Chương 20. Hóa ra là em Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên huýt sáo – cậu Bảy nhà Trung Dũng bá, tên là Tiêu Tảm, nhìn sang Lâm Trầm với vẻ đồng tình. Đứa bị đánh thì mất hết cả mặt mũi còn con nhỏ kênh kiệu đánh người được Vương phi nương nương ôm trong lòng.

Hiển nhiên là Lâm Trầm cũng không muốn tìm lại.

Cậu còn đang bận hớn hở.

Thật là khéo, còn đang chuẩn bị đi hỏi thăm tin tức của nàng tiên hoa lê đã thấy em gái cô ấy đang ở trước mặt Vương phi rồi. Bớt chút việc phải lo!

Nghĩ bụng, Lâm Trầm rạo rực dẫn mấy cậu em chào hỏi An Vương phi. Phượng Ly lại dẫn họ đến chỗ Cố lão phu nhân. Lâm Trầm ko đợi mấy người Tiêu Tảm phản ứng đã bước lên hai bước, cúi thấp người chào, “lão phu nhân mạnh khỏe.”

Bộ dạng của cậu vốn dĩ không tệ, tuổi đời còn trẻ lại thích trang điểm. Lần đầu tiên gặp Cố lão phu nhân, gương mặt trắng trẻo thậm chí còn có vẻ ngượng ngùng, còn đâu bộ dạng ngả ngớn đùa bỡn con gái nhà người ta như trong rừng, từ trên xuống dưới đều là vẻ thanh cao, người người yêu quý.

Cố lão phu nhân bây giờ luôn đặc biệt yêu thích trẻ ngoan, bà hiền từ gật đầu, “Được, được. Cậu là con nhà họ Lâm?”

“Vâng, cháu đứng thứ Bảy ạ.”

Cố lão phu nhân nghe vậy bèn cười với Vương phi: “Mấy năm nay tôi có tuổi, người cũng lười biếng, bình thường nhà ai có dịp gì đều bảo mấy cô con dâu trong nhà ra mặt. Cho nên, hiện tại tôi cũng chả nhận mặt được mấy người trẻ tuổi.”

Phủ Tĩnh Quốc công và phủ Võ Uy Hầu không thân quen, cũng không thường xuyên qua lại. Mà trong đám con cháu nhà quyền quý Lâm Trầm cũng không phải là người xuất sắc, Cố lão phu nhân thật sự là chưa từng thấy cậu ta.

“Nhà nào mà chả thế. Nếu A Ly không nói bây giờ trên núi Thiết Lê hoa lê đang đẹp, nằng nặc bắt tôi phải ra ngoài giải sầu thì chả phải là tôi cũng đang ở trong phủ sao?”

An Vương phi vừa trò chuyện cùng Cố lão phu nhân vừa hỏi Lâm Trầm, “Vết thương trên đầu A Trầm có nặng lắm không?”

Trên đầu Lâm Trầm có quấn một vòng vải trắng, đương nhiên Cố lão phu nhân cũng thấy, chỉ là bà không tiện hỏi. Có An Vương phi mở lời, bà cũng nương theo đó mà quan tâm một chút, “Làm sao mà bị thương như thế? Có nghiêm trọng không?”

A Tú ngồi trong lòng An Vương phi xoay đầu, híp mắt nhìn Lâm Trầm.

“Không nghiêm trọng lắm.” Lâm Trầm vô cùng thông minh, nhìn ánh mắt của cô bé kia mà xem, thiếu điều viết mấy chữ “Nghĩ kỹ rồi nói” trên trán. Cậu chỉ sang Tiêu Tảm đang đứng cạnh, “Vốn dĩ thấy vừa lúc hoa đua nở trên núi nên cũng rời thành đi đạp thanh, A Tảm lại gây sự với cháu, bất cẩn ngã một cái bộp.”

Tiêu Tảm: “……” Lập tức lộ vẻ áy náy, “Đều là ta không tốt.”

An Vương phi liền nói: “Trên núi đâu đâu cũng là đá, phải để ý một chút.”

Cả đám Lâm Trầm, Tiêu Tảm vâng dạ.

A Tú: “Ha ha……”

Lâm Trầm: “Hê hê, hê hê……”

Hai người này cười gượng gạo.

Ánh mắt Phượng Ly dừng ở trên mặt A Tú, liền thấy trong đôi mắt ướt to tròn kia có cảm xúc mà cậu chưa từng thấy… Chế nhạo? Không đúng, rõ ràng không đúng!

A Tú năm nay mới mấy tuổi chứ? Bình thường cô bé đầy sinh lực, Phượng Ly chưa từng thấy cô bé tỏ thái độ như vậy với ai. Rõ ràng là có chuyện gì ở đây.

Mặc dù cảm thấy kinh ngạc trong lòng nhưng trước giờ cậu luôn là người điềm đạm, cho nên cũng không truy hỏi gì trước mặt Vương phi cùng Cố lão phu nhân, chỉ cười nói một câu, “Sau này đi đứng cẩn thận, bị thương cũng không chịu ngồi yên.”

Lúc Phượng Ly hộ tống Vương phi lên núi đã gặp được đám Lâm Trầm, thấy cậu ta một tay ôm đầu một tay thì cầm quạt xếp làm bộ làm tịch.

