Vãn hương ngọc chi dạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

!!!! WARNING WARNING 18+ 18+ WARNING WARNING !!!!

Okay chúc bồ đọc fic vui vẻ! =)))

______________________________________

Lưu Vũ lại nhớ đến lần đầu tiên cậu và Santa chạm ngón tay vào nhau. Rất nhẹ, rất nhanh, tựa như một con bươm bướm dừng lại trên đóa hoa trong phút chốc, sau đó lặng lẽ bay đi.

Dưới ánh đèn, âm nhạc, tiếng hoan hô ầm ĩ, chẳng ai phát hiện ra rằng trong một cái chớp mắt đó Lưu Vũ đã bối rối và ngượng ngùng, chính cậu cũng chẳng phát hiện ra, nó chỉ xảy ra trong một nháy mắt, thậm chí còn không đủ lâu để cậu có thể cảm nhận rõ cảm xúc đó.

Sau khi ghi hình xong Lưu Vũ đi về phía nhà vệ sinh, muốn dùng nước lạnh để xóa đi nhiệt độ nóng bỏng trên tay mình, lúc chạm đến đầu ngón tay mình cậu chợt nghĩ đến cảm giác khi nãy. Cậu cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay Santa và sự nhiệt huyết của anh, cảm xúc nóng rẫy bị cậu cố ý phớt lờ lại một lần nữa xuất hiện trên đầu ngón tay.

Trong tiếng nước chảy ào ào, Lưu Vũ rũ mắt hồi tưởng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác lưu luyến mỏng nhẹ tựa sợi tơ. Sợi tơ đó dẫn dắt cậu, nhắm thẳng một đường đến hình ảnh của ai kia. Cậu vặn vòi nước, đem tất cả những cảm xúc mơ hồ chôn vùi ở dòng nước đã ngưng lại kia, nhưng khi cậu quay đầu, người mà cậu không thể ngờ tới đang đứng ngay phía sau cậu.

Santa ở trên sân khấu tựa như một luồng sáng chói lóa, đẹp trai bùng nổ, cũng rất nhiệt tình, thân hình của hắn mềm mại lại dẻo dai. Nhưng giờ phút này Lưu Vũ lại thoáng nhìn thấy sự căng thẳng trong vẻ mặt của Santa. Lưu Vũ đối diện với ánh mắt của Santa, thế nên cũng không thể thoát khỏi cảm giác căng thẳng vi diệu đó.

"Chào anh, Santa." Lưu Vũ rút khăn giấy lau nước dính trên bàn tay, không chút hoang mang tiến về phía trước mặt Santa, "Anh nhảy cực kì giỏi, thật đó."

Cậu nuốt xuống những ngôn từ hoa mỹ, tất cả những lời khen ngợi đều biến thành câu nói đơn giản nhất, thuần túy nhất, nhưng cũng không hẳn là xuất phát từ chân tâm của cậu.

Lưu Vũ rất ít khi tim được cảm xúc rung động thật sự khi xem người khác nhảy, đây là bí mật mà cậu chưa từng nói ra. Người bên ngoài thấy cậu khí chất bất phàm, hoặc thấy cậu là người ôn hòa lễ nghĩa, nhìn chung luôn thấy cậu là kiểu người yếu đuối, nhưng bọn họ không hề biết mắt nhìn của cậu rất cao, chưa bao giờ nguyện cúi đầu liếc mắt nhìn xuống. Cậu có sự kiêu ngạo của riêng mình, chỉ là được giấu sau vẻ ngoài và nụ cười của cậu, chẳng ai phát hiện ra.

Xem biểu diễn liên tục đã khiến Lưu Vũ chai lì từ lâu, cho dù Riki và Santa khiến sân khấu bùng nổ, thì cũng chỉ là bữa tiệc thị giác mà thôi. Âm nhạc ồn ào bên tai và động tác lưu loát uyển chuyển đã đủ để người ta tán thưởng, nhưng cũng chẳng bì kịp với động tác quấn lấy đầy mềm dẻo của Santa khi đụng phải cậu.

Rất hiếm thấy.

Vốn dĩ là có một chút tán thưởng đem theo một chút xa cách, lại bất ngờ không kịp phòng bị biến thành không thể nào không kinh diễm*.

*Kinh diễm: Đẹp đến kinh động lòng người

"Cậu cũng vậy." Santa lặp lại động tác chắp tay cậu dạy, tiếng Trung ngắc ngứ pha lẫn tiếng Nhật: "Đẹp nhắm."

