Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lời của edit : Recommend cho mọi người vừa nghe bài mình add vừa đọc fic nha =))) Hợp thật sự luôn á]

Thời điểm đếm ngược 32 giờ đến ngày thành đoàn ở Sáng Tạo Doanh năm ngoái, Hà Lạc Lạc ở phía sau khán đài vô cùng bất an, ánh mắt một mực ở trong bóng tối tìm kiếm cái gì đấy. Không phải bởi vì cậu lo lắng khi bước vào đêm chung kết, mà là vì Châu Chấn Nam đột nhiên phát bệnh dạ dày, tạm thời được đưa đến bệnh viện để truyền dịch, điều này làm Hà Lạc Lạc lo lắng. Nam Nam bình thường đối với chính mình đặc biệt tàn nhẫn, lần này lại chịu một cơ thể tồi tệ và bệnh dạ dày, bây giờ phải làm sao, một lát còn phải trực tiếp thời gian dài như vậy, Nam Nam chịu không được thì làm sao bây giờ, ngộ nhỡ lại ngã xuống thì làm sao, có đôi khi Hà Lạc Lạc thật hy vọng mình có dị năng đặc biệt, có thể giúp mọi đau nhức của Nam Nam đều chuyển dời tới người của mình.

Những đồng đội khác đang diễn tập nhìn Hà Lạc Lạc đang đần độn đi loanh quanh một mình, loay hoay nghịch vạt áo còn tự lẩm bẩm, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật là xong đời.

Ngay khi hai mắt Hà Lạc Lạc đang ở trạng thái trống rỗng, một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau cậu bước qua. Hà Lạc Lạc, người có hệ thống theo dõi Nam Nam, cũng không phải chỉ là hư danh, cho dù cậu đang ở trạng thái ngẩn người cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Nam Nam được trước tiên.

Đúng là Nam Nam, ánh mắt Lạc Lạc lập tức sáng lên, cậu mỉm cười lên tiếng chào hỏi Nam Nam

"Nam Nam, anh trở về rồi!"

Đáng tiếc âm nhạc ở hậu trường quá lớn, Châu Chấn Nam cũng không có chú ý đến Hà Lạc Lạc, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi đến chỗ đồng đội Wajijiwa. Hà Lạc Lạc cũng lắc lư đi theo Nam Nam, không có chỗ nào để đặt tay, một hồi kéo kéo quần áo lại một hồi vò đầu bứt tóc, đứng sau Nam Nam vẫn còn đang suy nghĩ không biết nên nói chuyện như thế nào.

Nam Nam lúc này đang chỉnh sửa lại tai nghe lỏng lẻo, cảm giác có người nhìn mình chằm chằm liền quay đầu nhìn xuống.

Hả? Hà Lạc Lạc? Em ấy đứng ở phía sau mình lúc nào, Châu Chấn Nam cũng không có suy nghĩ nhiều, quay đầu nhờ Triệu Lỗi đang ở bên cạnh giúp đỡ, Triệu Lỗi cũng rất ăn ý cầm lấy tai nghe của Nam Nam giúp sửa lại.

Hà Lạc Lạc vui vẻ bởi vì mới cùng Châu Chấn Nam nhìn nhau một giây, đang chuẩn bị nói cái gì thì đã nhìn thấy Nam Nam đem tai nghe đưa cho Triệu Lỗi, rồi quay lưng về phía cậu một cách tự nhiên. Nhìn thấy động tác của hai người vô cùng phối hợp cùng ánh mắt ôn nhu của Triệu Lỗi, trong lòng chua chua, vẻ tươi cười ban đầu cũng chìm xuống.

Không sao đâu, Hà Lạc Lạc, chỉ cần thành đoàn thành công, mày còn có cơ hội. Hà Lạc Lạc nghĩ, đưa tay phải ra đỡ lấy góc áo Nam Nam, mặc dù anh bây giờ sẽ không chú ý tới em, nhưng hãy để cho em yên lặng làm kỵ sĩ của anh, một kỹ sĩ có thể bảo vệ cho anh trong bóng tối.

