Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Editor: lililovely

Beta: Cửu Nguyệt

Lúc Du Thích Dã tỉnh dậy, căn phòng vẫn mờ tối, rèm cửa che kín cửa sổ, bên cạnh không có ai, còn một bên giường thì lạnh lẽo.

Hắn liếc nhìn thời gian đã 9:30 sáng, thường ngày bọn họ đều ra khỏi nhà lúc 8 giờ. Hôm nay lại ngủ quên lâu như vậy, khó trách không còn thấy bóng dáng Ôn Biệt Ngọc đâu.

Hắn nằm trên giường ngẩn người một lúc rồi nói.

"Tiểu Hinh."

"Có chuyện gì ạ?"

"Nối điện thoại Mạnh Khởi Hàng."

"Vì ngài cống hiến sức lực, ông chủ của tôi."

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, không bao lâu sau giọng Mạnh Khởi Hàng vang lên trong phòng.

"Alo alo? Thích Dã?"

"Là tôi đây." Diện thoại vừa gọi được, Du Thích Dã đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Tôi quên mất trái múi giờ, không làm phiền cậu chứ?"

"Đừng nói đến chuyện đó nữa, tôi đang ở trong nước." Mạnh Khởi Hàng buồn rầu chán nản đến sắp hỏng rồi: "Bố tôi không cho tôi ra nước ngoài. Lần trước tôi vội vã trở về, tôi thậm chí còn không kịp tổ chức tiệc và nói lời từ biệt với bạn bè tôi nữa."

"Bị bố cậu quản thúc à?"

"Gần như vậy, bố tôi muốn tôi kế thừa doanh nghiệp của gia tộc. Nhưng tôi không có một chút hứng thú nào với mấy thứ vật liệu xây dựng gì đó, tôi thích máy bay không người lái..."

"Suy nghĩ tích cực thì sự phát triển của máy bay không người lái trong nước ta cũng được coi là dẫn đầu thế giới, lần này cậu quay lại, không phải sẽ thuận lợi tiếp cận các thành tựu nghiên cứu khoa học mới nhất trong lĩnh vực này sao?"

"Tôi ngược lại cũng hy vọng vậy, nhưng không phải vì bố tôi không muốn buông tay sao?"

Mạnh Khởi Hàng làu bàu phàn nàn cả đống thứ, sự uất ức trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa ra ngoài rồi. Anh ta hỏi.

"Đúng rồi lần này cậu gọi tôi có chuyện gì không?"

"Mời cậu ra ngoài đi chơi, cậu có rảnh không?"

"Vẫn như cũ à?" Mạnh Khởi Hàng nghe liền hiểu.

"Như cũ."

"Khi nào?"

"Bây giờ."

"Không thành vấn đề!" Mạnh Khởi Hàng đáp lại một tiếng.

"Chú có đồng ý thả cậu ra không?" Du Thích Dã nhắc nhở: "Đừng để vừa ra tới cửa đã bị chặn lại."

"Không sao đâu, tôi nói có cậu đi chung là được cho đi rồi, bố tôi quý cậu lắm!" Mạnh Khởi Hàng cười hì hì nói: "Ông ấy cảm thấy cậu là người lễ phép và có bản lĩnh, là một người bạn nhỏ tốt trong thời đại mới. Những người bạn khác của tôi thì bị bố chê toàn tập rồi. Mỗi lần tôi cãi nhau với ông ấy, chỉ cần tôi nhắc tới cậu, là tôi có thể hoà thuận uống một ngụm trà với ông ấy."

Du Thích Dã cũng không khiêm tốn, nhân duyên của hắn đối với những người lớn tuổi vẫn luôn cực kỳ tuyệt vời.

Hắn và Mạnh Khởi Hàng sắp xếp ngay một cuộc hẹn tại sân bay, sau đó cúp điện thoại, mua vé máy bay cho chuyến bay có thời gian gần nhất, rồi đến phòng thay đồ thay quần áo, và mang túi xách 12 inch đi thẳng xuống cầu thang.