Nụ cười của Santa khoảnh khắc đó có chút cứng nhắc: "Đó có nghĩa là rất đẹp."

Hắn không chắc mình nói đúng hay sai, nên lặp đi lặp lại từ "đẹp.

"Đọc như vậy đúng chứ?"

Dáng vẻ trúc trắc của hắn khiến cho lời khen siểm nịnh trở nên thật chân thành tha thiết, Lưu Vũ hào phóng cong mắt nở nụ cười nói cảm ơn.

.

Nằm nghiêng lâu khiến một bên vai đau nhức, Lưu Vũ chống tay xuống giường định ngồi dậy, người vốn ngủ say phía sau bỗng cử động ôm lấy cậu, thanh âm mệt mỏi, hắn ghé vào tai cậu, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: "Không ngủ được à? Có phải vừa nãy ăn no quá nên bụng khó chịu không?"

Chưa dứt câu, đã có một bàn tay đặt ở bụng Lưu Vũ cách một lớp áo ngủ nhẹ nhàng xoa nắn.

Tiếng Trung của Santa vẫn chưa thực sự thành thạo, nên hắn nói rất chậm, để đảm bảo Lưu Vũ có thể hiểu được. Nhưng trong đêm khuya cùng với ánh trăng rọi xuống, còn có đang nằm trong vòng tay hữu lực của người yêu, cách hắn nói chậm rãi như vậy đem theo cảm giác ấm nóng cùng với sắc tình dịu dàng.

Trước khi đi ngủ Lưu Vũ đói bụng, cậu kiềm chế lấy bánh ngọt trong tủ ra ăn một miếng. Nhưng đêm khuya càng khiến cho bánh ngọt thêm ngon miệng, cuối cùng đĩa bánh ngọt đó bị ăn sạch.

Lưu Vũ thuận thế dựa vào người Santa, sờ lên bàn tay đang mát xa cho mình: "Đâu có, em chỉ đang nhớ lại tiết mục đầu tiên hồi trước thôi."

Ngày đó bọn họ cũng nhắc đến sự kiện đó không ít, nhưng cũng chỉ khen ngợi lẫn nhau. Nhưng đây la lần đầu tiên hai người cùng trò chuyện vào ban đêm, cảm xúc trong lòng Lưu Vũ trào dâng, không khống chế được mà nói ra những lời trong lòng cậu đã muốn nói từ lâu: "Santa, chẳng ai biết nhảy múa hơn anh nữa cả. Không, không nên nói như thế, phải nói là, sau sẽ chẳng có ai khiến em rung động hơn anh."

"Tiểu Vũ." Santa đương nhiên hiểu ngụ ý của cậu, hắn ôm cậu chặt hơn, cúi đầu hôn lên cổ cậu.

Có dục vọng, có ham muốn gần gũi nguyên thủy nhất, Santa lại nhẹ giọng gọi cậu: "Tiểu Vũ."

Lưu Vũ vô thức ngẩng đầu lên, tránh né cảm giác ngứa ngáy, lại bị Santa ôm chặt không giãy được, giống như dê con nghển cổ chịu trói. Santa chính là đồ tể, tay lại chẳng cầm dao, mà dùng nụ hôn cùng nhu tình mật ý để giết người.

Bọn họ đã thân mật không ít lần, nhưng lần nào Lưu Vũ cũng như lần đầu vừa đáng yêu vừa đáng thương, Santa hôn mạnh hơn, lại không khiến cho Lưu Vũ thấy đau, mà gợi lên dục vọng chôn sâu trong lòng cậu. Lưu Vũ chịu không nổi kĩ xảo thuần thục của Santa, luôn nhanh chóng bỏ vũ khí đầu hàng, lần nào cũng bị Santa ăn sạch từ trong ra ngoài. Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Lưu Vũ đưa lưng về phía Santa, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể men theo nụ hôn tỉ mỉ của Santa để nắm bắt tình hình.
Lặng yên, mãnh liệt, tựa như thủy triều dội thẳng xuống, cuốn cậu chìm vào biển xa.

