Chương 3. Đầy tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn thị muốn ghi tạc A Tú dưới danh nghĩa của mình, Cố lão phu nhân không những không hề phản đối mà còn cảm thấy vui mừng.

Những cặp phu thê thành thân đã lâu vẫn không có con cũng không hiếm. Cố lão phu nhân cũng có người tỷ muội, thành thân đã lâu vẫn không có con nên nhận một đứa nhỏ để kế thừa dưới danh nghĩa của mình. Cuối cùng đúng là trai già ngậm ngọc, không tới vài năm lại có con lúc về già. Biết đâu đấy Cửu nha đầu ghi tạc dưới danh nghĩa Ôn thị cũng có thể giúp Ôn thị có duyên với con cháu thì sao?

Vậy nên, Cố lão phu nhân vô cùng tán thành chuyện này.

Về phần Bạch di nương... Cố lão phu nhân tay ôm cái lò nhỏ, rũ mắt nói, "Bạch di nương sinh cái thai này cũng thật vất vả, lại quen được nuông chiều nhu nhược. Bảo nàng ta chăm sóc thân thể cho tốt, trời mùa đông, cho dù hết ở cữ rồi cũng không cần phải vội vàng ra ngoài. Nếu buồn thì bảo Tam nha đầu kể nhiều chuyện cười cho di nương của nàng."

Tam nha đầu, chính là con gái đầu lòng của Bạch di nương - A Châu.

A Châu năm nay bảy tuổi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, khéo mồm khéo miệng, được Bạch di nương yêu thương như hòn ngọc trên tay.

Ý của Cố lão phu nhân là không cho Bạch di nương ra khỏi Thanh Lan Viện.

"Vẫn là mẫu thân tính toán chu đáo." Tĩnh Quốc công phụ họa vào.

Ôn thị cong môi cười, không nói chuyện.

Đuổi Tĩnh Quốc công về trước, Cố lão phu nhân kéo Ôn thị sang ngồi ở bên người, "Con có thể có tấm lòng như vậy quả thật là chuyện tốt. Cửu nha đầu vừa mới sinh ra đã được con nuôi dưỡng, đương nhiên nó cũng sẽ chỉ nhận và thân thiết với một mẫu thân là con. Những kẻ khác bên người, con không cần phải lo."

Cố lão phu nhân xuất thân tướng môn, thời trẻ tính tình vô cùng lanh lẹ, bây giờ bà lớn tuổi rồi mới dần dần trở nên hiền lành hơn.

Nguyên phối của Tĩnh Quốc công – Vương thị cũng xuất thân từ nhà quan lại, phụ huynh đều là quan văn, bản thân nàng cũng nhàn nhã an tĩnh, không thể hiện thái độ cùng Cố lão phu nhân. Còn Ôn thị tuy rằng vào cửa sau nhưng là người nghĩ gì nói nấy nên lại được Cố lão phu nhân yêu thích hơn.

Vì vậy, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu cũng không có gì giấu diếm, thậm thụt.

Ôn thị gật đầu, "Ý của người con minh bạch. Lúc trước con cũng sợ bị nói là cướp con của người khác, chỉ là..."

Nàng thở dài, "Cửu nha đầu vừa sinh ra đã có hai cái răng, Bạch di nương liền khóc lóc không cần nữa, muốn Quốc côngg đem con bé đến thôn trang, không cho giữ lại trước mặt. Chẳng cần đến Quốc công luyến tiếc, con đây cũng không vui. Con bé còn nhỏ như vậy, đưa đến thôn trang thì có khác gì lấy mạng của nó? Cho nên con liền nghĩ, nếu nàng ta đã không cần con bé thì để nó lớn lên bên cạnh con cũng được. Có điều nói đi cũng phải nói lại, mẫu thân, con cũng có lòng riêng của mình. Con không muốn nuôi con bé lớn lên rồi phải nghe Bạch di nương nói con bé là con của nàng ta."

Cố lão phu nhân thích cái tính thẳng như ruột ngựa này của Ôn thị, lập tức liền bảo đảm, "Thân phận của nàng ta là gì? Còn thân phận của con là gì? Cửu nha đầu đi theo con chỉ càng được người coi trọng. Nếu nàng ta thật sự dám làm như vậy, cứ tát liền mấy phát! Kệ nàng ta, đều có ta rồi."

"Chuyện của Cửu nha đầu có hơi đột ngột, ngày mai đã là ba ngày rồi, không kịp mời người, vậy thì lễ tắm ba ngày chỉ tổ chức trong nhà chúng ta thôi..." Cố lão phu nhân ngừng một lát, "Mời nhà thông gia đến là được. Đến lúc đầy tháng lại làm đầy đủ."

Ôn thị cong môi cười, "Con đều nghe mẫu thân."

Ôn thị là người rất tinh tế, một khi đã muốn đích thân dạy dỗ A Tú thì tất cả đều sẽ an bài thỏa đáng.

