Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Editor: Vong Tiện

Beta: Cửu Nguyệt

Lúc Du Thích Dã mở mắt ra hắn vẫn hơi mông lung.

Hắn nhìn thấy một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, tường trắng, cửa sổ trắng, chăn và nền gạch cũng màu trắng, còn có chiếc giường có tay vịn, phía trên treo phiếu thông tin vô cùng tiêu chuẩn.

Thoáng chốc, Du Thích Dã biết mình đang ở đâu, hắn nhíu mày nhìn xung quanh, chợt phát hiện có một người trên sofa bên trái.

Người đó dùng khủy tay chống lên tay vịn sofa, đầu gối lên nắm tay, hơi gục xuống tựa như đang ngủ. Đèn ngủ bên cạnh chỉnh cực nhỏ, chỉ để lại ánh sáng mỏng manh trong căn phòng. Đây là một căn phòng yên tĩnh, trong sự yên tĩnh ấy còn đọng lại sự lạnh lẽo và u ám đặc trưng tại bệnh viện

Du Thích Dã động đậy cơ thể, quần áo ma sát với ga trải giường phát ra âm thanh khe khẽ.

Nhưng người ngồi trên sofa liền đột nhiên giật mình tỉnh giấc, cơ thể đang dựa vào tay vịn chợt ngồi thẳng dậy. Người đó nghiêng người, xuyên qua bóng tối mông lung nhìn về phía Du Thích Dã: "Tiểu Dã?"

Du Thích Dã không trả lời, hắn ngồi dậy, vươn tay mở đèn.

Ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống khuôn mặt ngơ ngác của hắn. Giọng nói hắn có vẻ hơi khó tin: "Sao lại là cậu ngồi canh ở đây?"

Ôn Biệt Ngọc im lặng.

Anh chậm rãi xoay người về phía giường bệnh, chân bắt chéo, dùng dáng vẻ vô cùng thoải mái đối diện với Du Thích Dã, anh cười gằn một tiếng: "Sao thế, nhìn thấy tôi thất vọng lắm à? Có muốn tôi nhường lại chỗ này, đi ra ngoài tìm người khiến cậu không thất vọng tới không?

"Không phải thất vọng mà kinh ngạc."

"Kinh ngạc vì không gặp được người muốn gặp sao?"

"Kinh ngạc vì làm sao cậu có thể ra tay hại tôi bị dị ứng dù ở cách xa buổi tiệc."

Ôn Biệt Ngọc phát hiện ra dường như hai người không nói cùng một chủ đề. Anh nhíu mày hỏi.

"Du Thích Dã, cậu đang nói gì vậy?"

Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa, giữa không gian yên tĩnh tiếng gõ cửa trở nên vô cùng vang dội, thu hút ánh mắt của Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc.

Hai người cùng nhìn thoáng qua cánh cửa.

Du Thích Dã đề nghị: "Mở cửa?"

Ôn Biệt Ngọc lườm Du Thích Dã rồi đứng dậy đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra để lộ bóng dáng Triệu Cảnh Tu đang đứng bên ngoài.

Hắn vẫn còn mặc bộ Âu phục trắng thêu lúc dự tiệc. Giữa hàng loạt bộ Âu phục đủ màu xám, đen, lam trong buổi tiệc thì bộ Âu phục trắng này lại mang một phong cách riêng biệt, nhưng khi đến bệnh viện khắp nơi đều là màu trắng, ngay đến con người cũng mặc trang phục trắng ngược lại cảm thấy hài hòa hơn, hắn đứng dựa vào tường, bất cứ lúc nào cũng có thể hoà tan vào đó.

Chỉ có một cánh cửa.

Lúc Triệu Cảnh Tu đi vào dĩ nhiên phải đi ngang qua Ôn Biệt Ngọc, gã dè chừng nhìn về phía anh, bất giác dùng tư thế rụt rè kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Đối với Triệu Cảnh Tu thì tối nay chẳng khác gì một trò đùa.

Gã thuận lợi đưa Du Thích Dã vào bệnh viện, rồi nhận được điện thoại của ba gã, vất vả lắm mới lấp liếm xong với ba gã. Sau đó chạy ngược chạy xuôi làm thủ tục cấp cứu, cuối cùng khi làm xong mọi việc thì Du Thích Dã cũng ổn định lại và được đưa vào phòng bệnh một người. Cuối cùng gã đã được giải thoát, gã vừa ngồi xuống bên giường, sờ bàn tay nhỏ bé của Du Thích Dã, chờ hắn mở mắt sẽ nhìn thấy mình... thì Ôn Biệt Ngọc đột nhiên xông vào.