Không nhìn thấy mặt Santa khiến cho Lưu Vũ hoảng hốt, giống như người chết đuối nắm lấy cọng rơm. Cậu bật ra một tiếng thở dốc, cả người run rẩy co vào trong vòng tay Santa, hắn xoay người cậu lại như mong muốn, bọn họ đổi thành tư thế mặt đối mặt. Đáy mắt Santa phản chiếu ánh trăng, khiến cho cậu cảm giác như mình đang thấy trăng sáng ngoài biển khơi, mà ánh trăng này còn cong mình chiếu sáng cậu.

"Santa." Cậu hôn lên mắt hắn, không hề che dấu sự mê luyến cùng tôn sùng, rồi nhận được sự xâm nhập càng mạnh mẽ hơn của Santa.

Bọn họ tin tưởng vũ đạo có thể truyền đạt cảm xúc, tất cả hỉ nộ ái ố đều có thể biểu hiện qua từng động tác cơ thể, nhưng trong nhiều khoảnh khắc, có một vài cảm xúc chỉ có thể truyền đạt bằng lời nói mà thôi. Họ cúi đầu trước tình yêu, chỉ còn sót lại sự bình yên với khát vọng được vỗ về lẫn nhau. Trong bóng đêm hơi thở hòa trộn, Santa đưa tay đỡ lấy mặt Lưu Vũ, vạn phần trịnh trọng đặt lên môi cậu một nụ hôn, mọi từ ngữ chưa thành câu đều biến mất giữa nụ hôn triền miên.

Bàn tay ấm nóng chen vào trong lớp áo ngủ tơ tằm, Lưu Vũ co rúm người, lại bị túm chặt. Santa thiên vị thắt lưng của cậu, màn dạo đầu luôn chiều chuộng vỗ về hoặc cưng nựng xoa nắn, hắn biết đây là vị trí nhạy cảm chỉ thua mỗi phía sau của Lưu Vũ nên chẳng kiêng nể gì, cũng chỉ những lúc thế này, sự dịu dàng của hắn mới có một kẽ hở, lộ ra vẻ ngang ngược bá đạo.

Lực tay của Santa khi vỗ về cậu rất nhẹ, giống như lông chim khẽ chạm vậy, càng khiến cho cậu không chịu nổi. Lưu Vũ không tránh được, ngược lại còn khiến đồ ngủ tuột ra, tựa như vén lên một bức màn, lộ ra thân hình mảnh mai trắng trẻo như ngọc. Động tác của Santa hơi ngưng lại trong chớp mắt, hắn tiện đà vùi đầu ngậm lấy một bên đầu nhũ khẽ liếm láp. Khoang miệng ướt át khiến cho phòng tuyến an toàn của Lưu Vũ gần như sụp đổ, khiến cậu hoàn toàn trầm luân. Thân thể quyến luyến không rời, im lặng mời gọi Santa đến chiếm lấy.

Lưu Vũ mong Santa có thể dùng lực mạnh hơn ở đầu nhũ của cậu, muốn hắn hung dữ một chút, muốn hắn dày vò nó, nhưng cậu ngại mở miệng, đành phải dùng lực siết chặt vai Santa, Santa dừng lại nhìn cậu, giọng ẩn giấu một chút cảm xúc bí bách: "Có phải anh khiến em đau không?"

Cậu chăm chú nhìn hai bên thái dương của Santa chảy mồ hôi, nhất thời buột miệng, Santa lại mỉm cười trấn an, hôn lên mi tâm dỗ dành cậu: "Vậy anh sẽ nhẹ nhàng một chút, được không?"

Nơi bị hắn hôn bắt đầu nóng lên, cực kì nóng, làm cho mắt Lưu Vũ ngấn lệ. Bọt sóng trắng xóa dữ dội dần lắng lại, biến thành mặt biển thâm sâu dưới ánh trăng sáng, mỗi một gợn sóng đều thấm đẫm thâm tình của hắn, Lưu Vũ cất tiếng trả lời: "Mạnh một chút cũng không sao ạ."

Được cậu cho phép, Santa càng chẳng kiêng dè gì nhổm dậy, đưa tay trêu chọc huyệt khẩu của Lưu Vũ. Lưu Vũ đã sớm có phản ứng, nhưng Santa lại chậm chạp chẳng để ý, cậu khó chịu đưa tay muốn sờ lại bị Santa cản lại, hai bên khoái cảm đều không được thỏa mãn, cơ hồ khiến cậu tan vỡ.