Khi đi xuống cầu thang, đúng lúc dì Ngô đi vào. Dì vừa thấy túi xách của Du Thích Dã thì nói: "Thích Dã, phải ra ngoài à?"

"Vâng, con phải ra ngoài ít nhất bốn ngày. Đừng nấu cơm cho con trong bốn ngày này."

"Đi đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn."

"Cảm ơn dì Ngô." Trước khi ra tới cửa Du Thích Dã còn nói thêm một câu nữa: "Tiểu Hinh, tắt máy đi."

"Ông chủ, tôi đã làm gì sai sao? Xin hãy chậm rãi chỉ bảo cho tôi, tôi biết sai sẽ sửa mà."

"Đừng nói chuyện vô nghĩa, tắt máy đi."

"Vâng ông chủ, mong được gặp lại ngài."

Du Thích Dã rời khỏi nhà, căn biệt thự nhỏ này cũng thiếu đi chủ nhân. Ngôi nhà không có chủ luôn thiếu linh hồn. Ở trong nhà, dì Ngô đứng ngây người, không khỏi cảm thấy trống rỗng, thậm chí cả nấu ăn và dọn dẹp cũng không có tí động lực nào.

Dì ngồi trên ghế sofa, trầm tư một lúc, rồi đột nhiên vui lên, đi vào bếp với tinh thần phấn chấn.

Mặc dù Du Thích Dã đã rời đi, nhưng giờ hắn đã kết hôn nên sẽ có một chủ nhân khác trở về nhà vào buổi tối. Vậy vậy tài nấu nướng lẫn thành quả dọn dẹp của dì vẫn có thể được người khác thưởng thức như cũ.

Tất nhiên, trước khi bắt đầu công việc, dì Ngô không quên nhiệm vụ khác của mình.

Dì mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, vẫn ghi chép cẩn thận và nghiêm ngặt:

Sáng nay, cậu Du đi công tác, hành trình dự kiến ​​là bốn ngày...

Quyển ghi chép này đã được bà nội nhìn thấy vào chiều ngày hôm sau.

Bà nhìn vào quyển sổ ghi chép và lẩm bẩm nói: "Tại sao kết hôn còn chưa được bao lâu nó đã đi công tác rồi? Biệt Ngọc có đi theo không?"

Trong cuốn sổ không có ghi chép, nên tất nhiên là không đi theo.

Phạm Tố Hoài biết rõ các đặc điểm ghi chú việc không lớn không nhỏ của dì Ngô, nên trả lời một cách khéo léo với bà: "Biệt Ngọc cũng mở công ty, nên công việc chắc hẳn cũng rất bận rộn."

Bà nội nghĩ điều này cũng có lý, nhưng hay là vẫn nên gọi điện thoại cho Ôn Biệt Ngọc.

Điện thoại được kết nối ngay lập tức, giọng nói vô cùng ngạc nhiên của Ôn Biệt Ngọc vang lên: "Bà nội?"

"Tiểu Ngọc, con có bận không? Bà hơi nhớ con nên bà mới gọi cho con đây." Bà nội vui tươi hớn hở nói.

"Con không bận ạ, con mới vừa ăn xong bữa trưa, giờ đang nghỉ ngơi ạ." Giọng Ôn Biệt Ngọc dịu nhẹ đáp.

"Con biết chuyện Tiểu Dã đã đi công tác không?"

"Con biết ạ."

Ôn Biệt Ngọc thực sự biết việc này vì anh đã nhận được tin nhắn của Du Thích Dã từ hôm qua, chính là tin nhắn về việc này.

"Thằng bé đi đâu thế?" Bà nội thuận miệng hỏi.

"..."