Có lẽ Châu Chấn Nam cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đến từ phía sau, sau khi chỉnh sửa tai nghe lại quay đầu nhìn Hà Lạc Lạc một chút, mà một nháy mắt đó làm Hà Lạc Lạc chỉ có thể bối rối làm bộ ngắm phong cảnh bốn phía, chờ Nam Nam quay đầu đi chỗ khác mới đem ánh mắt lại một lần nữa khóa chặt ở trên người đối phương.

【 Nam Nam, thân thể khá hơn rồi sao? 】

【 Nam Nam, khó chịu cũng đừng có cậy mạnh 】

【 Nam Nam, cố lên 】

【 Nam Nam, chờ em 】

Đây là những điều mà Hà Lạc Lạc muốn nói với Nam Nam.

"Tiếp theo, trong phong thư mà chúng tôi đang cầm, là vị trí thứ hai và thứ nhất trong đêm chung kết phát sóng trực tiếp của "Sáng Tạo Doanh 2019", vị trí center cuối cùng sẽ sắp được công bố." Trương Đại Đại nhìn phong thư trong tay đẩy về phía trước. Trong quá trình mấu chốt, Hà Lạc Lạc khẩn trương cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt sau lưng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

"Mời Châu Chấn Nam, Hà Lạc Lạc ra khỏi hàng!" Khi Địch Lệ Nhiệt Ba nói ra câu này, Hà Lạc Lạc biết, cậu thành công, cậu mang theo nụ cười đi về phía Châu Chấn Nam, nhìn thấy túi khóc nhỏ lúc này vừa đỏ mắt, Hà Lạc Lạc an ủi anh nói, đừng khóc, anh nhìn em còn chưa khóc nè.

Hai tay Hà Lạc Lạc ôm mặt Châu Chấn Nam lên để lau đi nước mắt của anh, đừng khóc Nam Nam, anh khóc lòng em cũng nát.

Chỉ có trời mới biết cậu muốn đi hôn lên anh một cách nhẹ nhàng đến mức nào, nhưng mà lý trí nói cho cậu biết bây giờ còn chưa được. Đây là lần đầu tiên Nam Nam tự ôm lấy mình hạnh phúc đến vậy, Hà Lạc Lạc ôm đầu Nam Nam đặt ở trên đầu vai của mình.

Không sao đâu, có em, em sẽ luôn bên anh.

"Trước đây tôi từng nói một câu, cho dù kết quả thế nào, mỉm cười với đời, chúng ta sau này, cùng nhau đi tiếp." Hà Lạc Lạc biết câu nói này của mình xuất phát từ tư tâm, chưa nói xong ánh mắt liền nhìn về phía Nam Nam,

Nam Nam, những lời này là nói với anh.

"Cho dù kết quả thế nào, tôi vẫn muốn nói câu đó. Tôi không muốn giữ hạng nhất, tôi chỉ muốn xứng đáng với hạng nhất. Cảm ơn." Châu Chấn Nam vẫn như cũ cố nén nước mắt. Sự thành thục quá mức này thật khiến cho đau lòng người. Lạc Lạc ở một bên đã lo lắng lại tự hào vỗ tay, Nam Nam trong lòng cậu chính là mạnh nhất.

Kể từ lúc đó, ánh mắt Hà Lạc Lạc không bao giờ rời khỏi Châu Chấn Nam, khi cậu nhìn thấy Nam Nam nghe được số lượt like của mình lộ ra biểu tình đau lòng Nam Cực Tinh lúc đó tâm của Lạc Lạc cũng theo đó mà kéo lại, kìm lòng không đặng. Bờ vai muốn làm cho anh bình tĩnh lại, nhưng những người bên cạnh đều vây quanh anh, mình ở trong góc đóng tốt vai kỵ sĩ là được rồi, lúc Nam Nam rơi lệ, mình có thể giúp anh lau nước mắt trước tiên thì đã rất thỏa mãn.

"Tôi, Châu Chấn Nam, tới đây chính là vì hạng nhất!"

"Châu Chấn Nam! Cậu xứng đáng!"

"Các anh em đối diện! Tôi đến rồi!"

Hà Lạc Lạc, lúc ấy cảm thấy đây chính là thời khắc mà mình hạnh phúc nhất. Khi mọi người vây quanh vị tiểu đội trưởng danh xứng với thực. mình rốt cục cũng có thêm dũng khí nắm tay tiểu đội trưởng, mà tiểu đội trưởng cũng đã đáp lại cậu.

