con nhà nghèo.

"Đàn ông tốt không đấu với đàn bà, không có gì nữa thì chúng ta cũng đi thôi..."

Huýt sáo kéo tay áo áo gấm.

Áo gấm yên lặng cả buổi, một tay còn đang lấy khăn che đầu, hai mắt nhìn thẳng.

"Đừng nói là bị đánh ngu người chứ?" Huýt sáo thấp thỏm trong lòng.

Địa vị của nhà bọn hắn không cao bằng áo gấm, nếu không thì sẽ không đi theo áo gấm như tuỳ tùng.

Áo gấm bật cười như một tên ngốc, "Hihi, xinh đẹp, thật là xinh đẹp a!"

"Cái gì?" Không chỉ huýt sáo mà những tên theo sau khác cũng cảm thấy áo gấm bị đánh ngu người. Đầu chảy máu mà còn rảnh rỗi xem người ta đẹp hay xấu?

"Anh, anh nói ai?"

Áo gấm cười ngây ngốc, "Nàng tiên hoa lê đó."

Hắn xuất thân từ phủ Võ Uy Hầu, là đứa con mà hai vợ chồng Võ Uy Hầu có được khi về già, còn nhỏ tuổi hơn so với hai đứa con của anh cả hắn. Con út chính là con tim, mạng sống của lão hầu gia, bình thường được cưng còn chưa đủ làm sao nỡ quản hắn? Không chỉ là hai vợ chồng lão hầu gia mà mấy anh chị trên hắn cũng chiều hắn, khiến hắn còn nhỏ nhưng vô cùng kiêu căng. Hơn nữa, hắn cùng mấy tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã suốt ngày lang thang ngoài đường đến độ nổi danh trong kinh thành, có ai nhắc đến bọn hắn mà không nói là mấy đứa phá gia chi tử đâu?

"Anh A Trầm, anh không bị ngu đi chứ?" Huýt sáo mặt ghét bỏ, "Nhìn như tiên mà mở miệng còn không lịch sự bằng nha hoàn bậc ba nhà em đâu."

A Trầm dùng quạt gõ một cái vào đầu huýt sáo, "Nói bậy." Rõ ràng cô ấy rất hay.

Bao lâu nay bọn hắn chọc ghẹo đàn bà con gái trên phố, không phải đối phương chỉ biết khóc sướt mướt sao? Thật ra bọn hắn cũng chỉ là nói mấy câu cho vui miệng, thấy đối phương vừa cuống quýt vừa bực bội thì cũng cười ha hả rồi thôi. Đã bao giờ thấy ai giống như vậy?

Còn con bé nhỏ kia...

A Trầm sờ ót, xuýt xoa một tiếng, mẹ nó đau thật!

Nhỏ tuổi mà quá hung dữ, chỉ muốn đánh nhau tới chết. Nàng tiên hoa lê lại khác, tuy rằng mắng chửi khó nghe nhưng người ta lại không động thủ. Hơn nữa, lúc cô ấy nhướn mày chửi đổng, cả gương mặt nho nhỏ hình trái xoan đều hồng lên, hai mắt lấp lánh, hai tay chống nạnh...Ôi không thể tin được, thật là sống động!

A Trầm đã gặp không ít cô nàng xinh đẹp con nhà giàu nhưng đã bao giờ gặp được một nàng tiên như vậy đâu?

"Đi, cho người hỏi thăm xem hai ngày nay có những nhà nào đến Am Thiết Lê lễ Phật."

Huýt sáo vội đồng ý, lại căm hận nói: "Dám đánh người khác bị thương, nếu biết là con gái nhà ai, nhất định phải cho bọn chúng một bài học!"

"Nói bậy!" A Trầm lại gõ đầu huýt sáo, quay lại nhìn mấy tên tuỳ tùng, "Vết thương này là do ta tự gây ra, nhớ kỹ đấy."

Huýt sáo bĩu môi, đúng là bị đánh ngu người rồi.

A Trầm chỉ một lòng muốn hỏi thăm về A Châu, mà thật trùng hợp, lúc này A Tú bị các chị lôi về nhưng vẫn nói với A Dao rằng "Lát nữa đi hỏi thăm xem là ranh con nhà ai lên núi. Nhìn quần áo của bọn chúng đều không phải là nhà bình thường."

Dân thường và những gia đình làm buôn bán đều không thể mặc được tơ lụa chứ nói gì đến gấm vân mây trên người cái tên bị A Tú đánh kia. Cho dù là con nhà quan đi chăng nữa cũng còn chưa thấy được gấm vân mây là như thế nào.

"Bọn hắn có lẽ là con nhà huân tước." A Dao nhăn mày, "Chúng ta đi về, tìm bà nội trước đã."

"Không cần biết là con nhà ai, dám bắt nạt con gái nhà chúng ta thì không có chuyện bỏ qua dễ dàng vậy đâu!" A Tú không thuận theo, không chịu bỏ qua, tiếp đó lại cười nhạo A Châu, "Bình thường chị Ba lợi hại vậy mà bây giờ gặp người ngoài thì không khác gì đồ ngốc vậy?"

A Châu đỏ mặt, trừng mắt, "Chị mày là nhất thời không phản ứng kịp. Lúc sau nếu không phải nhờ chị mày mắng lợi hại như vậy thì bọn hắn có thể sợ sao?"

"Ha ha, đúng, đều sợ chị, chị thật là lợi hại." A Tú xoay đầu, nhéo lỗ tai Sơ Nhất, "Chạy còn chậm hơn chị thì cần tên nhóc con như em để làm gì?"

A Trân không nhìn được nữa, kéo Sơ Nhất đến cạnh mình, thong thả nói, "Sơ Nhất mấy tuổi? Em không được đánh nhau thoải mái thì trút giận lên Sơ Nhất à?"

Cô Bốn kéo tay áo, "Em Chín, lần sau em chạy chậm một chút, chị đi với em!"

Cô Sáu cũng không cam lòng đến sau, "Cả chị nữa."

Cô Bảy nhất gan, nhưng lại cảm thấy các chị đều đã nói như vậy rồi mà mình không tỏ thái độ thì không được, cũng lên tiếng "Em, em cũng có thể giúp đỡ một chút. Chỉ sợ bà nội tức giận."

"Cô không cần phải ra mặt, cứ nấp ở trong lòng bà nội đi!" Cô Bốn quở trách cô Bảy.

A Tú cảm thấy trận chiến này mặc dù diễn ra bất ngờ nhưng ít nhất họ đã thắng lớn, bất kể là dùng tay chân hay dùng tài hùng biện.

Nghĩ bụng, A Tú ngẩng cao đầu, đưng cũng duỗi thẳng hơn bao giờ hết.

"Không khác gì con gà trống, chỉ thiếu điều gáy hai tiếng." A Châu bĩu môi cười nhạo, rồi lại cảm thấy ở thời điểm mấu chốt cô em gái A Tú này cũng xem như là đáng tin, liền thôi so đo, một tay chống nạnh phì cười.

Mấy cô gái ríu rít quay trở về riêng A Dao chỉ cảm thấy mệt tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net