Biệt Ngọc không biết Du Thích Dã đã đi đâu, anh chỉ nhận được một tin nhắn đó, còn Du Thích Dã không nói đi đâu, đương nhiên anh cũng không hỏi. Tin nhắn này, ở trong mắt họ, có nghĩa là ngầm hiểu lẫn nhau.

"Nó có dịp đi ra ngoài bốn ngày, con cũng nên tận dụng thời gian này để vui chơi đi"...

May mắn thay, bà nội ở đầu dây bên kia chỉ là tùy ý hỏi vậy thôi, cũng không có ý hỏi cặn kẽ việc này. Sau một hồi lại càm ràm với vẻ bực bội:

"Cái thằng nhóc thối tha này, đi công tác thì cũng phải nói với nội trước ít nhất hai ngày chứ. Nội còn tính hôm nay gọi nó về nhà ăn với nội đây. Chậc, giờ lại không tìm được, bà già tàn tật này lại bị bỏ rơi cô quạnh rồi!"

Ôn Biệt Ngọc đang không yên lòng. Khi nghe tới lời này, trong lòng anh cũng cảm động mà thốt ra:

"Đúng lúc tối nay con có thời gian, bà nội, con sẽ cùng ăn với nội nhé."

"Thật sao?"

"Dĩ nhiên là thật ạ."

"Tốt quá, nội sẽ nhờ dì Phạm chuẩn bị những món con thích ăn!"

Giọng nói vui vẻ của bà nội cứ tiếp tục cho đến khi bà gác máy mới thôi. Ngay khi vừa cúp máy, nụ cười trên khuôn mặt bà trở nên nghi ngờ, hai gương mặt thay đổi nhanh như chớp. Bà quay sang nói với Phạm Tố Hoài đầy nghi ngờ:

"Tiểu Dã đã đi đâu, mà thậm chí Tiểu Ngọc thậm chí còn không biết, chuyện này có gì đó sai sai..."

***

Vào buổi chiều, Ôn Biệt Ngọc đến nhà nội một mình.

Suy xét đến chuyện bầu bạn với bà nội cô đơn hiu quanh, anh không tan tầm như thường lệ mà rời công ty sớm hơn một chút. Lúc năm giờ chiều anh đã đến trước cửa nhà nội.

Người giúp việc mở cửa nói với anh bà nội đang ở sau vườn hoa. Ban đầu anh tưởng có lẽ bà đang thưởng thức hoa và phơi nắng. Kết quả chưa đi đến vườn hoa, anh đã nghe thấy tiếng nhạc tưng bừng. Nhìn từ xa vào bên trong, đám người giúp việc đang nhảy múa theo tiếng nhạc giữa khoảng sân rộng lớn. Còn bà nội, mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng cũng không hề thua kém người khác, lắc lư thân trên và điều khiển xe lăn để bước tiến bước lùi theo điệu nhảy, vẫn là một cụ bà chịu chơi.

Ôn Biệt Ngọc thật sự sửng sốt.

Trước khi anh phục hồi tinh thần lại, bà nội ở giữa đám đông đã nhìn thấy anh trước. Bà rời khỏi đám đông và đi đến trước mặt Biệt Ngọc, cười híp mắt nói: "Tiểu Ngọc đến đây, đến đây, đi lên lầu với bà. Nội gọi video cho Tiểu Dã, con cũng nói chuyện với nó, thế nào ? "

"Con nghĩ việc này không cần thiết lắm.." Ôn Biệt Ngọc từ chối. Trong khoảng thời gian ngắn này, anh phát hiện ra bà nội khác xa những gì anh nghĩ.

Bà nội cũng không miễn cưỡng. Bà dẫn người lên lầu đi vào phòng, sau đó ra hiệu cho Ôn Biệt Ngọc ngồi xuống một chiếc ghế sofa. Sau khi người ngồi xuống, lập tức điều khiển xe lăn sang một bên, đối phương cũng ngồi xuống bên cạnh, điều khiển cần điện thoại bằng điện trên xe lăn để nâng điện thoại di động lên giữa hai người.