Lúc Nam Nam bước ra khỏi vị trí trung tâm, Lạc Lạc lập tức lao xuống bục của mình, thân sĩ vươn tay tiếp được Nam Nam,

Giờ khắc này, xin cho phép em làm kỵ sĩ của riêng anh.*

(*câu này trong QT để là chuyên môn, mình thấy câu này chuyển qua thành chuyên môn/dành riêng cho anh thì hơi cấn cấn nên mạn phép được chuyển thành của riêng anh.)

Sau khi thành đoàn không bao lâu, chính là sinh nhật của Nam Nam, Hà Lạc Lạc đã tỉ mỉ lựa chọn gửi cho Nam Nam một poster lớn ở chính diện cho anh.

"Nam Nam, anh phải treo lên tường đó nha."

"Nam Nam, em muốn làm cho anh vui vẻ."

Những ngày thành đoàn, Hà Lạc Lạc chân thành đối đãi với tiểu đội trưởng của mình, cậu sẽ nhẹ nhàng gọi anh dậy, nhẹ nhàng an ủi và ở bên anh khi tiểu đội trưởng sợ hãi, cùng anh ngẩn người cùng cười cùng ồn ào với anh, sẽ một mực nhìn chăm chú anh. Nam Nam có chút cảm động trước sự dịu dàng của người em trai ngốc nghếch đáng yêu này.

Thời gian một năm rất nhanh, Hà Lạc Lạc cảm thấy một năm này biểu hiện của mình cũng không tệ lắm, Nam Nam rất sủng mình, mình cũng hẳn nên mạnh tay liều một phen.

"Cho nên, năm nay em tặng một cái gối ôm có in ảnh của chính em cho anh hả?" Châu Chấn Nam nhìn gối ôm trong tay, nhìn lại Hà Lạc Lạc đang cười như hoa như ngọc, một mặt bất đắc dĩ, làm sao bây giờ, em trai của mình cũng phải sủng ái nha.

"Bất ngờ sao? Không thể vứt bỏ nha!"

"Vậy ý của em là để cho anh ban đêm ôm cái này đi ngủ? Đây cũng quá kì quái đi."

"Vậy nếu không anh ôm em ngủ đi." Đừng nói Nam Nam bị câu này làm kinh ngạc, chính Lạc Lạc cũng kinh ngạc vì câu nói này.

"Ha ha ha ha. . . . Lạc Lạc em đang nói cái gì vậy, cái đó, anh đã hẹn với Quang Quang, anh đi đến phòng cậu ấy trước ha."

Nhìn bóng lưng hốt hoảng của Nam Nam, Lạc Lạc thở dài, nếu như, nếu như Nam Nam thật sự thích Quang Quang, mình cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau chúc phúc thôi, mặc dù sẽ rất không can tâm.

Mà Châu Chấn Nam đang chạy trốn lúc này trên mặt bỏ bừng, nguy hiểm thật kém chút liền bị phát hiện, làm sao mà Hà Lạc Lạc này gần đây càng ngày càng sẽ trêu chọc người, có lẽ cần phải cho em ấy ít xem mấy video sến súa lại, đúng, không sai, Nam Nam đem nguyên nhân đều quăng cho video sến súa.

Lúc này Châu Chấn Nam không nhận ra được, mình đã từng chút một thích cậu em trai Lạc Lạc.

Nhưng thích một người, ánh mắt cùng động tác không thể lừa được người.

Ô, chuyện gì xảy ra với cái tai nghe này thế, một mực rơi xuống. Châu Chấn Nam lần mò sợi dây tai nghe bị quấn lại với nhau, màn này vì sao lại quen thuộc như thế, lúc ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của Lạc Lạc.

"Nam Nam, em tới giúp anh." Trước thành đoàn, em chỉ có thể yên lặng đứng sau lưng anh nhìn xem người khác chỉnh tai nghe cho anh, sau khi thành đoàn em rốt cục có thể quang minh chính đại tự mình chỉnh lại tai nghe cho anh.