Biết A Tú không chịu bú sữa, còn Hạ Trúc rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, không có kinh nghiệm trông trẻ, Ôn thị lại tìm hai nàng dâu trẻ tuổi nhưng làm việc chắc chắn cho A Tú. Ngoài ra còn đưa cho A Tú bốn đại nha hoàn, bốn tiểu nha hoàn cùng vài bà tử dựa trên phân lệ của đích nữ phủ Quốc công.

Vì thế, A Tú ngay từ khi còn trong tã đã có một đoàn quân của mình, bắt đầu một cuộc sống giàu sang, một người đi tám người hầu.

........................

Sau một tháng bỏ công, A Tú ăn ngon ngủ ngon, mặt mày cũng nở nang ra, thật sự không còn giống như lúc mới sinh.

Hôm nay là đầy tháng, hiếm khi trời mùa đông đẹp như vậy. Mặt trời chiếu sáng trên cao, soi rõ cảnh tuyết trắng mấy ngày trước còn chưa tan, vô cùng đẹp.

Trong phủ Tĩnh Quốc công lại náo nhiệt khác thường.

Cả hai đời Tĩnh Quốc công đều có công cứu giá, đổi lấy tước vị thừa kế võng thế. Hay nói cách khác, đó là chỉ cần triều Đại Phượng vẫn còn và Tĩnh Quốc công không tạo phản tự tìm đường chết thì phú quý không bao giờ ngừng.

Lúc con gái đầu lòng chào đời, lão Quốc công vẫn còn sống, Tĩnh Quốc công chỉ là thế tử. A Tú là con gái đầu tiên của vợ cả sau khi hắn trở thành Quốc công (lễ đầy tháng của hai thứ nữ khác đều không khua chiêng gõ mõ mời khách). Vậy nên bây giờ, không cần biết là thân thích hay là người nhà bạn cũ, ai ai cũng đều đến chúc mừng, cho dù không thân thiết cũng cho người đến tặng nhiều loại quà.

Khách nam đã có Tĩnh Quốc công cùng ba đệ đệ tiếp đón, A Tú được ôm đến bên chỗ nữ quyến.

Cố lão phu nhân trang điểm, ngồi ở vị trí chủ vị, tươi cười chiêu đãi nữ quyến các phủ, nhân tiện trao đổi cảm tình.

Không thể không nói, hôm nay, A Tú được người sửa soạn ăn diện vô cùng xinh đẹp, quần áo của nàng từ trong ra ngoài đều là màu đỏ rực rỡ. Thậm chí cái chăn nhỏ của nàng cũng là cùng một màu. Mặt mày nẩy nở, da dẻ trắng nõn, trên trán còn được chấm một chấm tròn đỏ thẫm, thêm cả đôi mắt lúng liếng, có vẻ linh hoạt hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nói như lời nha hoàn thiếp thân mà Ôn thị đưa cho A Tú đó là "Đây là lần đầu tiên Cửu cô nương nhà chúng ta xuất hiện trước mặt người ngoài, phải để cho người ta lác mắt ra mới được."

"Ôi, đứa bé này trông thật là xinh xắn."

"Nhìn cũng có vẻ lanh lợi nữa."

"Các ngươi nhìn kìa, nàng mới chỉ bé bằng hạt đậu đã biết cười!"

Các vị khách nữ nhìn A Tú một lúc lại khen lấy khen để.

Cố lão phu nhân vội nói: "Con bé vẫn còn nhỏ, làm sao dám nhận lời khen của các vị."

Nói thì nói vậy nhưng trên mặt bà đều là ý cười. Ngay cả Ôn thị, nghe thấy người khác khen ngợi A Tú, mắt cũng cong lên.

Lão phu nhân của phủ Thiện Quốc công quen thân với Cố lão phu nhân nhất, chỉ vào bà, cười nói: "Mặt già của ngươi đều đã nở hoa, ta thấy ngươi có mà đang đắc ý vì có thêm cô cháu gái này thì có, còn bày đặt khẩu thị tâm phi trước mặt chúng ta!"

Cố lão phu nhân tính tình lanh lẹ, nghe vậy thì cười ha ha, tự đắc nói, "Nói không phải khoe khoang nhưng ngươi đã bao giờ thấy đứa nhỏ nào lanh lợi như vậy chưa? Hôm qua, con bé nhìn thấy ta liền đòi sà lòng ta đấy! Bình thường thì chỉ cần mỗi mẫu thân, không chịu để người khác ôm, cứ phải mẫu thân ôm mới chịu."

Ở đây chỉ toàn là gia đình thân thiết hay lui tới, đa số khách nữ ngày hôm nay đều biết Cửu cô nương này căn bản không phải con ruột của Ôn thị, chỉ là ký danh đích nữ. Cố lão phu nhân nói như vậy chẳng qua là muốn người khác coi trọng Cửu cô nương mà thôi. Có điều, ngồi ở đây đều là người khôn khéo, chuyện này ai cũng rõ ràng trong lòng, cũng sẽ không nói ra làm người phật lòng mất hứng. Vì thế, người người lại tiếp tục khen ngợi.

A Tú nằm cạnh Cố lão phu nhân, cố gắng vươn cánh tay nho nhỏ về phía Ôn thị, cố ý chứng minh lời nói của Cố lão phu nhân.