Theo cách này, dù nói chuyện hay không cũng không khác gì nhau, dù sao cũng có thể nhìn thấy mặt. Bà mỉm cười xảo quyệt nói:

"Con không muốn nói chuyện cũng không sao, con đợi nội một chút, nội nói chuyện với Tiểu Dã đã."

"..."

Ôn Biệt Ngọc còn có thể làm gì khác nữa chứ, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống và đợi điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Du Thích Dã trong trang phục trang trọng và đẹp đẽ xuất hiện trên màn hình điện thoại.

"Bà nội, có chuyện gì thế?"

Hắn cùng lúc thấy Ôn Biệt Ngọc thì hơi ngạc nhiên.

"Biệt Ngọc cũng ở đây?"

"Không có chuyện thì không thể gọi con à?" Bà nội nói chậm rãi: "Ban đầu bà tính gọi con về nhà cùng ăn bữa cơm. Con không ở đây, vì vậy bà không thể làm gì khác hơn là phải gọi Tiểu Ngọc đến chỗ bà lão này thôi."

"Có Biệt Ngọc ở đó cũng chẳng khác nào con ở đó, trái tim con và Biệt Ngọc luôn hòa làm một." Du Thích Dã nói tiếp: "Bà nội, bây giờ mặc dù bà đang ở với Biệt Ngọc, nhưng một mũi tên trúng hai con nhạn, có Biệt Ngọc, thì cũng có cả trái tim của con ở bên nội nữa."

Ôn Biệt Ngọc coi như quen với việc Du Thích Dã thân mật trước mặt người ngoài, nhưng anh không có thói quen thân mật với hắn trước "người nhà". Anh bối rối nhìn chỗ khác.

Bà nội chấp nhận lời giải thích này của cháu trai. Bà nhìn vào khung cảnh phía sau Du Thích Dã thì thấy một con phố, vì vậy bà nói:

"Đến nơi rồi sao?"

"Đến rồi ạ."

"Khi nào con quay về?"

"Sớm thôi, con về vào ngày mốt ạ."

Hai người một hỏi một đáp. Vào thời điểm này, phía bên kia video đột nhiên có tiếng kêu, là tiếng Trung Quốc gọi tên Du Thích Dã.

Du Thích Dã quay đầu lại, màn hình bị rung rung một chút, sau đó hình ảnh dừng lại, một bó hoa hồng tím nở rộ lớn xuất hiện ở góc màn hình.

Trang phục đẹp đẽ, hoa hồng một bên, cùng một giọng nói Trung Quốc...

Một tiếng chuông báo động vang lên trong lòng bà nội.

Bà hành động mau lẹ, gõ cạch một cái lên bàn điều khiển trên tay, thừa lúc Ôn Biệt Ngọc chưa để ý, liền tắt điện thoại rồi giả vờ giả vịt: "Vì sao màn hình lại đột ngột tối đen thế này? Tiểu Ngọc, con đến xem giúp bà với..."

Tầm mắt Ôn Biệt Ngọc vừa dịch qua chỗ khác nên không thấy gì.

Anh tiến lại gần nói: "Để con xem... Hình như là tắt điện thoại, bà vừa đè vào nút tắt rồi ạ? Bà khởi động lại xem."

Bà nội nói: "Thì ra là thế..."

Tắt điện thoại rồi bật lại, cuộc gọi đã kết thúc.

Ôn Biệt Ngọc hỏi: "Bà gọi lại Tiểu Dã không ạ?"

"Bỏ đi, dù sao đi nữa trái tim nó cũng đặt nơi người con mà. Nhìn qua màn hình, thì chỉ là một người vô hồn thôi phải không?!"