Santa không chịu thỏa mãn cậu, một tay hắn cầm lấy vật nhỏ qua lớp quần lót của cậu chậm rãi vuốt ve, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại miết nhẹ phần lỗ nhỏ trên đầu, Lưu Vũ run chân rên rỉ, lỗ nhỏ kia cũng dần tiết ra chất lỏng sền sệt. Lưu Vũ rất ít khi tự an ủi, cho nên cậu không chịu nổi khoái cảm bức người ta phát điên như vậy. Cậu cong eo, muốn đong đưa theo động tác vuốt ve của Santa.

Cậu lại chậm chạp không bắn ra, chỉ nhẹ nhàng cọ sát, giống như động tác đi kiếm tìm sự an toàn, Santa thuận theo cậu, nhân lúc cậu đang trì trệ đưa tay vừa cọ vừa xoa phần đỉnh, thắt lưng lẫn chân Lưu Vũ lập tức mềm nhũn, cậu tựa đầu lên vai Santa thở dốc, mặc kệ Santa làm gì thì làm. Cậu cắn môi, ngẫu nhiên phát ra âm thanh nuốt nước bọt nho nhỏ, mà bản thân cậu lại không biết nó còn mê người hơn cả phóng túng rên rỉ. Santa cắn lên thắt lưng Lưu Vũ, trong nháy mắt răng nanh đâm vào da thịt, Santa phát hiện thắt lưng với chân Lưu Vũ run mạnh, trong không khí dần dần xuất hiện mùi vị khác.

"Em ra rồi." Santa nhìn tinh dịch trên tay mình, trong mắt rốt cuộc cũng xuất hiện sắc thái điên cuồng. Bọn họ trước giờ làm tình luôn là thuận theo cảm giác của Lưu Vũ, giống như hãm lá trà, khiến cho Lưu Vũ thoải mái thì lá trà cũng đã nở bung. Nhưng hôm nay cảm xúc của bọn họ dâng trào, hắn đưa tay mở khóa lồng sắt, thả con dã thú đã bị hàng phục trong mình.

Lưu Vũ nghe thấy tiếng ngăn kéo bị mở ra, sau đó chất lỏng lạnh lẽo lộng hành dưới hạ thân cậu, sau đó dần dần biến mất, cậu thậm chí còn nghe tiếng nước liên miên. Ngón tay của Santa chạm vào nơi tư mật của cậu, ngựa quen đường cũ mà ra vào không ngừng, Lưu Vũ bị kích thích khẽ kêu một tiếng, nghe giống như một chú mèo con ưỡn bụng làm nũng. Huyệt khẩu tham ăn men theo từng động tác ra vào của ngón tay, cắn chặt khiến hắn nữa bước khó lui. Tối nay Lưu Vũ mẫn cảm hơn mọi khi, Santa cũng nặng nề thở một hơi, vỗ nhẹ mông cậu nhắc cậu thả lỏng.

"Được rồi mà." Lưu Vũ ngửa đầu, mềm giọng nài ni, "Anh vào đi, Santa."

Santa lại dường như không nghe thấy, hắn ngẩng đầu, ngón tay ác độc giày vò huyệt nhỏ ướt đẫm, âm thanh mềm mại dần trở nên sắc nhọn, hắn mưu đồ khiến cho lý trí của cậu sụp đổ. Lưu Vũ hét lên, thanh âm hoàn toàn nhiễm màu dục vọng, cậu mê mẩn trầm luân. Santa cuối cùng cũng tim thấy điểm mẫn cảm được che giấu ở nơi sâu nhất, song lại chỉ chạm nhẹ qua nơi đó, Lưu Vũ cong lưng, tinh dịch bắn lên thắt lưng Santa, bắp đùi không khống chế được run rẩy.

Sau khi được nếm thử mùi vị cực khoái, cậu không thể chịu được sự đụng chạm ít ỏi, cậu khát vọng có thứ gì khác to lớn hơn có thể chạm đến nơi sâu nhất, giảm bớt dục vọng khó chịu của mình, giúp cậu thoát khỏi cảm giác ngứa ngáy.

"Vào đi, muốn anh đi vào." Cậu nỗ lực nâng người hôn lên trán Santa, sau đó lật người quỳ úp xuống, vẻ mặt si mê, "Anh ơi nhanh lên...Không....Đừng đeo, đừng đeo cái đó."

Bên nhau lâu như vậy, mỗi lần làm tình bọn họ đều chuẩn bị đủ đồ nghề, trừ lần đầu tiên.