Quả nhiên, Ôn thị lập tức đi đến, bồng A Tú lên, A Tú liền nở nụ cười khanh khách.

Cố lão phu nhân cảm thấy Ôn thị và A Tú đã thể hiện hết tất cả những điều bà nói trước mặt bao người, nên càng cười sung sướng, các khách nữ lại không khỏi tiếp tục nịnh nọt một phen.

Ngược lại, cũng có người không mấy vui vẻ.

Đó là mẫu thân của nguyên phối Tĩnh Quốc công, Vương lão phu nhân.

Vương gia lão thái gia xuất thân nhà nghèo nhưng cần cù chăm chỉ đọc sách, sau trở thành tầng lớp trí thức khoa cử, lại cẩn trọng làm việc, bây giờ đã là một Thượng thư. Năm xưa, khi liên hôn với phủ Tĩnh Quốc công là do lão Quốc công cảm thấy gia phong nhà họ Vương không tệ, bản thân Vương thị cũng biết đọc sách viết chữ, có chút tài năng văn chương. Chỉ tiếc là thân thể Vương thị ốm yếu. Sau khi sinh trưởng nữ cho Tĩnh Quốc công thì thân thể sinh bệnh, đau ốm hơn một năm rồi qua đời.

Tĩnh Quốc công để tang vợ, còn chưa kịp bàn đến chuyện tục huyền thì lão Quốc công đã qua đời, lại để tang phụ thân ba năm. Hai năm sau khi mãn tang mới đón Ôn thị vào cửa.

Vương lão phu nhân thường hay đau buồn vì con gái rượu mất sớm, liền đón A Trân sang bên nhà. Vậy mà từ ở vài hôm thành ở mãi bên đấy. Đến nay, một năm thì có đến hơn nửa năm A Trân ở bên nhà ngoại.

Cố lão phu nhân không phải là không có bất mãn, nhưng một là sau khi Vương thị chết, Vương lão phu nhân liền giữ khoảng cách với phủ Quốc công, thậm chí còn có chút oán hận. Hai là mỗi lần cho người sang Vương gia đón người đều sẽ gặp chuyện, mà lý do chủ yếu luôn là A Trân bị cảm lạnh, không khỏe trong người các kiểu. Ba nữa là chính vì A Trân. Không tính là thứ muội hay đường muội, trong phủ Quốc công có những bảy người nhưng lần nào A Trân cũng tỏ vẻ xa cách, không thân thiết giống như với các biểu tỷ muội của Vương gia.

Lâu dần, lòng Cố lão phu nhân cũng nguội lạnh, tùy A Trân, thích ở đâu thì cứ ở đấy.

Rõ ràng Vương lão phu nhân cũng biết sau khi con mình chết đi, Tĩnh Quốc công chắc chắn sẽ tục huyền. Năm đó, Vương gia vốn dĩ muốn đưa một cô em gái của Vương thị cho Tĩnh Quốc công để tiếp tục duy trì mối quan hệ thông gia này. Trước sau đều đánh tiếng nhưng không ngờ Cố lão phu nhâ không những không đồng ý mà còn xin cưới Ôn thị cho Tĩnh Quốc công. Vì chuyện này, Vương lão phu nhân vô cùng bất mãn với phủ Quốc công.

Cháu ngoại gái của bà ta, rõ ràng là đích trưởng nữ của phủ Quốc công nhưng lễ đầy tháng ngày xưa làm gì có chuyện khách quý đến chật nhà như vậy!

Cửu cô nương được bao người xúm xít, khen lanh lợi, thích cười, ắt có phúc kia là cái thá gì?

Chưa nói đến chuyện chỉ là do thiếp thất sinh ra, cho dù là con gái ruột của Ôn thị thì sao chứ? So với A Trân cũng vẫn thấp hơn một bậc!

Vậy mà còn khua chiêng gõ mõ mời khách, chẳng hóa ra là bắt nạt A Trân từ bé đã mất mẹ? Cũng không sợ đứa nhỏ mất phúc khí!

Nếu A Tú mà biết được suy nghĩ của Vương lão phu nhân, chỉ sợ sẽ liếc mắt khinh thường. Đây có thể xem là nằm không cũng trúng đạn không?

Có điều nàng cũng không có cơ hội để trợn mắt lên mặt, Ôn thị cảm thấy A Tú cần phải ngủ rồi, bèn xin phép mấy vị khách nữ, lại báo với Cố lão phu nhân sau đó cho người bồng A Tú về phòng nghỉ ngơi.

Lần đầu xuất hiện trước người lạ của A Tú đến đây là kết thúc, nàng được bọn nha hoàn ôm về phòng của mình. Nàng cũng thấy mệt thật, căn bản là do trẻ con dễ ngủ. Hôm nay đã phải dậy sớm, uống nửa chén sữa dê ấm, sau lại được Hạ Trúc ôm no đến độ nấc một cái, A Tú cũng không chịu được nữa, tựa đầu nhỏ lên vai Hạ Trúc mà ngủ.

Trong lúc đang ngủ say, A Tú cảm thấy trên mặt có một cơn đau. Nàng tỉnh giấc vì bị người ta véo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net