Hà Lạc Lạc đến gần tựa vào trên bờ vai Nam Nam, tay từ bên hông đảo đảo qua giúp đỡ chỉnh lại tai nghe đang bị quấn vào nhau, Nam Nam lúc này nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp xuất thần của Lạc Lạc, hai người đều không nói gì mà cười ngọt ngào

Mùi trên người Nam Nam thơm quá,

Mùi trên người Lạc Lạc thật là thơm.

Diễn tập cuối cùng cũng kết thúc, sau khi Nam Nam kiểm tra vị trí một số đoạn điệp khúc một chút, anh kéo lấy thân thể mỏi mệt về phòng nghỉ, xác định vị trí của Hà Lạc Lạc rồi trực tiếp đi qua, không có suy nghĩ gì nhiều, cứ như là bình thường đem đầu tựa trên bờ vai của Lạc Lạc.

Lạc Lạc cũng liên tục nhìn Nam Nam khi anh bước vào, biết đối phương trực tiếp đi đến chỗ mình còn thuận thế tựa ở trên bả vai mình, lúc đó Hà Lạc Lạc có chút không thể tin được đây là sự thật hay mình đang nằm mơ, nếu như là nằm mơ thì hy vọng không muốn nhanh như vậy mà tỉnh mộng.

Cậu quay đầu nhìn chiếc bánh bao sữa đang thở hổn hển, cũng như lông mi cong đang nhấp nháy mà hôn lên, xin lỗi cậu không nhịn được.

"Từ Nhất Ninh, em không có cái gì để nói với anh sao?" Bánh bao sữa đột nhiên mở mắt ra, hung dữ nhìn qua Hà Lạc Lạc đã chiếm tiện nghi của mình còn biểu hiện điềm đạm đáng yêu.

"Em. . . Xin lỗi Nam Nam, cái kia em. . ."

"Chậc, nếu em không nói thì hông có cơ hội đâu nha." Nam Nam làm bộ muốn đi.

Hà Lạc Lạc trực tiếp đem anh đè xuống ghế sô pha*, chân phải mở ra hai chân trắng của Nam Nam, tay trái một phát bắt được hai cái tay nhỏ đang phập phồng của anh, tay phải thì*(1) ôm lấy vai anh, bóng dáng nhỏ đáng thương không thể động đậy lưng trên lưng sô pha, chỉ có thể khiếp sợ nhìn qua Hà Lạc Lạc với đôi mắt đang đỏ lên.

(*ở QT ghi là ghế salon nhưng phía dưới thì lại là ghế sofa nên mình chuyển thành ghế sofa)

(*(1) ở QT ghi là si si nhưng mình không tra ra được si si là gì nên mình chuyển thành thì để không bị cấn)

"Em nói để anh đi sao?" Hà Lạc Lạc vô thức tăng lực đạo trong tay, Châu Chấn Nam bị đau kêu một tiếng.

"Lạc Lạc, đau quá. . ."

Chết tiệt, tiểu đội trưởng nũng nịu làm cho Lạc Lạc hoàn toàn chống đỡ không được, kiên cường là thế nhưng không có mấy giây khí thế liền trong nháy mắt mềm nhũn không ít.

"Nam Nam, em không cho phép anh đi, em không cho phép anh đi tìm những người khác, anh chỉ có thể là của em."

"Từ Nhất Ninh, em thật. . . Ô!"

"Em yêu anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh."

"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh không ở cạnh em em sẽ rất nhớ anh."

"Em muốn nói cho toàn thế giới biết anh là người con trai mà em yêu nhất."

"Em chỉ muốn làm kỵ sĩ duy nhất của anh."

Hà Lạc Lạc mỗi câu tỏ tình liền hôn một lần lên Nam Nam, từ cái trán đến môi, tựa như Darcy và Elizabeth trong phần cuối của tiểu thuyết phương Tây 《Kiêu hãnh cùng thành kiến》.

"Được." Nam Nam nhắm mắt lại, đáp lại cậu em trai chỉ nhỏ hơn một tuổi của mình.

【 Làm bạn là lời tỏ tình dài nhất, tưởng niệm là sự chờ đợi dịu dàng nhất.】

Lúc này những nộ hán khác đang tức giận : ? ? ? ? Hà Lạc Lạc, em đã làm gì sau lưng chúng ta! Buông Nam Nam ra a a a a a a a a! ! !

- - - - - - - - - -End - - - - - - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net