Lần đầu tiên của hai người phát sinh đột ngột, không phải thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, càng không có chuẩn bị tỉ mỉ hay nghiêm túc quan tâm, chẳng muốn nhớ lại, đại khái tình hình rất hỗn độn, chính là kiểu kết hợp giữa cồn và dục vọng, cuồng loạn bừa bãi.

Dạo đầu sơ sài, cũng không ai nghĩ đến biện pháp an toàn, cơn khát cầu lên đến đỉnh điểm, đêm đó Santa bắn bên trong Lưu Vũ một lần lại một lần, vì thế mà Lưu Vũ sốt mất ba ngày. Sau đó Santa luôn đặc biệt chú ý vấn đề vệ sinh, tính tự chủ của hắn hơn người bình thường, cho dù tên đã lên dây cũng sẽ buộc mình dứt ra, từ trước đến giờ luôn đeo bao rồi mới tiến vào bên trong Lưu Vũ.

Nhưng không bao gồm thời điểm cậu nói ra câu kia.

Lưu Vũ bị đâm vào đột ngột, cho dù cực kì khát cầu thì cũng khó có thể chịu nổi đau đớn, làm tình một cách mạnh bạo mới mẻ khiến cậu mất đi tiêu cự, hoang mang mịt mờ, ngay giây phút này, cậu thầm nghĩ chỉ muốn Santa không trở ngại tiến thẳng vào, cùng cậu tương liên.

Santa hôn lên cần cổ rũ xuống tựa cánh hoa của cậu, chẳng chừa cho cậu đường lui, cứ thong thả mà kiên định chìm vào trong cơ thể cậu. Cậu thông qua lớp màng mỏng một lần nữa cảm nhận được vật nọ mà cậu đã cảm nhận vô số lần, nó chuẩn xác chạm đến nơi sâu nhất, mở một đường thẳng ra rồi lại vào, giống như sóng cuộn biển gầm, mưu đồ khiến cậu chết chìm nơi đại dương.

Chậm rãi, đi sâu, lặp đi lặp lại đâm vào miệng thịt mềm nhuyễn. Lưu Vũ rên rỉ, trong đầu trống rỗng, bị cơn khoái cảm khiến cho đầu óc choán váng, nhưng cậu vẫn chưa thỏa lòng, rên rỉ xen lẫn tiếng nức nở muốn Santa vào sâu thêm chút nữa.

Santa quay người cậu lại, bọn họ mặt đối mặt trong bóng đêm, bên tai là tiếng nước dính dấp, cùng với tiếng khóc thút thít của Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ, em sợ sao?" Santa nuốt nước bọt, hắn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ lẫn trong nước mắt của cậu. "Đừng sợ, đừng sợ."

Sau khi tiến vào giới giải trí, bọn họ gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, cùng với sự phức tạp luẩn quẩn trong cái giới này mà đâu đâu cũng thấy, cũng đủ để khiến cậu thấy sợ hãi. Santa vén phần tóc mái của cậu lên, đụng trán vào trán cậu. "Tiểu Vũ, anh ở đây, ở bên cạnh em."

Santa dịu dàng hôn cậu, lại mạnh bạo làm cậu, vật nọ lần lượt nhắm thắng vào vách thịt mềm mại, Lưu Vũ buông thả vừa khóc vừa kêu, lại chẳng cầu xin buông tha. Cậu cảm nhận được đau đớn, lại không biết đủ mà muốn nhiều hơn nữa..

Cậu chẳng còn vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt lúc ban ngày, chỉ còn sót lại tình yêu quý giá nguyên sơ nhất, vừa thanh thuần lại vừa phóng đãng. Santa dựa vào ánh sáng lờ mờ nhìn ra được biểu cảm dâm loạn của cậu, hơi thở rối loạn, trong chớp mắt nhớ đến đêm đầu tiên gặp nhau khi xưa, nhìn thấy thân ảnh cậu nhảy múa ở trên sân khấu: "Rất đẹp."

Cuối cùng Santa bắn ở bên trong Lưu Vũ, kết thúc một hồi hỗn loạn.

Tóc Lưu Vũ ướt đẫm, cậu si ngốc cười rộ lên, ôm lấy Santa không cho anh lui ra:"Em cảm nhận được, Santa."

Santa ôm lấy cậu, thỉnh thoảng lại hôn lên mặt cậu: "Cảm nhận được cái gì?"

Cậu thở hổn hển, nhưng tinh thần rất tốt, hai chân quấn lấy Santa: "Anh ở bên trong em."

-End-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net