Đối phương đi vào chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp nắm cổ áo, lôi gã từ trên chỗ ngồi ném thẳng ra ngoài phòng, sau đó "ầm" một tiếng, cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt gã.

Gã còn chưa kịp phản ứng đã hoàn toàn đánh mất cơ hội tiến vào phòng bệnh, chỉ đành chờ đến lúc Du Thích Dã tỉnh lại.

Kế hoạch đến phút cuối cùng lại thất bại phân nửa, Triệu Cảnh Tu vừa sợ hãi vừa căm giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hắn quyết định trả thù nhẹ với Ôn Biệt Ngọc, mà mấu chốt của đòn trả thù này dĩ nhiên nằm trên người Du Thích Dã.

Triệu Cảnh Tu vòng qua Ôn Biệt Ngọc, nụ cười trên mặt gã liền trở nên chân thành, thắm thiết, gã nhẹ giọng nói với Du Thích Dã:

"Thích Dã, anh tỉnh rồi hả?"

Du Thích Dã vừa nhìn thấy Triệu Cảnh Tu liền nở nụ cười: "Vừa mới tỉnh, sao cậu lại ở đây?"

Triệu Cảnh Tu đang đợi câu này, gã nhắc khéo Du Thích Dã: "Anh quên rồi sao? Anh bị dị ứng, ngất xỉu trước mặt tôi, tôi sợ anh xảy ra chuyện nên lập tức đưa anh đến bệnh viện cấp cứu. Sau đó anh vượt qua giai đoạn nguy hiểm, người nhà anh cũng đã đến nên tôi đành ra ngoài đợi anh. Tôi còn nhờ giúp việc nấu bát cháo mang đến đây. Anh bây giờ thế nào rồi, có đói không, tôi múc anh một bát cháo nhé?"

Gã đặt bình giữ nhiệt trong tay tại đầu giường rồi mở nắp bình ra, mùi cháo gà nồng đượm lập tức tràn ngập trong căn phòng. Gã vừa nói vừa nhìn trộm Ôn Biệt Ngọc, thấy anh đứng bất động trước cửa, im lặng nhìn về phía này.

Du Thích Dã: "Cháo thì không cần đâu, có thể rót cho tôi một ly nước không? Đúng rồi, điện thoại của tôi đâu rồi?"

Triệu Cảnh Tu cướp lời: "Ở trên đầu giường của anh đó. Để tôi đi nấu nước."

"Cảm ơn."

Du Thích Dã tìm được điện thoại mình. Hắn mở Wechat lên, tìm hai người bạn trong đấy rồi gởi qua mấy tin nhắn. Hiện tại là mười hai giờ đêm, một người xuất hiện kiệp thời, giúp hắn giải đáp tất cả thắc mắc. Còn một người khác thì hơi phiền, chắc là ngủ rồi, đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời. Thế là Du Thích Dã gọi điện thoại qua, cuối cùng cũng đánh thức người kia. Nhưng trong nháy mắt đối phương bắt máy hắn lại tắt điện thoại rồi tiếp tục nhắn tin.

Sau một hồi, nước cũng đã đun xong. Vì có Ôn Biệt Ngọc bên cạnh nên Triệu Cảnh Tu ra sức làm màu. Gã tráng nước nóng khử trùng hai cái ly, rồi rót nước qua lại giữa hai ly để nước nóng trở nên vừa uống hơn, sau đó thân mật đưa ly nước đến trước mặt Du Thích Dã.

"Lại đây, tôi làm nguội rồi, anh mau uống một ngụm đi, nhìn môi của anh kìa, da bong hết cả rồi."

Lúc này Du Thích Dã đã nhắn tin xong xuôi.

Hắn tắt Wechat rồi mở điện thoại, ấn xuống ba số "110" (số cảnh sát), sau đó lắc lư màn hình điện thoại trước mặt Triệu Cảnh Tu:

"Chúng ta giải quyết chung hay giải quyết riêng đây?"

Triệu Cảnh Tu đực mặt ra.

"Hả?"