Ngoài miệng bà nội nói nhẹ tênh như gió thổi mây bay vậy thôi, chứ trên thực tế bà lại đang nhớ tới vòng bạn bè mình thấy ngày hôm qua. Bà vẫn nhớ kỹ đêm qua bà xem trong vòng bạn bè thấy An Dật đăng lên bài post khoe cảnh đường phố, nhìn vào chằng chịt tiếng Anh, cũng ở nước ngoài...

Lòng bà nội liền có tiếng thình thịch rầm vang. Về phương diện lý trí mà nói, bà biết cháu trai mình không phải là người như vậy, nhưng nói như thế nào đây, khuôn mặt đó của cháu trai, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng làm bà không an tâm một chút nào cả.

"Tiểu Ngọc."

"Dạ?"

"Con đã kết hôn được một thời gian, Tiểu Dã đã mua quà gì tặng con chưa?"

"..."

Ôn Biệt Ngọc lại trầm mặt một lần nữa. Vào lúc này, anh đột nhiên mong muốn được nhìn thấy Du Thích Dã hơn bao giờ hết, vì như vậy, anh sẽ không phải một mình đối mặt với đề tài toi mạng tiếp theo của bà nội...

***

Mọi thứ trên đời, vì trí tưởng tượng của con người, nên mới có thể mọc cánh mà bay.

Tại thời điểm này, hoàn cảnh của Du Thích Dã căn bản không có phức tạp như giả tưởng của bà nội. Hắn đứng trong một cửa hàng hoa trên con phố rất bình thường, nói chuyện với Mạnh Khởi Hàng.

Điều duy nhất khác biệt là hắn đã tự tay chọn và gói một bó hoa hồng tím nở rộ lớn.

Bây giờ bó hồng đã được gói kỹ càng, Du Thích Dã và Mạnh Khởi Hàng rời khỏi cửa hàng hoa, lên một chiếc taxi và đi đến đích đến của họ.

Chiếc taxi đi đến nơi. Đó là bãi cỏ phủ đầy bia mộ. Hai người đi qua đó. Họ nhanh chóng dừng lại trước một bia mộ. Trên bia đá màu xám tro có dán một bức ảnh chụp. Trên đó là hình ông cụ tóc vàng mắt xanh.

Mạnh Khời Hàng liếc nhìn bức ảnh hai lần, bùi ngùi nói với Thích Dã: "Ai dà, cậu thật là một người có tình cảm bền lâu. Cậu chỉ vô tình gặp ông cụ khi tình nguyện trong viện dưỡng lão thôi, vậy mà mỗi năm cậu đều đến thăm ông ấy ít nhất một lần và mỗi lần còn phải mang đến một bó hoa do mình tự gói..."

Mạnh Khởi Hàng là bạn cùng lớp với Du Thích Dã thời du học ở Hoa Kỳ, nên anh ta cũng coi như biết rất nhiều về Du Thích Dã.

Nhưng đôi khi, anh ta vẫn cảm thấy người bạn cùng lớp này thực sự khiến người ta không hiểu được.

Ví dụ như, rõ ràng sinh ra trong một gia đình giàu có, tại sao khi ở Hoa Kỳ nhìn qua lại có vẻ rất bình thường, thậm chí còn làm thêm hai hoặc ba công việc. Nếu nói là trải nghiệm cuộc sống thì đáng ra cũng không trải nghiệm cuộc sống theo cách này? Một ví dụ khác là thái độ của hắn đối với ông cụ này, với viện dưỡng lão này, xét tổng thể thì hơi bị quan tâm quá. Mạnh Khởi Hàng lại không muốn chú ý đến những thứ cũ kỹ này. Anh ta vẫn còn trẻ, tại sao lại chú ý đến những điều không cool này?

"Ông ấy là một người dũng cảm."

Vẻ mặt Du Thích Dã nghiêm túc, vừa nhìn bia mộ vừa trả lời Mạnh Khởi Hàng. Hắn cúi xuống, đặt bó hồng trên tay lên tấm bia, phá vỡ màu xám trắng cô đơn trên phần mộ.

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net