Lâm Trầm vô cùng ngượng ngùng, “Chẳng phải như vậy trông mới lịch sự sao?” Cậu lớn bằng chừng này, văn không giỏi võ không thông, chỉ thấy nhiều người đọc sách thích cầm quạt cho nên mới học theo còn gì.

Nói đoạn lại lén lút ngước mắt nhìn lên trên, thấy An Vương phi đang vuốt tóc cô bé kia, thì thầm gì đấy.

“Em gái này lạ quá.” Lâm Trầm ngượng ngùng hỏi Cố lão phu nhân, “Cháu chưa bao giờ gặp em ấy ở nhà Vương phi, có phải là con gái nhà lão phu nhân không ạ?”

“Chẳng phải là bé Chín nhà ta đấy sao?” Cố lão phu nhân làm sao có thể tưởng tượng được trước đó đã xảy ra chuyện, bà cười đáp lời.

Lâm Trầm ôi một tiếng, “Hóa ra là em Chín…”

Cậu ta kéo dài giọng, âm cuối còn rung rung. Con gái phủ Tĩnh Quốc công, thảo nào.

A Tú bị bộ dáng thân thiết kia của cậu ta làm cho cả người nổi đầy da gà. Lẽ nào thằng nhóc này bị M? Cô không biết rõ về phủ Võ Uy Hầu nhưng thấy người này cũng có thể tự nhiên đùa giỡn trước mặt Vương phi thì hẳn là quan hệ hai bên không tồi.

“A Tú, lại đây chào anh Lâm đi.” Cố lão phu nhân cười với A Tú.

“A……” A Tú cười nguy hiểm, bước ra từ trong ngực Vương phi, cô tiến lên một bước thì Lâm Trầm không tự chủ được lại lui về sau một bước.

Vương phi và Cố lão phu nhân ngơ ngác nhìn nhau. Chuyện gì thế này?

“À, hóa ra là anh Lâm nha…Chào anh.”

Lâm Trầm lại lùi một bước.

Đầu vai bỗng dưng nặng trĩu, tay Phượng Ly đặt trên vai cậu “A Trầm, em Chín chào hỏi chú đấy.”

“Hê hê, chào em Chín.” Ôi trời, chả hiểu sao em Chín xinh như vậy mà cười rộ lên lại làm người ta khiếp đảm thế chứ?

Tiêu Tảm nhìn thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của cậu, cũng lén lút lui về sau.

Cô Chín phủ Tĩnh Quốc công đấy… Cậu cũng biết đấy. Nghe nói là cô bé này hiện tại được Định Khang Hầu yêu thích, làm gì cũng đưa cô ấy đi cùng, mấy cậu con cháu hoàng tộc đều tình nguyện xưng hô anh em với cô ấy.

Thảo nào dám ném đá vào người ta. Chọc không nổi, chọc không nổi.

Nhân lúc Cố lão phu nhân đang nói chuyện, Vương phi sợ đám trẻ câu nệ, không dám đùa giỡn bèn bảo Phượng Ly dẫn họ ra ngoài thoải mái nói chuyện. Phượng Ly cười hỏi A Tú, “Em Chín có đi không?”

A Tú lắc đầu, “Em nói chuyện với bà Vương phi cơ.”

Hiểu chuyện miễn bàn.

An Vương phi bị bất ngờ, “Bé ngoan!” sau đó thơm một cái lên mặt A Tú.

Bà mặc dù lớn tuổi nhưng chăm chút không tồi, cũng không ra vẻ cao cao tại thượng. A Tú được bà thơm một cái, nghĩ có qua có lại bèn thò mặt lại, cũng thơm một cái trên mặt Vương phi, còn kêu một tiếng chụt rất to.

“Con bé này…” Cố lão phu nhân ganh tị trong lòng. Tính tình A Tú hoạt bát, không sợ người lạ nhưng không có nghĩa là thấy ai cũng sẽ thơm một cái. Những người thường xuyên được đối đãi như vậy chỉ có bà và mẹ của A Tú. “Vương phi nương nương đừng trách con bé, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

“Không cần phải nói với tôi cái này, tôi còn không biết bà sao?” An Vương phi thấy A Tú rung đùi đắc ý khiến một cây trâm hình bướm cũng lay động theo thì khen, “Con bé nhà bà tội gì phải ăn diện chứ, chỉ cài một cây trâm đơn giản cũng xinh đẹp, lanh lợi. Không giống chúng ta, làm gì cũng phải đội một đầu đầy vàng bạc châu báu.”

Đấy là bà…… Cố lão phu nhân nghĩ thầm, làm như ai cũng giống bà, từ bé đã mê trang điểm, cái thời mới chải đầu sợ ít tóc, không mang được cả bộ trang sức nên mè nheo đòi đội tóc giả để búi tóc.

An Vương phi quen biết Cố lão phu nhân đã lâu, đôi bên hiểu rõ, vừa nhìn đã biết Cố lão phu nhân nghĩ gì. Bà liếc bà ấy một cái rồi phất tay, “A Ly dẫn A Trầm ra ngoài chơi đi, bà với bà ấy cũng thoải mái trò chuyện.”

Phượng Ly lên tiếng, dẫn A Trầm còn đang quay đầu nhìn A Tú ra ngoài. Tiêu Tảm chỉ chờ một lời này nên bước đi vô cùng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net