"Được rồi Tiểu Triệu tổng, đến lúc này rồi không cần giả vờ vô tội đâu." Du Thích Dã không muốn vòng vo với người này nữa. Tốc độ nói chuyện của hắn nhanh hơn bình thường, giọng điệu lại nhẹ nhàng, cũng không nói lời thô tục, thậm chí còn có chút châm chọc, "Cậu lén đổ nước dứa vào ly rượu của tôi, dẫn đến việc tôi bị dị ứng phải đưa đi cấp cứu, bây giờ cậu còn muốn diễn vai người tốt làm tôi cảm động? Cậu lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy trò đùa vụng về này có thể thành công vậy? Cho dù là ảnh đế diễn kịch ngôn tình máu chó ba xu này cũng bị lôi ra phố chửi mắng mà thôi. Huống hồ là cậu..."

Du Thích Dã nở nụ cười:

"Chỉ là một diễn viên quần chúng."

"Anh..." Trong Triệu Cảnh Tu hỗn loạn, thẹn quá hóa giận, "Anh nói cái gì!"

"Lời tôi nói cậu nghe không hiểu hả? Vậy chúng ta cùng nhau chờ cảnh sát đến rồi nói." Du Thích Dã vừa nói vừa cúi đầu, "Tôi vừa hỏi luật sư riêng của tôi, ông ấy nói rằng việc cố ý mưu sát có thể khép vào vụ án hình sự."

"Anh không có chứng cứ." Triệu Cảnh Tu cười lạnh một tiếng, nói không kịp nghĩ: "Anh tưởng tôi ngu hả? Sẽ để lại bằng chứng cho anh nắm thóp tôi à? Tôi nói cho anh biết Du Thích Dã, lời nói ra cũng phải chịu trách nhiệm đấy, cơ bản là anh cũng không có chứng cứ..."

Du Thích Dã ngẩng đầu nhìn Triệu Cảnh Tu.

"Tôi cảm thấy cậu ngu thật đó."

Dứt lời, trước mặt Triệu Cảnh Tu, Du Thích Dã xóa đi ba số "110" trên màn hình điện thoại sau đó trượt thanh trạng thái xuống dưới, mở giao diện gọi thoại Wechat lên.

Thế là, Triệu Cảnh Tu và ba gã vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ vừa vặn gặp nhau.

Người trong màn hình nhìn chằm chằm Triệu Cảnh Tu, sắc mặt đen như vừa bị phun mực. Ông ta cắn răng nói ra một câu:

"Cậu Du, thật ngại quá, việc này chúng ta giải quyết riêng đi!"

Sự việc tiếp theo, không cần diễn viên quần chúng như Triệu Cảnh Tu nữa. Du Thích Dã thông qua Wechat tiến hành đàm phán thủ tục bồi thường cùng tổng giám đốc công ty địa ốc Thiên Viễn.

Hắn không đòi hỏi gì nhiều, dù tối nay hai công ty mới vừa bàn chuyện hợp tác, hắn đi thẳng vào vấn đề hai bên tích cực mở rộng, đi sâu vào chiến lược hợp tác toàn diện, tăng con số thỏa thuận ban đầu gấp mười lần, còn yêu cầu đối phương toàn lực hỗ trợ mở rộng một loạt sản phẩm mới dòng S dành cho người già.

Ông cụ mũi ưng trong màn hình có lẽ thật sự bị con trai ông chọc giận không hề nhẹ. Ông hoàn toàn không trả giá câu nào, kìm nén khuôn mặt đã hơi biến dạng, đáp ứng toàn bộ điều kiện của Du Thích Dã rồi lập tức cắt đứt cuộc gọi.

Một giây sau khi kết thúc cuộc gọi, điện thoại Triệu Cảnh Tu liền reo lên.

Từ sau khi Triệu Cảnh Tu nhìn thấy mặt ba gã liền dứng bất động ở đây, gã máy móc đưa tay vào túi...

Điện thoại dù không mở loa vẫn có thể nghe được tiếng gào thét vang dội khắp căn phòng.

"Hiện tại, lập tức, cút ngay đến trước mặt tao!"

***

Triệu Cảnh Tu hồn bay phách lạc rời khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại hai người Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc.

Từ lúc Triệu Cảnh Tu đi vào, Ôn Biệt Ngọc vẫn không nói lời nào, bây giờ mới mở miệng, anh có một thắc mắc: "Làm sao cậu biết hắn đổ nước dứa vào ly cậu?"

"Đây không phải lần đầu tiên." Du Thích Dã vén chăn lên, ngồi bên mép giường tìm giày mình, thuận miệng nói với Ôn Biệt Ngọc, nhân tiện giải thích thái độ lúc mình vừa tỉnh lại, "Ở nước ngoài cũng có nhiều người nhiệt tình một cách quá đáng. Hễ lần nào tôi gặp chuyện xui xẻo, mà có ai đó không mấy thân thiết lại tỏ ra vô cùng quan tâm bên cạnh tôi, tám chín phần mười là kẻ hại tôi. Vì vậy, vừa rồi nhìn thấy cậu ở đây tôi mới ngạc nhiên như vậy."

"Cậu..." Ôn Biệt Ngọc đang muốn nói gì đó, lông mày đột nhiên nhíu chặt, "Cậu đang làm gì vây?"

Du Thích Dã cũng không làm gì, hắn mang giày vào xong rồi đứng lên đi hai bước, sau khi cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì liền rút kim truyền trên tay xuống: "Được rồi, về nhà thôi."

Ôn Biệt Ngọc ngăn Du Thích Dã lại: "Cậu vừa mới tỉnh lại, ít nhất phải để bác sĩ kiểm tra xem có để lại di chứng gì không."

Du Thích Dã nhẹ nhàng vòng qua Ôn Biệt Ngọc: "Cơ thể tôi có để lại di chứng không thì lẽ nào tôi không biết? Đi thôi, tôi mệt chết rồi, chỉ muốn về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật thoải mái thôi."

Hai người lướt qua nhau, một luồn gió lạnh nổi lên ở giữa.

Ôn Biệt Ngọc nghiêng đầu nhìn theo tiếng gió, anh nhìn thấy trên cánh tay ghim kim truyền của Du Thích Dã rỉ ra từng giọt máu, trượt xuống mu bàn tay, men theo đầu ngón tay rơi xuống đất, bung ra từng đóa hoa nho nhỏ.

Ôn Biệt Ngọc sải bước đến bên ghế sofa, anh nhặt chiếc áo khoác của Du Thích Dã đang nằm trên sofa ném về phía người chủ của nó. Động tác này nhìn vào hơi thô lỗ, nhưng khi chiếc áo rơi xuống trên người lại rất nhẹ nhàng.

Hai người bước ra ngoài chẳng nói lời nào, lúc đi ngang qua quầy y tá Ôn Biệt Ngọc lấy một miếng bông sạch ấn xuống mu bàn tay Du Thích Dã.

Lúc này Du Thích Dã mới phát hiện lỗ kim trên mu bàn tay mình vẫn còn rướm máu, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, bộ dạng giống như không muốn quay đầu nhìn lần thứ hai: "Cám ơn."

Ôn Biệt Ngọc không trả lời, đi thẳng đến chỗ làm thủ tục xuất viện. Lúc lái xe rời khỏi bệnh viện chạy đến đường lớn anh mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua người ngồi nơi ghế phụ.

Hừng đông, trên đường lớn không có nhiều xe. Chỉ còn lại những trụ đèn đường và cây cối hai bên bất chấp ngày đêm canh giữ thành thành phố này.

Những ánh đèn kia, xuyên qua tầng lá, tạo thành những hình ảnh nhiều màu sắc rơi xuống trên mặt Du Thích Dã.

Ôn Biệt Ngọc nhìn không ra cảm xúc của đối phương, cũng có thể đây chính là cảm xúc hiện giờ của hắn.

"Du Thích Dã..." Anh gọi một tiếng.

"Sao?" Du Thích Dã cũng trả lời một tiếng.

Nhưng không có âm thanh tiếp theo.

Ôn Biệt Ngọc lặng lẽ lái xe, ánh mắt nhìn thẳng về con đường phía trước. Trong nháy mắt kia, anh đột nhiên rất muốn hỏi Du Thích Dã, những năm qua cậu sống có tốt không?

Nhưng trước khi câu nói này tuôn ra khỏi miệng, anh lại nghĩ đến một câu.

Cậu sống tốt không?

Tôi sống rất tốt.

Bất luận là anh hỏi Du Thích Dã, hay Du Thích Dã hỏi anh, đáp án đều chỉ có một.

Hết chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net